Ba chữ này đập thẳng vào nội tâm nàng, Mạch Thượng Quân nghĩ có lẽ đây chính là thời khắc cần phải hành động.
"Có thật không?"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiên Dạ, cười đến mị hoặc.
Y nhíu mày: "Nàng không tin?"
Mạch Thượng Quân vịn tay lên bàn để đứng dậy, trong bụng khẽ than thầm. Giờ này khẳng định, không sử dụng mỹ nhân kế không xong.
Ngoài mặt thì khẽ hừ một tiếng, giống như hờn dỗi: "Dạ, chàng có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần đầu ấp tay gối, ba nghìn cung nữ ngày đêm hầu hạ. Chàng làm sao còn thì giờ để nhớ đến ta?"
"Nàng ghen ư?"
"Phải, ta ghen thì sao nào? Nếu trong lòng chàng có ta, đêm qua chàng đã không để ta ở Thừa Diên cung cô đơn một mình."
Nói thật lòng, gượng ép bản thân phải nói những câu nũng nịu như thế, chính bản thân Mạch Thượng Quân cũng thấy gai người, nhưng vì đại cục nàng bắt buộc phải nhịn xuống, cực lực nhịn xuống..
Hoắc Thiên Dạ ý tình dào dạt: "Đêm qua trẫm phải thức cả đêm để phê duyệt tấu chương, hoàn toàn không ghé qua tẩm cung của bất cứ phi tần nào."
"Có người nói với ta, hoàn toàn không nên tin tưởng vào lời nói của nam nhân. Chứng minh đi, nếu chàng có thể chứng minh được đêm qua không đi 'trộm hương cướp ngọc', thì ta sẽ tin chàng."
"Chứng minh ư?" Hoắc Thiên Dạ nghe thế cười khẽ, bàn tay vẫn đang nắm tay nàng bất ngờ kéo mạnh.
"A.."
Trong chớp mắt, cả người Mạch Thượng Quân ngã nhào vào lòng y, nàng có chút bất ngờ hô lên một tiếng. Cắn cắn môi, không được, lòng tự tôn của một sát thủ không cho phép nàng bị áp đảo. Nàng nhổm dậy lấy lại thế chủ động, bạo dạn đè lên người Hoắc Thiên Dạ, ép y xuống mặt bàn bằng đá, thì thầm vào tai y:
"Dạ, chàng định làm gì? Ta nói cho chàng biết, Vĩnh Ninh này không dễ bị lấn áp đâu."
Y hứng thú nhìn nàng, được ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, đồng tử của y hơi tối lại, âm thanh hơi trầm trầm có chút khát vọng.
Nàng đang rất muốn khóc, hành động dụ dỗ của nàng đâu khác gì đưa dê vào miệng sói. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nàng ở bên tai y cười khẽ. Sau đó, hôn nhẹ lên môi.
Đây đã là giới hạn của nàng, nàng không biết phải làm gì hơn. Thậm chí đến hôn môi nàng còn chẳng có kinh nghiệm phong phú.
Bất giác, Hoắc Thiên Dạ đáp lại nàng.
Mạch Thượng Quân bất giác nhớ về lần đầu hôn Hoắc Tử Yên, cảm giác mà hai nam nhân mang đến cho nàng toàn toàn khác biệt. Liệu, nàng có thể đối phó với nụ hôn của bậc cửu ngũ chí tôn?
Nam nhân dùng hơi thở vẽ vời trên viền môi người ngọc. Hô hấp của Mạch Thượng Quân đông lại.
Mẹ ơi..
Vậy mà lúc ở trên đại điện, nàng đã nhìn thấy ở Dạ Đế có gì đó thật anh minh thần võ, hành động thân mật với nàng liệu có chủ đích nào không hay chỉ đơn thuần là đắm say nữ sắc?
Thật khó biện giải!
Và rồi âm thanh của Nghiêm công công khẽ vang lên, vô cùng cảm hứng, dạt dào hàm xúc:
"Hoàng thượng, Tiết vương điện hạ nói muốn cầu kiến!"
Sắc xuân vì câu nói của Nghiêm công công mà bất ngờ ngưng trệ.
Sớm không đến, muộn không đến, lại nhằm đúng lúc này, khi nàng đang cố tình thăm dò người ấy. Hoắc Tử Yên, lão nương thề đêm nay sẽ viếng thăm nhà ngươi, không cho ngươi làm ăn gì nữa.
Bằng đấy năm làm sát thủ máu lạnh, lần đầu tiên trong đầu Mạch Thượng Quân xuất hiện ý nghĩ như thế.
Sau khi nguyền rủa Hoắc Tử Yên, Mạch Thượng Quân từ trên đùi Hoắc Thiên Dạ sửa sang lại y phục.
"Có người phá hỏng chuyện của hai ta."
"Không sao, đêm nay trẫm sẽ đến cung của nàng."
Mạch Thượng Quân tỏ vẻ tươi cười: "Thật sao? Chàng nhớ đó, không được nuốt lời đâu."
* * *
Đêm đến, Thừa Diên Cung bị bóng đêm nuốt chửng, gió đêm nhẹ thổi, rèm cửa tung bay.
Lúc Hoắc Thiên Dạ đến, người ngọc trên giường đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở của nàng đều đều, dường như chưa từng phát giác ra y. Đêm nay, thật lạ lùng, Thiên Dạ không đi vào cửa chính mà đột nhập bằng cửa sổ.
Y tiến đến đầu giường, nhẹ đưa tay động động má nàng
Người trên giường bất chợt tỉnh dậy, nàng có chút hốt hoảng: "Hoàng thượng, người.. đến rồi."
"Không phải bảo nàng gọi là Dạ sao?"
"Hi, ta quên mất." Nàng ngồi dậy.
Hoắc Thiên Dạ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nữ tử. Từ má cho đến môi, động tác mơn trớn này quả thực khiến Vĩnh Ninh công chúa phải xiêu lòng. Phải! Nàng là Vĩnh Ninh thật sự, chẳng phải Mạch Thượng Quân giả dạng mà thành.
Nỗi sợ hãi do bị giam cầm đã vơi đi, đứng trước nam nhân có vẻ ngoài cuốn hút lại còn là bậc đế vương, tim nàng không tránh khỏi sự xao xuyến. Dần dà, cả người nàng ngả ra sau. Trong sự dẫn dắt ôn nhu của Dạ Đế, nàng mất đi lần đầu quý giá.
Đêm đó, sau khi Vĩnh Ninh chìm vào giấc ngủ, Thiên Dạ lại có chút trầm ngâm. Nhìn nữ tử điềm đạm như thế, y ít nhiều cũng lơi lỏng cảnh giác. Quả thật, y chẳng có điểm nào hiềm nghi ngoài việc tính cách công chúa không hề đồng nhất. Ngày một vẻ, đêm một vẻ. Ngày mạnh mẽ, đêm nhu thuận. Nhưng dù là dáng vẻ nào chăng nữa, Vĩnh Ninh đều khiến đối phương mê muội.