Mục lục
Livestream Kinh Dị: Bé Thỏ Trắng Hiền Lành Vô Hại Tồn Tại Thật Ư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

+++++++

【 Phòng livestream số: XI 】

“Trời má, streamer không phải xui đơn giản đâu, là cực kỳ xui luôn á, khi không chọc trúng NPC trực phòng y tế, khổ thiệt chứ……”

“Lát nữa hai đứa kia dị hoá, cho dù cậu ta không chết vì lên cơn đau tim cũng không có vụ rời khỏi phòng y tế nổi đâu, mà may mắn thoát kiếp thì gặp lại thằng Ivan cặn bã chực trờ trả thù nữa kìa, haiz đen thôi đỏ vẫn thế.”

“Phòng y tế hơi bị kích thích à, hóng quá chừng.”

“Gì mà toàn là streamer mới toanh không vậy, tao thấy phó bản sắp kết thúc mẹ nó rồi, sau khi ba người chết hết đám thâm niên sẽ lại choảng nhau tiếp, kịch bản cũ rích chán òm.”

“Thấy bình luận của bác tôi mới sực nhớ ra, hình như tôi chưa từng thấy thời gian phó bản này kết thúc chỉ toàn choảng nhau để thông quan.”

“Có gì mà thắc mắc, đương nhiên là vì mấy thằng chả làm gì đủ trình để thông quan phó bản bằng phương thức đầu tiên, thời gian trong ngục vốn dĩ ở trạng thái ngưng đọng xưa giờ cơ mà!”

【 Bởi vì bình luận có chứa nội dung liên quan đến cốt truyện phó bản, hệ thống tự động tắt chế độ hiển thị công khai 】

【 Người xem trực tuyến: 74】



Râu quai nón nói xong lập tức rời đi, gã đã ở trong ngục giam rất nhiều năm, bàn bạc mấy câu thông đồng với bác sĩ gài bẫy người khác cũng không có gì lạ.

Hiện tại, phòng y tế còn lại lâu Tịch và nam trung niên gầy gò mặc áo blouse trắng, không nghi ngờ gì nữa gã là bác sĩ ở đây, tuy khuôn mặc trông khó tính nhưng tính tình lại khá thân thiện.

“Chào cậu……” Bác sĩ chần chờ mở miệng.

“Nơi này có hai bệnh nhân, họ đều chung lứa tội phạm với cậu, Boder nói bọn họ là bạn thân của cậu, nên tôi để cậu tự tay chăm sóc sẽ tốt hơn....” Ngón tay bác sĩ chỉ về phương hướng râu quai nón rời đi, ý bảo gã chính là Boder.

Khuôn mặt bác sĩ lộ vẻ bất đắc dĩ, đi sang chỗ bức rèm màu lam rồi giơ tay kéo ra, đằng sau bức rèm đặt ba chiếc giường bệnh.

Nằm trên giường ngoài cùng đầu tiên quả thật là anh chàng C25, sau khi bức rèm mở ra, ánh đèn lập tức chiếu rọi lên mặt, anh ta vội lấy tay che đôi mắt.

Giữa hai giường cách nhau một tấm rèm, nhưng vì tất cả rèm đều được buộc gọn gàng nên Lâu Tịch mới phát hiện giường ở giữa trống không.

Bệnh nhân nằm trên giường trong cùng sát vách chỉ lộ đầu tóc trắng thưa thớt ra ngoài chăn, từ nãy giờ vẫn không nhúc nhích.

“Bọn họ ăn thịt hư nên sức khoẻ suy yếu, nhưng cậu đừng quá lo lắng, tôi đã tiêm cho bọn họ liều thuốc an thần rồi.” Bác sĩ nói xong lập tức thả rèm xuống, nhanh chóng thay quần áo chuẩn bị về nhà.

Bệnh nhân giường sát vát chính là cụ ông, rõ ràng bọn họ bị đánh, sao lại đi tiêm thuốc an thần?

Hơn nữa bác sĩ nói rằng nguyên nhân sức khoẻ không tốt là vì ăn thịt bò hư thối, nhưng Lâu Tịch tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, bọn họ có nuốt miếng nào đâu, chỉ dính ngoài miệng một chút do bị cảnh ngục ấn đầu vào khay thôi mà.

Tóm lại món thịt bò rất kì lạ, sau khi qua nửa giờ thì lập tức thối rửa, và có vẻ như ai đụng trúng sẽ trúng độc rồi biến dị linh tinh.

Trước khi bác sĩ rời đi Lâu Tịch kịp thời hỏi: “Xin hỏi, đêm nay bọn họ có bị mất ngủ không?”

Câu hỏi đầy ẩn ý sâu sắc, kỳ thật cái cậu muốn hỏi chính là bọn họ sẽ chết sao, hoặc bị biến thành cái gì.

Bác sĩ không nhìn cậu, trả lời: “Tôi không biết, tôi chưa từng gặp tình trạng này bao giờ, hy vọng đêm nay là một đêm anh lành.”

Dứt lời gã vội vàng rời đi.

Thời điểm sắp bước ra khỏi cửa, gã quay đầu lại nhắc nhở: “Trong ngăn kéo có kẹo đó, vị dâu tây.”

“……”

Lâu Tịch cạn lời, cậu đang lo lắng mình sống không nổi qua đêm nay, đối phương lại khảng khái chỉ trong ngăn kéo có kẹo vị dâu.



