Kỷ Đường để tay trước trán ngăn cản ánh nắng, híp mắt nhìn nơi xa đang xếp một hang thật dài trạm canh gác.
Đang là thời gian chiến tranh, việc quản lý người đi ở và hộ khẩu rất nghiêm ngặt, mỗi thành trì và các con đường chính đều có trạm gác.
Không có giấy hộ khẩu vàng và giấy đi đường thì đừng nói vào thành, liền ở ở quê hương vùng đồng ruộng ở đều phải thật cẩn thận, một khi bị phát hiện, lập tức sẽ bị nghi ngờ là mật thám bị đem giam giữ.
Hồng Đậu chỉ chỉ, nhỏ giọng: "Chủ tử, kia là mấy kẻ truy tìm chúng ta."
Hai ngày trước chủ tử và nàng gặp mặt, chủ tử dặn nàng tìm cơ hội dò la, rất nhanh Hồng Đậu liền phát hiện trạm gác thêm mấy gương mặt quen.
Triệu Thần là người có tâm kế, gia tộc bên vợ chưa cần nói tới, riêng mấy thiếp thất đều là chọn quan võ trong tầng lớp dưới, lập nghiệp thời gian ngắn, người nhà nhiều, có năng lực, có dã tâm bừng bừng.
Ngày sau chính là hắn một sự giúp đỡ lớn không nói, trước mắt cũng đã có rất nhiều được hắn cài vào làm tai mắt và chấp hành việc trong tối.
Ví dụ như hiện tại, dưới điều kiện không làm cho phụ hoàng hắn chú ý, lợi dụng tầng dưới chót ở trạm gác giăng ra một tấm lưới mai phục sẵn.
"Ta nghe ngóng, hắn là mới tới mấy ngày nay."
Nam nhân mặt mũi cú vọ, tướng mạo để cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Hồng Đậu từng gặp qua, liếc mắt liền nhận ra. Kỷ Đường gật gật đầu, nàng đã dự liệu trước là sẽ như vậy, vậy cũng tốt, không cần nghĩ nhiều nữa.
Nàng hỏi Hồng Đậu: "Ngươi ở bên đây thế nào, cô của ngươi có đối tốt với ngươi không?"
"Rất tốt." Hai người hẹn ở nhà cô cô của Hồng Đậu. Hồng Đậu từ nhỏ thất lạc người thân, người cô cô này xoay xở mười năm mới tìm được nàng, chỉ là nhận nhau chưa lâu, trong phủ còn không biết.
Như vậy Kỷ Đường cũng yên tâm, một đoạn thời gian nữa tạm thời nàng không tiện mang Hồng Đậu theo.
"Vậy ngươi trước ở nhà cô cô ngươi, chờ ta thu xếp tốt lại tới tìm ngươi."
Hồng Đậu nơi này ổn thỏa, chỉ còn lại Triệu Trưng bên kia..
Hồng Đậu hỏi: "Chủ tử, người kia, bên người kia thế nào rồi ạ?"
Thế nào á? Kỷ Đường mắt liếc về đường nhỏ phía đông, hai khắc đồng hồ trước, thiếu niên lãnh tuấn như con sói cô độc, mặt âm u lại trắng bệch, lấy xuống trên cổ ngọc quyết cho nàng, sau đó liền nhanh chóng rời nhà lão đại phu, đi hướng về phía đông.
Kỳ thật nàng rất thông cảm hắn, phàm là trải qua tình cảnh tương tự, tâm trí kém một chút đều sẽ trở thành thiếu niên sa ngã.
Hắn đang chìm ngập trong cừu hận, giai đoạn này Triệu Trưng y như con nhím, rất khó tiếp nhận bất cứ người nào.
Kỷ Đường đang nghĩ ngợi làm sao mới có thể có lý do chính đáng theo sau hắn đây?
Chợt bịch bịch bịch tiếng chạy dồn dập tới, một tiểu tử da đen nhẻm chạy như bay tới, tò mò nhìn Kỷ Đường một tí rồi vội vàng nói với Hồng Đậu: "Cô cô, có thật nhiều binh lính!"
Đem nhiệm vụ dò la tình huống chung quanh giao cho những tiểu tử nông thôn này đúng là không thể thích hợp hơn, đứa cháu trai này của Hồng Đậu rất thông minh, thấy tình hình không bình thường, lập tức đi tắt đến báo tin.
"Rất nhiều, nhiều lắm!" Khí thế hung hãn, vừa tìm vừa lục soát.
"Nghe nói là từ bên Lạc kinh đến!"
Kỷ Đường thót tim, không cần suy nghĩ, nàng nhanh chóng gọi Hồng Đậu: "Các ngươi nhanh về nhà!"
Không rảnh nhiều lời, nói xong, Kỷ Đường tranh thủ quay đầu vọt vào con đường nhỏ phía đông kia!
Một đường chạy vội, chạy đến mức tim gan sắp xoắn lại, may mắn nàng dự định theo đuôi cũng không cách lúc Triệu Trưng đi bao lâu, rất nhanh liền đuổi kịp.
Nàng phanh lại, một tay túm lại Triệu Trưng, thở hồng hộc: "Truy binh tới, đi mau!"
Triệu Trưng ánh mắt trầm tĩnh nhất thời nhíu lại.. Hai người tăng tốc bỏ chạy.
Đột nhiên xuất hiện binh lính làm trên đường người, xe hoảng loạn; nhao nhao chạy tứ tán về nhà.
Kỷ Đường và Triệu Trưng theo dòng người nhanh chóng dọc theo đường nhỏ hướng ra ngoài trấn nhỏ chạy.
Nhưng truy binh quá nhiều, tới cũng quá nhanh. Những binh lính này khí thế hung hăng, lục soát rất có kinh nghiệm, trước tiên đến thẳng tiệm thuốc, y quán và y gia trong thôn tìm kiếm, những kẻ còn lại cấp tốc chia ra bao quanh, tiến hành lục soát kỹ càng, mắt nhìn chằm chằm những thiếu niên thon gầy và người có thân hình thân cao tương tự.
Mục tiêu rất rõ ràng, đồng thời, những sĩ quan tinh binh lớn tiếng tuyên bố: "Tĩnh vương điện hạ bị giặc cỏ Liêu Thung tập kích, hiện giờ điện hạ và giặc cỏ không rõ tung tích! Bệ hạ có chiếu, hễ người nào có manh mối về Tĩnh vương, thưởng ngàn vàng; người nghĩ cách cứu viện Tĩnh vương có công thưởng tiền ban tước vị!"
"Mặt khác, nếu chứa chấp giặc cỏ và người lạ lẫm bị thương, đều mang tội phản nghịch bị luận xử!"
Triệu Trưng mặt mày lộ ra hận ý khắc cốt, lạnh lùng xì một tiếng, giọng mỉa mai châm chọc.
Lý do thật là đường hoàng chính trực, nhưng hắn rõ ràng nhìn ra, những kẻ đó đều mặc phục sức Phi Ưng vệ, là quân đội thân tín của Triệu Nguyên Thái.
Tất cả đều là lính tinh nhuệ, khả năng chấp hành nhiệm vụ rất mạnh, ngay cả những vệ binh giáp nhẹ đang giăng lưới lục soát cũng đều là người có vũ lực, các tiểu đội trưởng càng là kẻ giỏi giang người nổi bật.
Phiền toái rất lớn đây, Triệu Trưng và Kỷ Đường tựa ở bên trong tường đất, nghe ngoài tường dồn dập tiếng ủng chiến dẫm đất chạy qua, hai người im ắng lui ra phía sau, vượt qua lều cỏ, nhanh chóng hướng về hướng ngược lại chạy.
Trên đường đều chọn những ngõ ngách qua các nông trại, gặp không có đường vòng thì trực tiếp leo qua tường đất, Kỷ Đường có chút lo lắng nhìn Triệu Trưng màu môi trắng bệch, hắn dùng sức bật trực tiếp bay vút qua.
Nàng không nói suông, tăng tốc nhanh nhất có thể chạy vội.
Chuyện vừa rồi vượt ra ngoài dự liệu của nàng, phải biết lúc trên núi nàng và Triệu Trưng đều không hẹn mà cùng chọn phương hướng xa nhất, là vì tranh thủ nhiều hơn chút thời gian.
Truy binh có thể đến nhanh như vậy, khả năng khu vực không tính lớn này đã bị kiểm soát chặt, làm cho Kỷ Đường khá lo lắng bị lùng bắt.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc cân nhắc những thứ này, thoát thân trước lại nói.
Hai người vận may không được tốt, chạm mặt truy binh, mà tiểu Bồ trấn phía đông là Bắc Bình địa thế rộng thoáng, dễ dàng bị phát hiện cùng bị vây quanh.
Bọn hắn chỉ có thể chạy về hướng tây nam, mà điểm này đối phương hiển nhiên nghĩ đến!
Truy binh cấp tốc vượt qua hết thị trấn, thẳng đến tây nam, nhanh chóng tản ra, một nửa chặn đầu, một nửa lục soát tại chỗ, bên kia quay ngược lại bọc đánh.
Kỷ Đường một hơi chạy đến gần cuối, phát hiện vị trí cũng không tốt, không dễ di chuyển, hai người cực nhanh tìm chọn được một điểm phá vây.
Nhưng phải vượt qua một sườn dốc rất dài, trên sườn dốc rải rác vài phòng đất nhà tranh, đã có một đại đội vệ binh lục soát ở trước đó.
