Nhã Dung nhìn đến người bên cạnh đang nằm đó, cô muốn hối người đó đi về kẻo trời tối, nhưng nghĩ lại thì thôi. Cậu chủ của cô có góc khuất tâm hồn lớn quá, bây giờ hình như đã được giải tỏa rồi thì cô nên để yên thì hơn.
-Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? – Tuấn Tú lên tiếng hỏi chủ đề chẳng liên quan đến bầu không khí này. Nhưng Nhã Dung vẫn nhiệt tình trả lời.
-Lớn hơn cậu chủ một tuổi.
-Vậy mà có suy nghĩ già dặn như vậy sao?
Nhã Dung nghe lời nói mốc đó của Tuấn Tú, cô thở dài:
-Tôi xem như cậu chủ khen tôi – cô im lặng một chút – thật ra những người như tôi, chỉ cần suy nghĩ đơn giản như vậy là có thể sống tốt rồi, đôi khi con người ta giàu có quá, suy nghĩ phức tạp lại đăm ra khỏ sở.
-Được rồi! – Tuấn Tú mỉm cười, anh với lấy nắm tóc của Nhã Dung kéo cô nằm xuống bên cạnh mình. Anh lấy tay kia xuống, để lộ đôi mắt đỏ hoe – mắt tôi nư vầy có đi ra ngoài được không?
Nhã Dung phì cười, tay xoa xoa tóc mình. Bị kéo tóc tuy hơi đau nhưng nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt kia của Tuấn Tú thì tạm thời bỏ qua.
-Đừng để ai nhìn thấy là được, mất hình tượng lắm – cô chân thật nói – mà cậu chủ định ở đây ngắm sao luôn à? Trời tối rồi.
-Muỗi chích, về thôi.
-Tôi có thể đi xe buýt về không?
-Chỗ này bắt xe buýt sao? Chắc phải đi bộ thêm ba cây số nữa. Tôi đã thông suốt lời cậu nói rồi, tốc độ cao nhất khoảng bốn mươi thôi, lên xe về đi.
Nhã Dung nhìn Tuấn Tú, xem như cô tin tưởng người chủ này lần nữa. Đứng lên phủi mông rồi quay trở về.
Ngồi trên xe, tốc độ chậm như vậy cũng khiến Nhã Dung nóng lòng muốn nhanh trở về nhà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nên hối thúc làm gì. Cô im lặng ngồi sau xe, nhìn ánh chiều tà dần ngả xuống chừa chỗ cho màn đêm đầy sao.
Đến trung tâm thành phố, Tuấn Tú ghé vào một cửa hàng tiện lợi, mua hai ổ bánh mì thịt nguội, anh cầm một ổ, đưa cho cô một ổ bảo cô ăn chóng đói.
-Hoàng Nam, anh cậu đang chạy trốn sao? – Tuấn Tú nhìn cách người bạn bên cạnh ăn ổ bánh mì thì mỉm cười. Trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác thoải mái.
-Chỉ là lánh nạn tạm thời thôi. Không thể nào gọi là chạy trốn được – Nhã Dung tích cực gặm bán mì.
-Hai anh em nhà cậu nợ xã hội đen bao nhiêu tiền?
-Nhiều, bây giờ trở thành con nợ quen mặt, sợ đã đụng đến cấp lãnh đạo gì đó rồi nên khó khăn hơn trong việc trả nợ.
-Vậy cậu định thay thế anh mình đến bao giờ? Chẳng lẽ chú quản gia không biết khuôn mặt của cậu là giả sao?
-Chúng tôi là anh em song sinh mà, như hai giọt nước vậy đó. Người ta nói anh em song sinh thì có thần giao cách cảm dữ lắm, nên tôi tin anh tôi vẫn an toàn ở đâu đó.
-Thần giao cách cảm sao? – Tuấn Tú khó hiểu hỏi.
Nhã Dung cắn thêm miếng cuối cùng của ổ bánh mì, lấy khăn chùi sạch miệng mình rồi kể:
-Có lần anh tôi bị xe tung phải nhập viện vì chấn động nên chẳng thể nào tỉnh dậy nổi, khi tôi đang ngồi học thì tự dưng lên cơn đau ngực khó tả cũng ngất xỉu, đến phòng y tế nằm hơn hai tiếng, sau đó tôi mới biết anh tôi cũng ngất xỉu nằm hai tiếng đồng hồ ở bệnh viện. Đó gọi là năng lực của những cặp song sinh.
Tuấn Tú gật đầu.