Bỏ đi, cốt truyện thiết lập như thế, chắc câu đấy là lời thoại bắt buộc.

Lâu Tịch quan sát mọi nơi, căn phòng không lớn lắm, cửa kính là loại đẩy từ bên trong hay bên ngoài đều được, trên cửa viết ba chữ màu đỏ to đùng—— phòng y tế.

Trước mặt cậu là một bộ bàn ghế làm việc màu đỏ, trên bàn sấp vài cuốn sách, Lâu Tịch cầm một cuốn lên mở ra xem, bên trong vẽ một số hình ảnh về y học, cậu không hứng thú trở sách về chỗ cũ.

Ngoài ra, cậu còn tìm thấy tập hồ sơ bệnh án, một ít phiếu định mức hao phí và vài tờ báo gấp gọn.

Bên trái đặt một cái tủ dạng hình hộp, chỉ cần mở then chốt là có thể lấy được thuốc, bên phải là giường bệnh che rèm xanh.

Trên tường gắn đồng hồ điện tử, mặt trên hiện con số màu đỏ cùng kích thước với đồng hồ ở nhà ăn.

Đỉnh đầu treo bóng đèn dây tóc, ánh đèn chiếu rọi khắp căn phòng, cuối cùng là hai bệnh nhân, một người không rõ sống chết, một người vẫn khoẻ re.

Vì để phòng ngừa gặp phải nguy hiểm Lâu Tịch không đóng cửa lại, như vậy sẽ tiện cho việc chạy trốn.

Mặc dù bị gài nhưng so với phòng giam tối đen duỗi tay không thấy năm ngón tay thì phòng y tế tốt hơn nhiều.

Lâu Tịch vừa nghĩ thế, ngoài cửa truyền đến tiếng vang, một cảnh ngục xuất hiện nhưng gã không vào mà là đứng ở hành lang, côn điện kẹp nách, hai tay bận bịu khoá cửa phòng y tế.

“……”

Lâu Tịch hoảng hốt, hết nhìn cửa rồi nhìn tấm rèm màu lam,ừm, thật ra cũng không hoảng lắm, chỉ hơi hơi thôi.

Bối rối hồi lâu, cậu tùy ý thả lỏng người ngồi dựa lưng lên ghế, cổ ngửa về sau, tư thế vô cùng thoải mái.

Tiếp theo cậu cầm tờ báo được gấp ngay ngắn lên, không thể không nói trò chơi này chẳng tinh tế gì cả, một chữ báo viết cậu cũng không hiểu, giống tiếng Anh lại không phải tiếng Anh, a thì hơi tròn, giữa chữ o có một đường gạch ngang.

Lâu Tịch vừa mở tờ báo, tiêu đề dấu chấm than màu đỏ lọt ngay vào mắt.

Cậu nghiêm túc nhìn phần hình ảnh ở trang bên cạnh, bên trên in hình một cô gái tóc nhạt màu, đôi mắt lồi lên như mắt ếch, tròng mắt trắng dã, tư thế đi đứng kì quặc đáng sợ không khác gì mấy bộ phim điện ảnh, hình chụp mờ câm, có vẻ đối phương đứng từ xa chụp lén, sau đó phóng to lên.

Tư thế đi đứng kì quặc, dấu chấm than đỏ và lời bác sĩ nói, tất cả khiến Lâu Tịch không khỏi nghĩ tới…… Tang thi!

Đây là game kinh dị, mọi thông tin đều có ám chỉ riêng, cho dù không phải tang thi thì cũng là quái vật tương tự.



Lâu Tịch chỉ mới thấy tang thi qua phim điện ảnh cho nên hiểu biết khá hạn hẹp.

Tang thi không có ý thức, càng chẳng để ý đến bất cứ thứ gì, dù là người thân yêu nhất đứng trước mặt, một giây sau sẽ bị bọn họ cắn cổ ngay.

Có thể dùng súng bắn chết hoặc quăng bom cho chúng nổ tan xác.

Đương nhiên, chúng chỉ là kết quả của trí tưởng tượng, chưa từng thử nghiệm thực tế, không được tính như tư liệu tham khảo.

Ngoại trừ tấm ảnh, những cái khác không nhìn ra tin tức gì có ích, Lâu Tịch gấp tờ báo ngay ngắn như cũ đặt sang một bên.

Tiếp đó, cậu giơ tay kéo ngăn kéo ra, bên trong có một bình kẹo và một cuốn nhật ký, nội dung vẫn được viết bằng ngôn ngữ cậu không hiểu.

Lâu Tịch bóc một viên lên, lột vỏ bỏ kẹo vào miệng thưởng thức, vị dâu tây ngọt ngào lan toả khắp khoang miệng.

Sau rèm truyền đến tiếng nức nở, Lâu Tịch đi qua kéo rèm ra.

“Ăn kẹo không? Vị dâu tây.” Lâu Tịch hỏi, cậu không biết cách an ủi người khác thế nào cả.

C25 bỏ cánh tay gác trên mắt xuống, nhận kẹo nói: “Cảm ơn cậu.”

“Đau lắm hả? Tôi thấy trong tủ cất đủ loại thuốc, nếu cậu đọc được trên nhãn viết gì thì lại đó tìm thuốc giảm đau thử xem.” Lâu Tịch nói.

++++++++

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK