Ngược với tâm trạng mông lung của Bạch Tử, Nguyên Tư Mẫn rất hăng hái gật đầu: "Yên tâm! Chúng ta chỉ trò chuyện một chút, ta hứa sẽ trả hắn lại cho ngươi không thiếu một sợi tóc."
"Vậy các ngươi đi đi."
Không, cậu đã hiểu rốt cuộc đây là cảm giác gì, đây chính là cảm giác cha mẹ gửi gắm con gái cho nhà chồng trước khi bị rinh đi.
Thế là Nguyên Tư Mẫn thuận lợi thông qua cửa ải "cha già" Ngô Sở Thịnh, kéo Bạch Tử một mạch ra đài phun nước thuộc khuôn viên tư mật của Nguyên gia. Đến gần, Bạch Tử mới để ý trên bệ đài phun nước đã đặt sẵn chai rượu champagne và hai cái ly.
"Cùng uống một ly không?" Nguyên Tư Mẫn nhấc bổng chai rượu trên tay lắc lắc.
"Ta chưa thử đồ uống có cồn bao giờ... nhưng thử một chút chắc cha mẹ ta sẽ không phát hiện."
Hi vọng khi tổ hợp với ca cao nóng và mớ bánh kia thì chúng sẽ chung sống hòa bình và hóa kiếp an ổn.
Thấy Bạch Tử e dè, Nguyên Tư Mẫn cảm giác chính mình như kẻ xấu chuyên đi dụ dỗ các thanh thiếu niên ăn chơi sa đọa. Thầm nghĩ như thế nàng trút hơi thở dài: "Xem ra ta đã sai khi nghĩ ngươi là một tên bám đuôi chết tiệt."
Bạch Tử giật mình: "Ngươi biết ta đi theo ngươi sao?"
"Đừng khinh thường giác quan thứ sáu của phụ nữ. Ta đã cảm giác ngươi không đúng từ lúc hỏi chuyện rồi." Nguyên Tư Mẫn tựa tiếu phi tiếu rót rượu cho Bạch Tử, "Giờ ngươi nói xem, lúc đó ngươi đi theo ta làm gì?"
Bạch Tử nghênh cổ, hàm hồ nói: "Lúc đó ta chỉ nghĩ ngươi thân là nữ phục vụ lại xinh đẹp quá thể, sợ có tên xấu nào quấy rối ngươi nên ta mới đi theo sau để bảo vệ."
Ha! Có quỷ mới tin.
Không ngờ Nguyên Tư Mẫn lại nhoẻn miệng cười.
Không hổ là bạn bè, cái tính thích lo chuyện bao đồng giống hệt anh trai nàng.
"À đúng rồi! Sao lúc đó ngươi lại mặc đồ phục vụ?" Bạch Tử sực nhớ tới Nguyên Tư Mẫn với nụ cười phục vụ chuyên nghiệp kia.
Hành tung của hai anh em nhà này vừa khó hiểu lại vừa hư hư giả giả. Cao Chấn đã bí ẩn, Nguyên Tư Mẫn lại càng khó đoán hơn.
"Chắc ngươi cũng biết hôm nay là ngày đầu tiên ta du học trở về, thực ra ta học vượt tiến độ để sớm ngày trở về giúp ca ta. Ta muốn tạo bất ngờ cho hắn, nào ngờ hắn còn khiến ta kinh hỉ hơn khi hắn đã lấy được Nguyên gia sớm hơn cả thời gian dự kiến. Bất quá bữa tiệc hôm nay là thời cơ để ta phục thù nhưng có dè đâu, hắn đã phát hiện ra ta giả dạng phục vụ từ khi nào. Hắn còn để ý có người lén lút dòm ngó ta, liền nhắn tin khiến ta dẫn dụ tới lầu hai để hắn bắt quả tang." Nói tới đây, Nguyên Tư Mẫn lôi từ trong túi ra một vật gì đó đen nhỏ.
