“nhưng sao nhỏ lại vào từ cửa sau?” Kuro đi dọc trên hành lang vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Khi Kuro đi ngang qua phòng của chị quản cung thì nghe giọng nói của chị ấy.
“cái con bé này, em bây giờ là công chúa chứ có phải con người bình thường đâu mà chơi dại thế? Tên đó muốn đi lang thang thì kệ hắn, sao phải làm vậy?”
Luna thì đang nằm dang tay dang chân trên giường của chị quản cung, thở dài
“Sophie! Nếu em biết tại sao em làm vậy thì em bây giờ lành lặn rồi chứ không có bị tổn thương phần xương đầu gối đâu.”
“Sao không tìm Shuu giúp?” Sophie khoanh tay nhìn Luna
“cho anh ấy nói lại với cha nuôi chắc?”Luna ngồi dậy
“Hừm! lần này thôi đó công chúa!” Sophie quay lưng đi ra cửa thở dài
“cám ơn chị!”
Sophie đi ra thì thấy Kuro đang đứng ở ngoài
“vào trong coi chừng công chúa!” Sophie nhíu mày nhìn Kuro
Cũng phải thôi từ lúc biết chuyện giữa Luna và Kuro thì Sophie đã không có thiện cảm với Kuro, vả lại chị cũng ghét cái thể loại giống như cái tên Kuro này. Vậy mà chả hiểu sao Luna cứ giúp hắn không điều kiện. Bó tay!
Sophie đi lấy hộp thuốc rồi quay trở lại. Luna đang ngồi đọc sách chờ Sophie còn Kuro chỉ đứng dựa tường và...chả làm gì cả.
“Luna thẳng chân ra!”
“vâng!”
Sophie giúp Luna đắp thuốc lên chân, rồi dùng thuật chữa trị để giúp chân Luna hồi phục trong thời gian ngắn. Xong, sau đó Sophie giúp Luna bó thuốc vào chân.
“tạm thời chỉ đi lại nhẹ nhàng, không được chạy hay hoạt động mạnh. Và nghỉ ở nhà vài ngày đi đừng có đi lung tung bắt quỷ”
“chị biết em không nghe lời mà nhắc làm chi.” Luna bước xuống giường
“chị sẽ nói với Chúa tể!” Sophie khoanh tay nở nụ cười uy hiếp
Luna liếc nhìn Kuro rồi quay lại nhìn Sophie “ chị nói đi, em không xin tội giùm hắn lần hai đâu.” Luna đi ra khỏi phòng Sophie
“haizzz...hù vậy mà cũng không sợ, con bé này còn hơn gan trời!” Sophie ôm đầu thở dài, chợt nhớ ra gì đó chị trở lại nét mặt nghiêm túc nhìn kẻ còn lại trong phòng mình “biến khỏi căn phòng của ta!”
“tôi cần hỏi chị một số việc!”
“việc gì?”
“Luna xin tội cho tôi?”
“hừ! sao không tự hỏi con bé.”
“nếu được tôi không cần hỏi chị.”
“lúc này chắc nên nói rồi” Sophie thu dọn hộp thuốc, vừa dọn vừa nói “ngoài xin tội cho ngươi năm đó, con bé còn cứu một người khác, ta nghĩ chắc ngươi biết” Sophie đột nhiên dừng lại.
“ ngươi trước đây từng là bạn con bé, ít ra phải biết con bé luôn đề cao tình bạn. Ngươi như vậy là quá ít kỉ”
“cô ta cũng ít kỉ mà?!” Kuro cười đểu
Chát!
Sophie tán Kuro 1 bạt tay
“Ngươi không hiểu con bé và cũng không có tư cách để nhận xét con bé” Sophie nổi giận “và giờ thì biến ra khỏi phòng ta trước khi ngươi tan xác”
“hừ!” Kuro bỏ đi
Bước ra ngoài Kuro đã thấy Luna đứng đợi sẵn. Kuro biết chắc rằng Luna đã nghe hết những gì mình nói.