Người thét to xua đuổi, kẻ thì cảnh giới nhìn quanh, còn có người phụ trách lục soát, đang đẩy cửa từng gian phòng đất xông vào.
"Làm sao bây giờ? Tránh không khỏi."
Đổi mấy vị trí quan sát, cuối cùng ra kết luận, không cách nào có thể tránh được hết ánh mắt của vệ binh để lao xuống sườn dốc.
Đối phương lục soát tốc độ cực nhanh, đã sắp đến gần.
Triệu Trưng thản nhiên nói: "Giết."
Tiêu diệt đoàn người này, mới đi tiếp được.
Kỷ Đường dừng một chút, gật gật đầu, bọn chúng không tử thì chính mình sẽ chết, không thể già mồm.
Thời gian cấp bách, trễ sợ sẽ sinh biến, Kỷ Đường hỏi Triệu Trưng: "Ngươi còn động thủ được nữa không?"
Triệu Trưng nói: "Có thể."
Hắn nói có thể, vậy nàng tin, Kỷ Đường mau chóng suy nghĩ, thấp giọng thương lượng với Triệu Trưng hai câu, định ra một phương án du kích.
Nàng nắm chặt bọc quần áo nhỏ, lặng lẽ vòng qua một bên khác, hít một hơi dài sau đó liền xông ra ngoài!
"Người nào, dừng lại!"
Vệ binh lập tức phát hiện, quát chói tai một tiếng!
Kỷ Đường đương nhiên sẽ không dừng lại.
Thực ra, bị dọa đến mức chạy loạn cũng không chỉ một mình nàng, quân sĩ khí thế hung hăng, không phải các sĩ quan cứ gào to rằng không cần sợ thì người ta không sợ nữa.
Nhưng Kỷ Đường đặc biệt nhất, bởi vì nàng ăn mặc như người thiếu niên, thân hình cao gầy thon gầy, là đối tượng cần trọng điểm chú ý.
"Này, bảo ngươi dừng lại có nghe thấy không?" Đội trưởng nhướng mày, vung tay lên!
Lập tức dẫn người đuổi theo, bạch bạch bạch.. dồn dập tiếng ủng chiến cứng rắn nện trên đường đất vàng, Kỷ Đường yên lặng đếm, một, hai, ba!
Nàng xông ra ngõ nhỏ, vọt tới cây liễu cạnh sườn dốc rồi thật nhanh rẽ quẹo vào, "Đinh" một tiếng, một cây chủy thủ cố ý buộc hờ bên hông rơi xuống, nàng cấp tốc nhặt lên rồi xông vào một bên khác.
"Mau! Đừng chạy!" Tất cả vệ binh mừng rỡ!
Ba tên vệ binh đứng ở cuối ngõ nhìn thấy cũng lao tới, đội trưởng trực tiếp đem pháo tín hiệu móc ra, nhưng, đúng lúc này!
Thiếu niên mặc áo lam phía trước chợt dừng lại bước chân.
Một đường kiếm sáng lóa như ánh bạc chợt lóe lên, Triệu Trưng thân hình tựa như tia chớp lao ra, bảy tám tên vệ binh che cổ họng ôi ôi hai tiếng, lập tức ngã quỵ.
Áo đen da trắng, mày dài chạm tóc mai, con ngươi trong trẻo như lưu ly thoáng lóa lên ánh băng lạnh lẽo, người thiếu niên còn đứng giương kiếm đó không phải Tĩnh vương thì ai?
Tên đội trưởng thân thủ nhanh nhẹn, mau chóng nhảy được ra sau, tránh đi mũi kiếm, hắn mừng rỡ, lập tức rút ra pháo tín hiệu! Kỷ Đường cắn chặt răng, nhào qua đẩy hắn, đâm tên đội trưởng lảo đảo một cái, đối phương hét to: "Ngươi muốn chết!"
Chỉ là trong chớp mắt đó, Triệu Trưng vung kiếm ngang dọc câu móc chém.. mười bảy mười tám người vừa lại gần, toàn bộ đều bị thế sét đánh không kịp bưng tai một kích mất mạng.
Lúc này, ưu thế của việc du kích bất ngờ cũng đã mất, những kẻ tránh được một kích đầu tiên, đều là hạng người thân thủ không kém.
Còn có bốn người nữa. Trong bốn người này, tên đội trưởng và phó đội đều có tín hiệu trong tay, cũng đều có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, thân thủ hạng nhất, ánh mắt tinh tường, phán đoán tinh chuẩn, lập tức mau lẹ tản ra, nhất là hai cái tay đã cầm lên tín hiệu chuẩn phát.
Triệu Trưng trường kiếm đảo qua, như thiểm điện phi thẳng vào đội phó cách hắn gần nhất.
