Chương 6: Nam tử hán không khóc nhè
Thích Chuyết Uẩn định đứng dậy, Liễu Tuyên phi lại nhanh tay ngăn lại: "Tiểu Hòa ngoan, cái này con ăn rồi, không thể cho Thái tử điện hạ được."
Vừa dứt lời, Liễu Tuyên phi liếc mắt nhìn Tước Chi: "Còn không mau lấy đào gọt vỏ bỏ hạt dâng cho điện hạ?"
Tước Chi nhận lỗi: "Là nô tỳ sơ suất, đã sai người đi làm rồi, để nô tỳ đi giục."
Lời còn chưa nói xong đã có một thái giám bưng một đĩa đào cắt khối cung kính đặt gần tiểu Thái tử.
Thẩm Hòa nhìn quả đào lớn bị chê trong tay mình, lại nhìn đĩa đào được rửa sạch gọt vỏ của nam chính bên kia đã thấy không phục, bèn vùi đầu dùng răng cửa cạp đào tiếp.
Hừ, đãi ngộ của nam chính đúng là tốt.
Chờ răng của cậu mọc xong, cậu tha hồ gặp đào giòn rộp rộp cho xem, thèm vào đĩa đào cắt sẵn của mấy người.
Thích Chuyết Uẩn bị cản lại giữa chừng, đành liếc nhìn Thẩm Hòa thêm một cái.
Đứa nhóc này ôm quả đào to gần bằng đầu mình, giờ không thấy mặt đâu luôn.
Thích Chuyết Uẩn nếm thử một miếng đào, đúng thật là ngon.
Thẩm Hòa vừa gặm đào vừa nghe dì và nam chính bàn công chuyện.
Tiểu Thái tử nói: "Sau tiệc thôi nôi cô sẽ thường xuyên đưa tiểu công tử về phủ Quốc công, cho đứa bé gặp gỡ lão Quốc công và phu nhân. Không biết ý nương nương thế nào."
Thẩm Hòa là con trai vợ cả, thừa kế phủ Thẩm Quốc công là danh chính ngôn thuận, nếu được lão Quốc công và lão phu nhân yêu mến thì càng không có gì phải bàn.
Liễu Tuyên phi đương nhiên phải suy nghĩ cho cháu mình, bà trầm ngâm, cúi đầu nhéo vành tai mềm mại của đứa bé, lại dùng khăn tay lau nước miếng sắp tràn xuống cổ cho cậu rồi mới nói: "Điện hạ yên tâm. Em gái của bổn cung từ nhỏ đã thông minh giỏi giang. Nếu nó đã để Tiểu Hòa nương nhờ ở điện hạ thì mọi thứ tùy ngài, bổn cung không có ý kiến."
Liễu Tuyên phi ngước mắt nhìn Thái tử, ánh mắt cẩn thận thăm dò, từ từ nói: "Tiểu Hòa ngoan như vậy, chắc chắn sau này lớn lên sẽ thực hiện lời hứa thay mẹ. Chỉ cần điện hạ cũng giữ lời là được."
Từng câu chữ đều có ý nhắc nhở tiểu Thái tử phải thật lòng đối xử tốt với Thẩm Hòa, đừng chỉ ra vẻ.
Vốn dĩ Liễu Tuyên phi muốn tìm một cái cớ để mang Thẩm Hòa về cho nhà họ Liễu nuôi nấng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà đành bỏ ý tưởng này.
Ở nhà họ Liễu cũng chưa chắc được thanh tịnh, hơn hết là trước mắt bà không tìm được người thích hợp để giao phó Tiểu Hòa. Trong nhà nhiều anh chị em dâu rể đều đã có con, hậu viện đã có quá nhiều con cháu, nếu đưa Thẩm Hòa đến nhà họ Liễu chưa chắc đã được nuôi dạy tốt như ở Đông cung.
Sau khi bà tận mắt trông thấy đứa bé đáng yêu như ngọc ấy thì càng thêm chắc chắn với ý nghĩ này.
Đứa bé mềm mại như bông này mà ở nhà họ Liễu có khi sẽ bị đám anh em họ bắt nạt mất.
Anh em trong nhà khó tránh khỏi việc thiên vị con ruột mình hơn mà.
Bà cũng không nỡ để bé bánh trôi này phải chịu khổ.
Tiểu Thái tử đáp: "Nương nương xin cứ yên tâm."
Thẩm Hòa ôm quả đào, hai mắt mơ màng.
Ơ?
Nói cái gì đấy?
Chữ nào nghe cũng hiểu, nhưng ghép lại thì chả hiểu gì cả.
Cậu đây là người đã đọc qua nguyên tác, thế mà nghe không hiểu hàm ý của nam chính và dì mình?
Thẩm Hòa gặm quả đào cả buổi trời, đến khi Liễu Tuyên phi và Thái tử nói chuyện xong mà chỉ mới cạp được chút xíu lớp vỏ ngoài.
Lúc chuẩn bị rời đi, Trung Hồng định tiến lên bế Thẩm Hòa từ trong tay Liễu Tuyên phi. Nhưng Thích Chuyết Uẩn lại nhanh hơn hắn một nhịp, đã bước đến trước mặt Liễu Tuyên phi cúi người nhấc Thẩm Hòa lên.
Liễu Tuyên phi chép miệng, trông đứa bé này chưa gì đã chủ động nghiêng mình hướng vào vòng tay Thái tử rồi, thầm nhủ trong lòng: "Đứa nhỏ này về sau mà thân cận với người dưng hơn cả thân thích thì phải làm sao đây."
Trái ngược với tiếng lòng của Liễu Tuyên phi, tâm tình của Thích Chuyết Uẩn lại không tồi.
Thẩm Hòa còn đang tiếc nuối ôm chặt lấy "công trình" cạp vỏ đào được hơn phân nửa của mình. Một tay cầm không nổi, cậu phải ôm bằng cả hai tay mới được.
Vì vậy cậu chỉ đành ôm chặt quả đào, dùng tư thế kì quặc mà ngã vào lòng tiểu Thái tử, để hắn tự nhấc mình lên.
Sau đó vững vàng dựa đầu vào ngực tiểu Thái tử mà gặm đào.
Thích Chuyết Uẩn hỏi cúi đầu hạ mắt là có thể thấy cái đầu nhỏ dán sát vào ngực mình, và cả quả đào bảo bối của cậu nữa.
Trên quả đào bị gặm đến thê thảm, lởm chởm toàn dấu răng be bé.
Hắn cũng không buồn nhịn lại, bèn nhếch khóe miệng, nét cười tươi sáng như thiếu niên mới lớn.
Liễu Tuyên phi lệnh cho thái giám trong cung mang hết đào trong cung ra, sắp thành từng rổ đi theo sau tiểu Thái tử về Đông cung.
Huhuhu, dì thật là tốt với cậu quá.
Đoàn người về đến Đông cung, Thẩm Hòa nghe thấy Trung Hồng nói với Thích Chuyết Uẩn: "Điện hạ, phía Thẩm Quốc công phái người đến nói là muốn ngài mang tiểu công tử về phủ trước một thời gian để nhận người nhà, tránh cho đến hôm yến tiệc đông người dọa sợ tiểu công tử. Ngài xem, có thể đồng ý được không?"
Thích Chuyết Uẩn không hề ngập ngừng: "Không cần. Nó rất ngoan, yến tiệc cũng chẳng đông người đến vậy."
Thích Chuyết Uẩn đưa tay vuốt tóc Thẩm Hòa, để mái tóc trẻ con vừa mềm vừa mỏng xuyên qua kẽ tay.
Đứa bé vẫn ghé đầu vào vai hắn, cạp đào rột rột, chỉ nghe thôi cũng đủ tưởng tượng được cậu dùng hai cái răng cửa tí hin cạp lấy từng miếng thịt quả như thế nào.
Thích Chuyết Uẩn nghĩ, chắc nhóc có thể gặm quả đào này mất cả ngày.
Trung Hồng đáp lại: "Nô tài đã rõ, nô tài sẽ báo lại với phủ Quốc công ngay."
Thích Chuyết Uẩn bỗng nhiên đổi ý: "Ngươi nói cho nhà họ Thẩm, mấy ngày trước yến tiệc cô sẽ tự tay đưa nó đến phủ."
Hắn không yên tâm đưa Thẩm Hòa về phủ Quốc công. Nhưng tiệc thôi nôi đúng thật là nhiều người, hắn sợ đứa bé này sẽ khóc.
Bình thường Thẩm Hòa hầu như không hề khóc, tiểu Thái tử không muốn do mình không suy tính cẩn thận mà làm nhóc phải khóc.
Thẩm Hòa nghe hiểu toàn bộ quá trình. Cậu thầm nghĩ trong lòng, yên tâm đi, anh đây hiểu mà.
Phủ Thẩm Quốc công về sau sẽ là trợ lực vững chắc nhất của nam chính, cậu đã ăn của nam chính, uống của nam chính, đến lúc tranh gia sản đương nhiên cũng phải phối hợp với nam chính.
Những chuyện khác thì không bàn, nhưng làm nũng bán moe, làm ông bà vui vẻ thì sao có thể làm khó được sinh viên hụt như cậu chứ?
Thẩm Hòa tường tận, bản thân mình là hòn đá ngáng chân trên cơ nghiệp của nam chính, cũng phải tự mình kết thúc kiếp sống ngáng chân này thôi!