Lúc này, Nhã Dung mới cảm thấy cậu chủ của mình những lúc như thế này thật dễ chịu, không phải là sau khi nghe cô chửi nhiều quá nên thông não rồi đấy chứ?
-Nhưng mà, cậu chủ hành xử như vậy có chút không quen! – Nhã Dung nói thật.
-Đã làm cậu hoảng sợ, lại bị đánh một cái, sau đó còn bị chửi, có lẽ đầu óc thông thoáng một chút, cậu nên tận hưởng đi, biết đâu ngày mai tôi quay về trạng thái cũ thì sao?
-ồ, thì ra là như vậy – Nhã Dung thoải mái cười, ngừng một chút, cô thẳng thắng nói tiếp – cậu chủ này, sao này đừng như vậy nữa nhé, chẳng phải bên cạnh cậu chủ còn có chị Dung và bé Bi hay sao? Tuy bọn họ không phải là máu mủ ruột rà, nhưng lại là người quan tâm đến cậu chủ rất nhiều. Đôi khi con người ta sống là nhờ vào nững tình thương của những người không cùng huyết thống đấy!
Tuấn Tú lắc đầu, mỉm cười nhìn Nhã Dung:
-ông cụ non.
Nói xong, anh bước lại chỗ xe máy, ném nón bảo hiểm lên người Nhã Dung, cô chụp lấy rồi sau đó leo lên xe. Chiếc xe máy chạy thẳng về khu chung cư cao cấp.
Vừa đến tần gửi xe, bác bảo vệ ở đó đã vội vã chạy đến, nhăn mặt khó xử nhìn Tuấn Tú.
-Cậu Tú này, từ chiều đến giờ có hai vị cảnh sát đến đây tìm cậu rồi đấy. Họ nói là xử phạt gì đó.
Nhã Dung lúc này chợt nhớ ra vụ việc lạng lách đánh võng trên đường của Tuấn Tú, cô hầm hầm nhìn anh, nhưng anh thản nhiên như không có gì. Lục trong túi chiếc điện thoại, sau đó gọi đi.
-Ba à, con vi phạm giao thông rồi, ba sai người đến chỗ cảnh sát xử lí đi. Tạm biệt! – nói rồi anh trở về với khuôn mặt lạnh, chẳng thèm ngó ngàng đến ai đi một mạch lên căn hộ.
Nhã Dung biết ngay là anh đã trở lại thành con người bất kham như lúc trước rồi. Cô vội vã cúi đầu xin lỗi chú bảo vệ rồi chạy theo Tuấn Tú.
Nhưng cô chẳng kịp nói với anh câu nào vì anh đã tự nhốt mình trong phòng. Cái thái độ này còn thay đổi kỉ lục hơn cả tính cách của con gái nữa.
Chuông điện thoại trong túi rung lên. Nhã Dung biết đó là số của chú quản gia, vội vàng khúm núm nghe máy
-Dạ, cháu nghe!
-Ngày mai sau khi tan học, hãy đến gặp chủ tịch một lúc. – người quản gia nói xong thì cúp máy khiến cho Nhã Dung cảm thấy ớn lạnh trong người. Không phải là sẽ quở trách gì cô chứ? Vụ việc vi phạm giao thông lần này cô còn bất ngờ nữa mà, làm sao tiên đoán trước được cơ chứ?
Nhã Dung lủi thủi trở về phòng mình.
Trước căn hộ chung cư cao cáp, hai người đàn ông to lớn đứng quan sát căn hộ. Một gã được gọi là Năm Sẹo phun điếu thuốc đã hút gần hết xuống đất, dí chân tắt ngọn lửa nhỏ của đầu thuốc.
-Sao bọn nó nói thằng đó chạy qua biên giới rồi? bây giờ lại xuất hiện ở nơi này?
-Đại ca, chuyện này…có lẽ là thằng đó quay trở lại rồi. Có cần bọn em ra tay không? – tên đàn em khúm núm nói chuyện, ánh mắt hếch lên vô cùng gian xảo, hệt như của loài cú đi đêm.
-Từ đã, còn chưa biết tung tích của tiểu thư, ra tay vội quá cũng không nên, theo dõi tên đó đi. Phỏng chừng là nhằm người. – tên Năm Sẹo rút ra thêm một điếu thuốc nữa, tên đàn em vội châm lửa.
Hai kẻ đó đứng nhìn căn hộ sáng đèn lung linh một chập nữa thì rời đi. Trước khi đi, tên Năm Sẹo còn văng tục một câu chửi cái gì đó, chỉ biết rằng hắn đang chửi một người tên là Hoàng Nam, người đã dẫn tiểu thư, con gái của ông trùm chạy trốn đi nơi khác.