Mà rút kíp nổ tín hiệu chỉ cần một nháy mắt!
Kỷ Đường còn có thể làm sao nữa? Chỉ có thể kiên trì tiến lên.
Nàng phản ứng rất nhanh, quay đầu vọt thẳng đụng tới đội trưởng, nàng trông gầy gò sức lực lại lớn đến kinh người, đối phương chưa kịp phản ứng, lại bị xô ra mấy bước!
Triệu Trưng nghiêng kiếm một chém mạnh mẽ, đội trưởng vì bảo vệ cánh tay không thể không vung tay ra, tên lệnh bị văng ra ngoài.
Kỷ Đường một cái bước dài tới, đá. Tín hiệu bay ra xa, sau lưng tiếng lưỡi đao xé gió, nàng không quay đầu lại, trực tiếp tại chỗ lộn một cái, hiểm hiểm né qua.
Triệu Trưng tốc độ cũng cực nhanh, kiếm quang như đan lưới, trước tiên đánh bay tín hiệu trên tay đội phó rơi thẳng đến dưới sườn dốc.
Tín hiệu đều bị mất, Kỷ Đường thở phào một hơi.
Nhưng việc vẫn chưa xong. Bốn người kia thấy kéo pháo tín hiệu thất bại, lập tức có một người quay đầu, chạy thoát trở về.
Không tốt, nhất định phải ngay lập tức giải quyết ba người này thoát thân!
Nhưng đội trưởng rõ ràng kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, lập tức quát lên một tiếng lớn!
Ba người chia ra ba phía, xông lên vây đánh. Triệu Trưng quát chói tai một tiếng, mũi chân một dậm, phi người, hắn gồng lên bộc phát lực hơn bình thường gấp rưỡi, mũi kiếm vung ra!
"Aaaa.. a" hai tiếng kêu thảm, hai tên ôm cổ ngã xuống.
Đội trưởng ngửa người, hiểm hiểm tránh đi một kiếm trí mạng, Kỷ Đường chờ đúng thời cơ, cầm chủy thủ chợt xông đến, đâm giữa bên eo đối phương.
Đội trưởng đau đớn kêu lên một tiếng, lùi lại hai bước, Triệu Trưng vội xông lên đâm tới, xuyên qua trái tim đối phương!
Trường kiếm rút ra, máu nóng giữa ngực phun trào, thi thể đội trưởng ngã "phanh" một tiếng, dọc theo sườn dốc lăn xuống dưới.
Kỷ Đường Triệu Trưng cũng không tốt hơn là bao, chiến đấu ngay cạnh sườn dốc, hai người đang đà lao nhanh, thành công đắc thủ, nhưng cạnh sườn dốc chịu mưa to mấy ngày liền còn chưa khô, không chịu được sức nặng, sụp ngay xuống.
Hai người một người mất đà, một kẻ cố gồng đã hết sức, dưới chân vừa hụt liền rớt lăn xuống.
Kỷ Đường lăn đến thất điên bát đảo, may mắn đầu không bị đập vào đá, nàng bị Triệu Trưng đè ép vừa lúc phần eo bị đá cấn một phát, nhất thời đau hít một ngụm khí lạnh.
Nàng tranh thủ thời gian rời khỏi hắn, trước nhỏm người dậy. Triệu Trưng từ từ mở to mắt, Kỷ Đường vội vươn tay kéo hắn.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên mặt đen sì sì lộ ra một hàm răng đều đặn trắng tinh, con ngươi đen nhánh, mắt tỏa ra ánh sáng lung linh.
Nàng hướng hắn duỗi ra một cái tay, mu bàn tay đen sì còn có dấu vết bị cục đá mài ra.
Hai người vừa lăn thành một khối, Kỷ Đường sợ miệng vết thương lớn sau lưng hắn lại vỡ ra.
Đây không phải trong sách một câu miêu tả là qua, tận mắt nhìn thấy mới làm người ta kinh ngạc run sợ.
Nàng phòng ngừa hắn đập đến phần lưng, toàn bộ quá trình lăn xuống đều dùng tay đệm chắn, cấn đau đến muốn nhe răng trợn mắt.
Mu bàn tay đen sì nhìn không thấy máu ứ đọng, nhưng có thể nhìn thấy dấu vết bị vụn cỏ, bùn đất đè ép, nàng cười hướng hắn vươn tay: "Mau lên?"
Hắn dừng một lát, đưa tay lên nắm. Nàng nắm chặt, kéo một phát, liền dậy.
* Tác giả có lời muốn nói: Qua lần vươn tay này, tâm phòng bị nặng nữa cũng phải buông lỏng đi? Kết bạn đi bọn tiểu tử! A a a a! Ngày mai gặp rồi các bảo bảo~ (/≧▽≦) /