Học viện Rainbow. 7h00 sáng.
Quả thật lời đồn không hề sai nha. Nơi đây đc coi như cung điện vậy. Học sinh rất đa dạng ( Reii: Như đa dạng thực vật ấy hả???) Nào là người tóc vàng, tóc xoăn. da đen, da trắng, … Có thể nói đây là nơi quy tụ của học sinh ngoại quốc. Tôi có cảm tưởng như mình là đứa duy nhất người Nhật chính gốc vậy. Nuốt khan nước bọt, tôi quyết định lấy hết can đảm để vào. Có vẻ như thời khắc bước chân vào học viện ngay lập tức tôi đã trở thành 1 “ siêu sao “ vậy. Ai ai cx nhìn tôi với ánh mắt tò mò, hiếu kì. Làm ơn đừng nhìn như kiểu tôi đáp nhầm hành tinh vậy chứ.
Sau 1 hồi chịu những ánh mắt nhìn như soi mói mình, cuối cùng tôi cx đến đc phòng hiệu trưởng.
“ Cốc … Cốc … “
_ Vào đi – Có tiếng nói vọng ra.
Tôi thấy giọng nói này quen quen. Chắc mình nghe nhầm, tôi tự nhủ rồi mở cánh cửa ra. Và … 1 điều bất ngờ đã đậu xuống đầu tôi.
_ Hello, Yui – chan – “ Bà “ hiệu trưởng vui vẻ chào tôi.
_ À … Ừm … - Tôi mở to mắt sau đó cố trấn tĩnh lại nhưng vẫn bị lắp bắp – Em … đến … nhận … lớp …
_ Ừm … - “ Bà “ hiệu trưởng lấy 1 xấp giấy ra rồi dò tên tôi - Lớp 2B năm 1.
Tôi gật đầu, cúi chào “ bà “ rồi ra ngoài.
_ 1 ngày tốt lành nha! - Trước khi tôi đóng cửa, “ bà “ hiệu trưởng còn cố gọi với.
Cánh cửa đóng lại. Tôi đứng sững người … suýt ngất. Có lẽ tôi phải đi kiểm tra mắt lại xem mắt mình có vấn đề hay không mất thôi. “ Bà “ hiệu trưởng tôi vừa gặp lại chính là chị Mika – con gái gia đình Narumi. Mà mắt tôi chắc vẫn còn hạn sử dụng nên chắc vừa nãy chỉ là 1 giấc mơ. 1 giấc mơ mà thôi, tôi tự nhủ vậy rồi lặng lẽ đi tìm lớp.
Lớp 2B năm 1.
Tôi đứng trước cửa lớp, cố gắng lấy sự bình tĩnh. 1, 2, 3. Hít thở, hít thở. Tôi trấn an mình, hít thở thật sâu rồi vận hết sự can đảm để mở cửa lớp.
“ Cạch “
Tôi đã thành công bước vào trong lớp, cô giáo đang đứng trên bục giảng.
_ Thưa cô, em là học sinh mới – Tôi nói.
Cô giáo mỉm cười rồi ra cửa dẫn tôi vào. Hàng loạt ánh nhìn đổ dồn về phía tôi.
_ Hôm nay lớp ta có 1 bạn học sinh mới chuyển đến – Cô giáo dõng dạc nói – Các em nhớ giúp đỡ bạn nha!
_ Yes, sir. - Cả lớp đồng thanh.
_ À, bạn giới thiệu đi – 1 bạn nữ tóc tím đứng dậy nói.
Tôi gật đầu, khẽ mỉm cười:
_ Mình là Koharu Yui. Rất vui đc làm quen với mọi người.
_ Người đẹp mà tên cx đẹp nx – 1 bạn nam ngồi cuối lên tiếng.
Cả lớp rầm rộ lên cười. Mặt tôi đỏ ửng như trái cà chua.
_ Em ngồi bàn cuối dãy 2 nhé - Cô giáo cười tươi nhìn tôi bảo.
Tôi khẽ gật đầu rồi về chỗ. Có vẻ như mọi người trong lớp đều rất thân thiện. Tôi vừa hạ mông xuống ghế thì cậu bạn vừa nãy quay sang bắt chuyện:
_ Chào bạn. Mình là Wataru Haruka. Sau này cùng giúp đỡ nhau nhé.
Nói rồi cậu ta mỉm cười sau đó còn nháy mắt với tôi. Cái tính cách ấy của cậu ta làm tôi cứ tưởng cậu ta là trẻ con mẫu giáo.
_ Yui-san - Cô bạn bàn trên quay xuống gọi - Sau này cùng giúp đỡ nhé. Mình là Todou Nina. Gọi là Nina là đc rồi.
Tôi cười rạng rỡ. Mới ngày đầu mà tôi đã kết bạn đc với 2 người rồi. Xem ra không tệ chút nào.
Tiết học nhanh chóng trôi đi. Tôi cố gắng tiếp thu bài thật tốt. Cảm ơn vì ba mẹ đã sinh ra tôi và tặng tôi cái bộ não thông minh nên những bài giảng không thành vấn đề gì cả.
Giờ ra chơi.
_ Yui-chan, cậu có muốn đi ăn trưa cùng mình không? - Cậu bạn Haruka đứng trc bàn tôi hỏi.
Tôi thấy cậu ta hơi bị thân thiện.
_ Không. Mình muốn đi thăm trường trc. - Tôi vừa gấp sách vừa từ chối.
Khuôn mặt của cậu ta xụ xuống, thể hiện rõ nỗi buồn.
_ Haru à, mặt cậu như tắc kè hoa vậy - Cô bạn Toudou Nina nhìn cậu bạn nói, sau đó không thương tiếc véo má cậu ta.
_ AAAA! Nina à, cậu giết tớ à?? - Cậu ta hét toáng lên. Cả lớp nhìn vào họ sau đó quay đi làm việc của mình. Tôi nghĩ chắc họ chứng kiến cảnh này quen rồi.
Nina nhìn khuôn mặt cậu bạn đắc ý:
_ Giờ mặt cậu giống của cà chua hơn rồi đấy.
_ NINA!!!
_ Hahaha...
Tôi khẽ bật cười. Xem ra tôi có 2 người bạn thật hài hước.
ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥ ঔгєเเ❄๓เภค๓๏t๏➻❥
Xong - ing Hết chương 6. Chương này còn dài hơn mấy chương trc nx, 1135 từ đó Mỏi tay quá à! =w=