"Hắn nói nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, ta cứ mạnh tay dùng thứ này, hậu sự cứ để hắn lo."
Nhìn rõ đồ vật trên tay Nguyên Tư Mẫn, Bạch Tử đang nếm thử rượu liền bị dọa cho sặc đến xanh mặt. Nguyên Tư Mẫn hoảng hồn buông ly rượu xuống vỗ lưng cho Bạch Tử.
Con mẹ nó! Là dùi cui điện!
Đã nhắc tới hai chữ "hậu sự" thì thứ đồ này có thể chơi ra tới mạng người lận đó!
"Đượ...khụ được rồi! Ta đã ổn. Nhưng sao Cao Chấn biết ngươi có thứ này?" Bạch Tử lau lau nước miếng, sẵn tiện giơ tay cao lên phía trán lau mồ hôi.
Nguyên Tư Mẫn nắm chặt chiếc dùi cui mini trả lời: "Hắn đưa ta thứ này hồi trước khi ta du học, bảo đây là đồ tự vệ."
"Ra là thế! Khụ mà khi dùng ngươi nhớ cẩn thận, tránh để bị thương tới bản thân đấy." Bạch Tử mở lời quan tâm. Cậu gắng gượng tỏ ra là một quý ông để vớt vát hình tượng sau trận ho mất mặt vừa nãy.
Chỉ một cái liếc mắt, Nguyên Tư Mẫn đã nhận ra suy nghĩ của cậu, nàng khúc khích cười: "Cho ta số điện thoại ngươi đi."
"Éc?" Bạch Tử bất ngờ che miệng.
"Ta mới trở về không thân quen với ai để tâm sự hết. Ngươi sẵn lòng kết bạn với ta chứ?" Nguyên Tư Mẫn nắm lấy tay Bạch Tử, chớp mắt long lanh như đang lấy lòng.
Uầy! Mị lực lớn như vầy hỏi vì sao Ngô Sở Thịnh đã từng có lúc phân vân Cố Tuyết Y với Nguyên Tư Mẫn.
Giữa một người bình thường đã hơi xa cách, lãnh đạm, sau khi trải qua cú sốc lớn càng khiến cho tính tình càng thêm lạnh lẽo, tự ti thì so với một người muốn nhiệt tình có nhiệt tình, muốn mềm dịu có mềm dịu.
Người thường chắc chắn đã nghiêng về vế sau, trớ trêu thay đây là một thế giới cẩu huyết, nam chính thích ăn cứng không thích ăn mềm, phận đá kê chân của cậu không có quyền ý kiến a.
Nhưng cậu có quyền thắc mắc.
Nữ phụ ơi! Tới lượt ngươi cầm nhầm kịch bản nữa sao! Vì sao không đem sự hăng hái này đặt vào người nam chủ đi, hướng tới cậu có ích gì?
"Còn Ngô Sở Thịnh thì sao? Dù gì các ngươi cũng từng là bạn thời trung học kia mà. Ắt hẳn ngươi phải thân quen với hắn hơn là người mà ngươi chỉ mới biết cách đây mấy tiếng chứ." Bạch Tử đảo mắt nhìn sang vòi phun nước, né tránh ánh mắt chết người của Nguyên Tư Mẫn.
Nhắc tới Ngô Sở Thịnh, con ngươi của Nguyên Tư Mẫn hơi rụt lại, nàng nhỏ giọng đáp: "Sở Thịnh là một phạm trù khác, ta với hắn không thể trở thành bạn được."
Cảm giác nhân thiết của Nguyên Tư Mẫn không sai, Bạch Tử vui như mở cờ trong bụng, sấn hỏi: "Ngươi thích hắn sao?"
Lúc này Nguyên Tư Mẫn xòe ra hai bàn tay, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Bạch Tử: "Phải trở thành bạn bè thân thiết mới được biết bí mật của nhau."