Kuro chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo bao quanh lúc này, ngoài ra Kuro không biết biểu hiện hay cảm xúc của nhỏ ra sao vì mũ áo choàng đã che gần hết khuôn mặt của nhỏ.
“theo ta!” Luna kéo áo Kuro và lôi anh đi
Đi hết hành lang phụ Luna kéo Kuro rẽ qua lối đi chính. Sau đó lại đi qua khu vực dành cho các ngự y, Luna kéo Kuro vào căn phòng đặc biệt.
“anh Shuu!” Luna mở cửa
“công chúa!” giọng của một chàng trai, nghe có vẻ lớn tuổi hơn Luna và Kuro
“không cần phải dùng kính ngữ đâu” Luna kéo mũ áo xuống.
“được rồi!” người được gọi là Shuu cười
“người đó sao rồi?”
“Đã tỉnh dậy rồi, nhưng mà...” Shuu ngập ngừng
“có vấn đề sao?” Luna nhíu mày
“em vào coi đi!”
“vâng!” Luna kéo Kuro đi vào căn phòng phía trong
Căn phòng chỉ mỗi một màu trắng, giữa căn phòng là một giường bệnh và môt người con trai nằm đó, xung quanh là những thiết bị dùng để kiểm tra.
“Gin!” Luna bỏ tay ra khỏi áo Kuro đi lại chỗ giường bệnh
“Gin nhớ tớ không?” Luna ngồi xuống ghế cạnh giường
Người nằm trên giường chỉ mở mắt nhìn cô, một hồi sau mới trả lời
“Luna!”
“ừ!” Luna khẽ cười
Kuro đứng cạnh Luna, mọi việc bây giờ bỗng trở nên rắc rối đối với anh.
Còn Gin thấy Kuro đứng cạnh Luna thì cười, một nụ cười khó khăn.
“K...Kuro!”
“mày không sao?” Kuro hỏi thăm nhưng giọng lại lạnh tanh
“đương nhiên không sao, để còn giành Luna với mày” Gin cười ngượng ngạo
“thôi đi!” Luna trở lại với vẻ ngoài lạnh lẽo
“cậu đi được chưa?”
“chưa!”
“ngồi?”
“có thể được!”
“Kuro! Phụ ta!” Luna đỡ Gin ngồi dậy
“có thể kể ta nghe chuyện gì không?” Kuro hỏi
Luna im lặng...
“tớ cũng tò mò chuyện gì đã xảy ra?” Gin nhìn Luna
Luna kéo mũ áo lên, đứng dậy “ chuyện gì thì Gin hồi phục hẳn đi tôi sẽ nói cho hai người biết.”
Luna bỏ ra ngoài.
Sau khi Luna ra ngoài còn lại Gin với Kuro.
“mày với nhỏ sao rồi?” Gin hỏi Kuro
“ không sao... chỉ là bây giờ không còn là con người nữa”
“tao cũng vậy sao?”
“có lẽ...”
“bỏ cái mớ dây nhợ ra dùm tao cho tao xuống.” Gin nhìn mới dây nhợ trên người
“tao không muốn bị đánh chết!”
Luna lại đi vào, vẻ mặt hầm hầm nhìn 2 thằng con trai. Còn 2 tên này không biết cô nàng bị gì.
“Gin chết tiệt!” Luna giật hết mớ dây trên người Gin ra
“dám nói xạo với chị à?” Luna đánh lên đầu Gin
“Ah!” Gin ôm đầu kêu lên một tiếng.
Luna lại quay qua liếc Kuro.
“gì?” mặt Kuro nghệch ra “ ta có làm gì?”
“hừm!” Luna lại đi ra
“chắc nhỏ biết tao tỉnh được một tuần rồi, tại tao nằm lì không xuống.” Gin xoa đầu
Kuro nhìn Gin rồi đánh lên đầu Gin một cái “ mày! Hèn gì!” rồi Kuro cũng bỏ ra ngoài.
Luna đang dặn dò Shuu cái gì đó, Kuro lẳng lặng bỏ ra ngoài... Một hồi sau Luna đi ra.
“về thôi!”
“ừ!”