Ôm một bụng hùng tâm phò trợ nghiệp lớn của nam chính, Thẩm Hòa ôm quả đào gặm một cái thật mạnh, gặm được một miếng thịt quả to bằng đầu móng tay.
Thẩm Hòa vui mừng, cuộc đời gặm đào đã có kết quả rồi.
Gặm hết lớp đào giòn, đến lớp đào mềm bên trong càng dễ ăn hơn.
Tuy Thẩm Hòa không quá thích đào mềm nhưng được ăn cũng thấy vui rồi.
Đến khi cậu ăn sạch quả đào thì cũng đến lúc nam chính muốn dẫn cậu đến phủ Thẩm Quốc công.
Hôm nay Thẩm Hòa vận một bộ đồ giống hệt tiểu Thái tử, gấm Đoạn màu xanh, bên trên thêu hoa văn hình chim hạc, tám phần là cắt từ cùng một cuộn vải.
Có điều tiểu Thái tử mặc bộ đồ này rất ra dáng một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, còn cậu mặc thì như cái bánh trôi cao hai đầu biết đi.
Thẩm Hòa đánh giá quần áo mới của mình, âm thầm hâm mộ Thái tử tay dài chân dài, nghĩ đến tốc độ nhổ giò của tiểu Thái tử không khỏi cảm thấy nếu là ở hiện đại ắt đã là một hạt giống chơi bóng rổ xuất sắc.
Chẳng biết bao giờ mình mới cao được như vậy?
Thẩm Hòa không buồn ai oán cơ thể cao hai đầu của mình nữa.
Cậu ghé vào ngực Trung Hồng, cả người ngồi không yên.
Xe ngựa lúc lắc, màn xe thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên một góc, lộ ra quang cảnh phố phường bên ngoài.
Thẩm Hòa kích động muốn thò đầu ra ngoài xem thử đường lớn thời cổ đại là như thế nào.
Đứa bé hưng phấn nhảy tới nhảy lui, Trung Hồng suýt nữa không giữ lại nổi.
Hắn cũng bất đắc dĩ đành phải dùng một tay đỡ lưng Thẩm Hòa, cho cậu đứng trên đùi mình, xốc một nửa màn xe nên cho nhóc nhìn bên ngoài.
Hai mắt Thẩm Hòa phát sáng.
Bên ngoài quả thực là náo nhiệt.
Đường lớn ở kinh đô, ngựa xe như nước, hai bên đường vô số quầy bán hàng rong, vô cùng ồn ã đầy sức sống.
Tuy không có ánh đèn rực rỡ, tiếng còi xe inh ỏi như con phố thời hiện đại nhưng cảm giác phồn hoa vô cùng tương đồng.
Thẩm Hòa kích động muốn nhún nhảy, hít hà, quá chừng mùi thơm đi.
Thơm muốn xỉu.
Đáng giận, biết khi nào mới mọc được răng, ăn được đồ ăn đây?
Thích Chuyết Uẩn nhìn đứa bé kích động suýt chút nữa là lọt ra ngoài cửa sổ, cái ảo nhỏ cũng bị kéo đến nỗi lộ bụng nhỏ trắng mềm. Hắn vươn tay, kéo lại áo quần Thẩm Hòa cho ngay ngắn.
Đến phủ Quốc công rồi, sự hưng phấn của Thẩm Hòa hãy còn chưa vơi bớt.
Phủ Thẩm Quốc công vô cùng khí phách, tọa lạc ngay trên đường cái đông đúc, phủ đệ trông diện tích không nhỏ, tường viện kéo dài thật dài, hai con sư tử đá uy phong lẳng lặng canh gác trước cổng, trên cửa lớn sơn son có tay nắm gõ cửa mặt hổ lớn.
Xe ngựa dừng lại, thủ vệ lập tức mở cửa, vừa phái người vào trong thông báo, vừa hành lễ với tiểu Thái tử: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Sau đó, tầm mắt mới dời đến đứa bé trên tay Trung Hồng.
Đó là tiểu công tử của phủ Quốc công bọn họ.
Thích Chuyết Uẩn trên mặt không biểu cảm gì, vừa dẫn theo Trung Hồng vào cửa đã bắt gặp một hàng người hành lễ.
Vừa đứng dậy, sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía Thẩm Hòa.
Người kích động nhất phải kể tới lão Quốc công và lão phu nhân.
Hai ông bà tuổi tác không quá lớn, nhìn qua cũng chỉ tầm bốn năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Thẩm Hòa ánh mắt đã không dời một li.
Thẩm Quốc công đứng một bên, tuy là lần đầu trông thấy con trai ruột của mình, trên mặt dẫu có tươi cười nhưng lại không hề kích động như lão Quốc công.
Thích Chuyết Uẩn đảo mắt một lượt đã quan sát được hết thảy biểu cảm của mọi người.
Không để Thẩm Hòa cho phủ Quốc công nuôi dưỡng quả là đúng đắn.
Lão Quốc công nở một nụ cười hòa ái, nói: "Đây là Tiểu Hòa đúng không? Cho ông nội ôm con một cái nhé?"
Lão phu nhân cũng nhìn Thẩm Hòa đầy mong chờ: "Tiểu Hòa trông giống y hệt mẹ nó, bộ dáng này, lớn lên nhất định cực kì tuấn tú cho xem."
Đứa bé trong lồng ngực Trung Hồng chắc là bị dọa rồi, hai mắt đen láy mở to nhìn tới nhìn lui, sau cùng dừng lại ở người đứng gần cậu nhất là lão Quốc công.
Dù không đến gần cũng thấy được gương mặt đứa bé vô cùng nghiêm túc.
Đừng nói là lão Quốc công, kể cả Trung Hồng và Thích Chuyết Uẩn cũng kinh ngạc trước biểu cảm của nhóc.
Thích Chuyết Uẩn nhấc tay, định nhéo khuôn mặt bánh bao hằm hằm kia một chút.
Đứa bé này ở Đông cung còn thân thiết với cả thị vệ, không có vẻ là sợ ai cả. Đến cung Liễu Tuyên phi cũng vô cùng hướng ngoại, chỉ cần mở miệng đòi bế là ngoan ngoãn chui vào lòng Liễu Tuyên phi ngay.
Hắn còn tưởng nhóc này bình sinh chẳng sợ ai bao giờ chứ.
Thì ra cũng biết sợ ư?
Chỉ có Thẩm Hòa mới biết giờ phút này nội tâm mình chấn động cỡ nào.
Đây không phải ba, ông nội và bà nội cậu sao!??
Tuy là trông trẻ hơn nhiều, nhưng Thẩm Hòa đến cả xương cốt của người thân cậu cũng nhận ra, sao có thể nhầm được?
Bộ dáng lão Quốc công duỗi tay muốn bế mình thế này, giống hệt ông nội cậu kiếp trước như đúc.
Thẩm Hòa ở thế giới xa lạ này một năm trời, cũng đã chuẩn bị tâm lí mãi mãi không thể trở về, nên cũng không hề nghĩ sẽ lại được gặp người thân của mình.
Bây giờ lại được thấy những khuôn mặt vẫn hay nằm mơ thấy, cậu khiếp sợ không thôi.
Đôi mắt đau xót, thiếu chút nữa đã khóc trước mặt ông nội rồi.
Trong mắt mọi người, chỉ thấy đứa bé nhìn lão Quốc công trân trân một lúc lâu thì dẩu môi, hai mắt ầng ậc nước sắp trào ra đến nơi, vành mắt chóp mùi đều đỏ ửng lên.
Cục bông nhỏ như tuyết dường như vô cùng oan ức.
Lão Quốc công sửng sốt, tức thì không khỏi xấu hổ.
Ông lui về sau nửa bước, tay chân luống cuống cả lên: " Ấy đừng khóc, đừng khóc, ông nội không bế, không bế nữa..."
Tiểu Thái tử cũng ngơ ngác, cau mày, định bụng tự mình bế đứa bé lại mà dỗ.
Sớm biết thế này thì hôm nay đã không dẫn Thẩm Hòa đến đây, miễn cho nhóc lại khóc.
Nhưng Thích Chuyết Uẩn lại nghĩ, đứa bé này sớm muộn gì cũng phải gặp người ngoài. Nếu hôm nay không gặp thì đến tiệc thôi nôi sẽ gặp càng nhiều hơn.
Thích Chuyết Uẩn nghẹn khuất, không chịu nổi cảm giác ép mình cứng rắn hơn để rồi trông thấy đứa bé này phải rơi nước mắt.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp bế lên, đã thấy đứa bé đang mím môi mếu máo lại đưa tay ra, với về phía lão Quốc công.
Mọi người lại sửng sốt lần nữa.
Trung Hồng bình tĩnh lại trước nhất.
Hắn bước lên hai bước, đưa Thẩm Hòa vào tầm tay của lão Quốc công: "Thẩm đại nhân, hình như tiểu công tử muốn ngài đó."
Lão Quốc công nhận lấy đứa bé mềm mại như bông, hai mắt còn đang ngập nước ôm vào lòng, tò mò cúi xuống nhìn thử.
Chỉ thấy đứa bé nằm trong lòng dùng hai tay mũm mĩm túm chặt lấy vạt áo, chôn mặt vào lồng ngực ông.
Không cần lời nói cũng hiểu trong ấy có bao nhiêu thân thương.