Đương nhiên Bạch Tử không thể vì một số điện thoại mà làm khó dễ một cô gái, cậu đành giao nộp điện thoại của mình cho Nguyên Tư Mẫn, bất lực nhìn nàng hí hoáy gõ điện thoại.
Bạch Tử ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đêm, nhấp một ngụm rượu. Gió đêm thổi qua mang theo mùi hương cỏ cây thơm mát, rượu ngon cảnh đẹp làm cho cậu trở nên suy tư. Miên man nghĩ tới viễn cảnh khi linh hồn cậu bị rút đi thì hết thảy người thân và bạn bè sẽ không nhận ra dị thường gì mà tiếp tục đối xử bình thường với thân xác này.
Vậy còn cậu thì sao? Rốt cuộc cậu cũng từng là con người, tình cảm mỗi nhân vật trao cho cậu sao có thể nói không cảm nhận được.
[Ký chủ có quyền chọn phân giải tình cảm, biến chúng thành tinh thể.]
[Chức năng này của ngươi có chút đáng sợ.]
[Ký chủ yên tâm ký ức sẽ được giữ nguyên, chỉ là cảm xúc đối với mọi nhân vật trong đây sẽ phai nhạt.]
[Chuyện này để sau đi.]
Tình cảm của con người vốn dĩ rất khó nói trước. Có người tâm nguyện ôm một mảnh kỷ niệm sống cô độc đến hết đời, người thì do trái tim quá rộng hay vốn dĩ họ đã cất tim mình trong một két sắt không ai chạm đến được nên đối đãi với ai cũng hờ hững đến vô tâm vô tình.
Nguyên lão gia đang niềm nở trò chuyện với khách mời chính là kẻ điển hình đó.
Cao Chấn đứng cạnh không lên tiếng được bao nhiêu, hắn chỉ cúi đầu cười chào như một con bù nhìn, tựa hồ đã quá quen với sự nhẫn nhịn nhưng xem kỹ đáy mắt đã là một mảnh âm tịch. Phía xa nhìn cảnh này, Nguyên Tư Mẫn cũng mím môi không nói, ánh mắt đăm đăm vô biểu tình.
Sau khi uống đến nửa chai rượu, Nguyên Tư Mẫn định trao trả Bạch Tử về cho Ngô Sở Thịnh, tuy vậy Ngô Sở Thịnh có vẻ đang bận rộn tiếp chuyện với mọi người. Dẫu sao hắn một thân đến chúc phúc, đại diện cho gia tộc lớn nhất quốc nội chắc chắn thu hút rất nhiều người tới chào hỏi. Thế nên Bạch Tử đành ngồi tám chuyện với Nguyên Tư Mẫn, chỉ đổi từ vị trí vườn riêng của Nguyên gia sang sảnh chính buổi tiệc.
Kể ra cũng lạ, trông lúc Ngô Sở Thịnh đang bị vây quanh toàn người đẹp, duy nhất mỹ nhân trong lòng hắn Cố Tuyết Y thì chả thấy bóng dáng đâu.
Tuy hơi khác thường nhưng cũng tốt thôi, hai nhân vật chính bớt dính lấy nhau, vận số của thân chủ cậu càng tươi sáng, cậu cũng sẽ đỡ nhọc nhằn.
Thực tế chứng minh Bạch Tử nghĩ quá đẹp rồi, Cố Tuyết Y không xuất hiện không đồng nghĩa Ngô Sở Thịnh an toàn tuyệt đối.
Trong bầu không khí sang trọng, âm nhạc cổ điển đang vang vọng khắp khuôn viên tổ chức tiệc, đột nhiên bị thứ âm thanh chói tai khác cắt ngang.
Một người phụ nữ trung niên trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai, thân hình mặc đầm lụa đắt tiền nhưng nhếch nhác khó coi, tóc tai rối bù, da dẻ trầy trụa như mới vừa vật lộn đứng la hét: "Tên khốn Nguyên Nhậm Phong mau bước ra đây!"
Tất cả khách mời bị dọa tản ra hết, ai nấy đều hoang mang tránh né như sợ dịch bệnh. Bảo an nhanh chóng có mặt tại hiện trường, một người muốn tiến lên khống chế người phụ nữ, bà lập tức lùi ra sau, rút trong túi áo ra một bảng điều khiển có nút bấm.
"Không được đến gần! Nếu không ta bấm nút này cả lũ các ngươi đều sẽ nổ tan xác."
Nguyên Nhậm Phong trong lời của người phụ nữ cuối cùng cũng ra tới, theo sau hắn còn có Cao Chấn. Cả hai đều sửng sốt nhìn người phụ nữ điên loạn trước mặt.
Nguyên lão gia phản ứng rất nhanh, hắn tiến đến gần bà mềm giọng nói: "Ngươi ra đây làm gì? Ở trong phòng chỉ cần hô một tiếng người hầu sẽ giúp ngươi ngay mà."
Thấy Nguyên lão gia xuất hiện, khuôn mặt người phụ nữ biến dữ tợn, hai mắt hằn đầy tia máu: "Vậy ta yêu cầu đem con trai ta về ngay lập tức ngươi làm được không?"
"Tiểu Phúc đang ở nước ngoài học tập, chẳng lẽ ngươi muốn cản trở con đường thành danh của hắn?"
"Thành danh ở đâu?" Người phụ nữ cười mỉa, "Ngươi nghĩ ngươi nhốt ta, tống Tiểu Phúc ra nước ngoài thì đứa con hoang kia sẽ thuận lợi lên chiếm vị trí Nguyên gia à? Ngươi cũng tự tin đến mức trơ trẽn rồi đấy, Nguyên Nhậm Phong!"
"Chu Lệ Hà!" Nguyên lão gia bắt đầu mất kiên nhẫn.
Dù cho mọi người ở đây không ai không biết tật xấu của Nguyên Nhậm Phong nhưng thế lực của Nguyên gia quá lớn mạnh, chả ai cả gan dám đứng ra chỉ trích, hắn dựa vào điều này nên chẳng e dè làm những gì hắn muốn. Tuy vậy, bị một người bình thường luôn sống cun cút dưới trướng mình, hôm nay dám ngang nhiên vạch áo hắn thì sỉ diện đàn ông có khác gì bị chà đạp.
"Haha! Cuối cùng cũng chịu lột bản mặt giả tạo đó rồi." Chu Lệ Hà cười như điên dại nhưng khóe mắt đã rơi xuống hàng lệ dài, "Nghĩ lại da mặt ta dày thật, từ ngày lấy ngươi ta phải trương mặt làm như không nghe người đời điều tiếng phía sau rằng chồng mình cứ vài tháng đi cặp kè với một nữ nhân khác. Ta cứ nghĩ khi Tiểu Phúc ra đời, ngươi sẽ thay đổi và ta cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ với những lỗi lầm trước kia. Cơ mà ta nghĩ sai rồi, ngươi da mặt so với ta càng dày hơn, đã chơi ra sản phẩm còn đem nó về Nguyên gia cho sống nhởn nhơ trước mặt hai mẹ con ta và giờ tổ chức tiệc công khai giao Nguyên gia cho đứa dã chủng đó. Mẹ con ta sống trong sỉ nhục như vậy cuối cùng nhận được gì, ngươi trả lời đi!"
Giọng của Chu Lệ Hà rất lớn kéo không ít sự bàn tán xôn xao của toàn thể khách mời. Cuối cùng họ cũng nhận rõ người trước mắt họ chính là đương kim phu nhân của Nguyên gia. Thông qua bộ dạng chật vật và ý tứ trong lời kể lể, chắc chắn Chu Lệ Hà đã bị Nguyên lão gia cho ăn không ít mệt trước lúc xuất hiện.
Dĩ nhiên khi đến đây họ đều biết tân gia chủ Nguyên gia thuộc thân phận gì, chỉ là ai cũng chọn giả đui giả mù vì lợi ích trên hết của mình. Có điều thứ bọn họ biết cũng chỉ là sự việc bề ngoài còn nội tình thực sự bên trong Nguyên gia mọi người đều hết sức tò mò.
Nghe Chu Lệ Hà liên tiếp miệt thị mình, Cao Chấn sắc mặt đã đanh lại, ánh mắt lóe lên sát ý ngùn ngụt. Nguyên Tư Mẫn cũng nghe không thiếu một chữ, nàng căm phẫn định bước đến gần đối chất thì bỗng một cánh tay ngăn nàng lại, Ngô Sở Thịnh từ lúc nào đã đứng bên cạnh: "Ngươi bình tĩnh chút, nhìn xem trên tay Chu Lệ Hà là thứ gì."
"Là điều khiển bom." Nguyên Tư Mẫn chưa kịp nhìn rõ thứ trên tay Chu Lệ Hà, Bạch Tử đã đứng dậy đáp gọn, nét mặt hết sức căng thẳng, "Mau gọi cảnh sát đi!"
Sự việc vừa diễn ra trong chớp mắt, hệ thống đã kích hoạt chế độ cảnh báo sinh mệnh nam thần. Hiện tại, Ngô Sở Thịnh đang tràn ngập nguy cơ chết vì bị bom nổ y như cuối nguyên tác. Nhưng đó chỉ là đối với tiêu chí nhiệm vụ còn với Bạch Tử ảnh hưởng nặng nề hơn gấp trăm lần, bởi vì không chỉ có Ngô Sở Thịnh mà vợ chồng Mạc gia cũng sẽ bỏ mạng.
Tốc độ của hiệu ứng cánh bướm này có phải đến nhanh quá rồi không?!
[Tiểu Nguyệt, tỉ lệ bỏ chạy để thoát chết là bao nhiêu phần trăm?]
[Phân tích dựa trên tâm lý bất ổn của Chu Lệ Hà thì vô pháp xác định. Hiện tại khắp dinh thự Nguyên gia giấu 5 quả bom tự chế.]
[Tất cả là bom hẹn giờ sao?]
[Không. Là bom kích hoạt từ xa nổ lập tức.]
Bạch Tử cắn ngón tay, sau gáy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Bên kia khách mời tiếp tục xôn xao hóng chuyện, không để ý dị thường của Chu Lệ Hà nhưng Cao Chấn và Nguyên Nhậm Phong đã dần nhận ra tình huống đang không ổn.
Nguyên Nhậm Phong dù tức đến mấy cũng đành dịu giọng: "Vậy giờ ngươi muốn gì?"
"Sửa tên người kế vị Nguyên gia."
"Nếu không thì sao?"
Chu Lệ Hà cười một tiếng, ngón tay cái bấm vào một nút ở hàng đầu tiên trên bảng điều khiển. Ngay lập tức một tiếng "ầm" nổ vang, phía sau lưng Chu Lệ Hà là ba tầng lầu phía đông dinh thự Nguyên gia đã sập xuống, gạch đá vỡ vụn thành nhiều mảnh to nhỏ đua nhau đổ ào.
Tức khắc đám đông đã ý thức được sự nguy hiểm, người nọ chen chân người kia bỏ chạy như ong vỡ tổ, tiếng hét và cầu cứu văng vẳng khắp bên tai, bữa tiệc phút chốc trở thành mớ hỗn độn.
Lúc này, Nguyên lão gia mới biết sợ ra lệnh: "Người đâu lấy giấy bút ra đây!"
Nhìn dáng vẻ hoang mang của Nguyên Nhậm Phong, Chu Lệ Hà càng cười man rợ. Nhớ về lần đầu tiên bà nói với hắn rằng bà đã biết hắn ngoại tình, bà nghĩ chí ít hắn phải chột dạ vì dẫu sao bà là vợ chính thất được hứa hôn từ lâu và gả vào Nguyên gia một cách hợp pháp. Nhưng Nguyên Nhậm Phong vẫn lạnh lùng buông câu "Không chịu được cứ việc ly hôn" khiến trong bà như vỡ vụn ra. Sau đó bà mới biết thứ vỡ vụn không chỉ có trái tim mà cả lòng tự tôn nữa. Bà đã cắn răng cầu xin ngược lại Nguyên Nhậm Phong đừng bỏ rơi bà và con trai. Chuyện tình ái riêng tư của hắn, bà hứa sẽ không bao giờ đề cập tới.
Mỉa mai làm sao, kẻ từng dám sai khiến giờ phải cụp đuôi nghe theo ngược lại.
"Chậm chạp quá!" Chu Lệ Hà giở giọng hung ác, vung tay quăng ngã tháp ly gần đó vỡ tan tành, "Năm phút nữa vẫn chưa xong ta sẽ biến Nguyên gia thành đống tro tàn."
Khi tiếng ầm đầu tiên nổ ra, Cao Chấn đã liều mạng chạy tới chỗ Nguyên Tư Mẫn, ôm lấy em gái bảo vệ. Ngô Sở Thịnh cũng nhanh chóng kéo tay Bạch Tử để cùng chạy nhưng cậu vẫn đứng chôn chân tại chỗ, hắn nhận ra trán cậu đã đổ đầy mồ hôi, móng tay đã bị cắn đến sát phần thịt chuẩn bị tươm máu, có cặp mắt kia vẫn nhìn về phía xa xa Chu Lệ Hà.
Hơn bao giờ như lúc này, Bạch Tử đang nỗ lực vận động tất cả nơ ron não của mình hết công suất. Bỗng dưng ánh mắt cậu sáng lên như tinh quang, cậu phát hiện đằng sau lưng Chu Lệ Hà là bàn tiệc buffet lớn, tuy thức ăn trên bàn đã vương vãi khắp nơi, mặt cỏ toàn là mảnh ly vỡ nhọn hoắc nhưng khăn trải bàn vẫn không bị xê dịch, mép vải như cũ chạm đất, khoảng cách bàn so với chỗ Chu Lệ Hà đứng vừa bằng một cánh tay cậu.
Không chần chừ, Bạch Tử vùng chạy tới trước mặt Nguyên Tư Mẫn: "Cho ta mượn dùi cui điện."
Nguyên Tư Mẫn vừa kịp hoàn hồn do dư chấn, lật đật lục túi kiếm đưa cho Bạch Tử.
Ngô Sở Thịnh bị cậu hất tay ra, trong lòng khó nói có điểm tức giận, thấy cậu lại định chạy về hướng có Chu Lệ Hà và Nguyên lão gia, hắn chụp mạnh tay trái cậu: "Ngươi tính làm gì?"
"Ta nhờ ngươi một việc tìm giúp cha mẹ ta, đem bọn họ rời khỏi đây càng xa càng tốt và còn nữa..." Bạch Tử đứng lại nhìn thẳng vào mắt Ngô Sở Thịnh, tay phải đặt lên vai hắn, "Hết sức bảo vệ chính mình."
[Cảnh báo đã hết 2 lần OOC.]
Nói xong Bạch Tử bỏ ngoài tai tiếng cảnh báo của hệ thống, tháo tay Ngô Sở Thịnh xông qua đám người đang chạy tán loạn.
Cậu buộc phải hành động thật nhanh, vì nếu Chu Lệ Hà di chuyển thêm một chút thì cơ hội cứu vãn sẽ bằng không.
Trơ mắt đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhanh nhẹn len lỏi vào đám đông hỗn loạn, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa, Ngô Sở Thịnh siết chặt nắm đấm.
Thật lạ làm sao, hắn cảm giác như thân nhiệt đột ngột hạ xuống lạnh ngắt nhưng bên vai trái lại bỏng cháy vô cùng, lồng ngực đau thắt tựa hồ bị một sức mạnh vô hình bóp chặt.
Hắn muốn đuổi theo thân ảnh đó nhưng...
Nhận ra Ngô Sở Thịnh đang bần thần, Cao Chấn huých vai hắn: "Thằng nhóc này điên rồ hơn vẻ ngoài nhiều, ngươi cứ đuổi theo đi, ta sẽ thay ngươi bảo hộ Mạc tổng và Mạc phu nhân."
Thấy Ngô Sở Thịnh chuẩn bị mở miệng nói thêm, Nguyên Tư Mẫn liền hợp sức với Cao Chấn: "Thời gian không nhiều, Sinh Huyền đang cần sự trợ giúp của ngươi."
Bị khí thế quyết tuyệt của hai anh em Nguyên gia làm cho lay động, Ngô Sở Thịnh trịnh trọng cúi đầu: "Cảm ơn các ngươi."
Bàn giao xong, ba người liền chia nhau hành động. Nguyên Tư Mẫn chạy thẳng ra cổng Nguyên gia vừa liên lạc cảnh sát và xe cứu thương vừa trấn an khách mời ra về, Cao Chấn cũng bận rộn chạy khắp nơi sơ tán những người chưa ra khỏi sảnh chính cùng lúc tìm kiếm vợ chồng Mạc.
Nhờ có công sức dọn đường của Nguyên Tư Mẫn và Cao Chấn, Ngô Sở Thịnh rất nhanh đã đi vòng tới được sau bàn tiệc buffet ở khuôn viên.
[Nam chủ đang ở sau lưng ngươi.]
Đang trong tư thế chu mông chuẩn bị chui lỗ chó xuống gầm bàn tiệc, Bạch Tử nghe tiếng hệ thống thông báo liền quay đầu, thấy Ngô Sở Thịnh đứng chình ình trước mặt cậu vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng đầy lo lắng.
Bạch Tử hoảng sợ nhón người kéo mạnh cà vạt Ngô Sở Thịnh khiến hắn khụy chân xuống nền cỏ, thành công ẩn giấu thân hình cao lớn. Cậu bất mãn nhỏ giọng: "Ngươi đang làm cái quái gì ở đây?"
"Đây cũng là điều ta muốn hỏi ngươi."
Đối mặt nhau ở cự li gần tới độ Ngô Sở Thịnh có thể cảm nhận từng làn hơi mang chút men rượu của Bạch Tử đang phả lên mặt. Cho tận thời khắc này, nhịp tim của hắn chưa từng thả chậm dù chỉ một nhịp, kể từ giây phút cậu gửi lời phó thác với nét mặt chưa bao giờ hắn thấy được trước đây.
Cứ như là một người khác vậy.
Tình hình dầu sôi lửa bỏng, Bạch Tử không hơi đâu để ý tâm tình của Ngô Sở Thịnh: "Tình hình đang gấp nên ta chỉ nói ngắn gọn. Ta định bò theo gầm bàn, âm thầm tiếp cận và khống chế Chu Lệ Hà bằng dùi cui điện mới mượn được của Nguyên Tư Mẫn."
"Dùi cui còn điện không?" Ngô Sở Thịnh rũ mắt nhìn xuống mặt cỏ.
"Có lẽ còn vì ban nãy Nguyên Tư Mẫn tính dùng nó lên ta nữa."
"Vậy để ta làm cho." Ngô Sở Thịnh ngước mắt nhìn Bạch Tử.
Bạch Tử lắc đầu: "Không được. Gầm bàn khá thấp, ngươi thì to lớn như vậy, vẫn là ta làm tốt hơn."
Ngô Sở Thịnh im lặng, qua hai giây hắn bắt đầu tháo xuống cà vạt.