————————–
Trong kí ức của ta, đêm đó trời đổ mưa, là mưa xuân lất phất, rơi trên cây cối xào xạc từng hồi.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn đứng dậy nhìn bên ngoài, “Nhân lúc này chúng ta mau đi thôi”.
Hắn nắm bàn tay ta, bàn tay nắm chặt nhưng vô cùng mềm mại. Còn ta tâm trạng nặng nề, ngay cả tay cũng không dám buông ra.
“Ngươi … ngươi không nên vì ta mà làm vậy, cho dù thế nào, đó là số mệnh của ta rồi”.
Hắn nhìn ta, “Vậy ngươi muốn ta làm thế nào? Bỏ ngươi ở lại đây? Hay đem ngươi giao cho chúng? Hay tự tay loại bỏ ngươi? Hoài Cơ, cho dù ngươi quyết tâm, ta cũng không làm được”.
Trong khoảnh khắc đó, ta như bừng tỉnh từ trong mộng, ta hận, là năm đó bỏ lỡ một quãng tuổi trẻ.
Không bao lâu sau, ngoài động đột nhiên có tiếng người la hét, sát thủ lần này kéo tới không phải là ít.
Hư Hoa kéo ta trốn tránh sát thủ, muốn tìm đường thoát, nhưng cuối cùng lại bị bức lên núi.
Leo lên đến đỉnh, ta ngửi được mùi máu loang trong không khí, tanh mà ngọt.
Chúng ta lui vào Vô Lai Am, chứng kiến toàn bộ nơi đó đã tan hoang, khắp nơi xác người chất đống.
Thì ra, đức Phật vẫn chưa bị kinh động mà thức tỉnh.
Phật Tổ lúc này … cũng không thể cứu được ai, trong ngoài viện đều là máu đỏ, thảm cảnh tàn nhẫn trước mắt cũng không lay chuyển được thần sắc bình tĩnh kia.
Bất ngờ có tiếng mưa vọng tới, hàng loạt tên nhọn từ cửa phóng vào.
Hắn ôm ta, liên tục tránh né mưa tên.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Công tử gia, ngài đã lâu như vậy không quay về, chúng ta phụng mệnh tới đón ngài”.
Hư Hoa một bên tránh sau cột nhà, một bên kéo ta trốn ở sau tượng Phật.
Hắn chăm chú nhìn ta một lúc lâu, đưa tay khẽ vuốt mái tóc ta, rồi cầm lên thanh kiếm của Sùng, đứng dậy rời đi.
Ta tự nhiên có dự cảm, hắn rời đi, cũng giống như ly biệt.
Ta kéo hắn, lắc đầu, “Đừng, đừng đi ra ngoài”. Nói đến đây, lại một loạt mũi tên phá cửa mà vào.
Hắn cúi đầu, đôi mắt dừng lại ở ta không dời, lại mỉm cười, thoải mái mà dịu dàng.
“Ta làm hòa thượng trăm ngày, ngẫu nhiên lại bị Phật cảm hóa. Nhưng ngươi phải biết, người ta thường gặp trong mộng không phải Phật, mà là ngươi”. Hắn gõ nhẹ phía sau tượng Phật, mở ra một cửa hầm nhỏ, hắn cầm lấy tay ta.
“Mau đi đi, trên đường phải cẩn thận”.
Nói dứt lời, hắn nâng kiếm đi ra phía trước, ta rất muốn lao tới ôm chặt hắn, nhưng nước mắt rơi như nước tràn đê, đau đớn lại bất lực.
Yêu cầu của hắn, khiến tim ta vỡ ra từng mảnh.
Đằng trước có tiếng người nói.
“Công tử cuối cũng cũng đồng ý để ta đưa trở về”.
“Đưa về? Các ngươi đem ta tống xuống địa ngục mới đúng”.
“Công tử gia, đường là do ngài chọn. Tướng quân khi trước đã dặn dò, ngài nếu có thể đem xác Hoài Cơ công chúa trở về, chứng tỏ tấm lòng tận trung vì đại nghiệp, tướng quân sẽ ban thưởng chức vị cho ngài. Còn nếu không …”
“Nếu không, đó là nghịch lại ý muốn của hắn, đúng không?”
“Công tử gia đừng hiểu lầm, tướng quân nói, chỉ cần ngài không che chở cho Hoài Cơ công chúa, đương nhiên sẽ không bạc đãi ngài. Tốt xấu gì ngài cũng là …”
“Tốt xấu gì cũng chỉ là con chó săn hắn nuôi lớn. Muốn giữ thì giữ, muốn bỏ thì bỏ, không phải sao?”
“Công tử gia đừng nói vậy, tướng quân là người thông tình đạt lý, nếu ngài giao ra người cuối cùng của hoàng thất, đương nhiên sẽ để cho ngài một con đường sống, sau đó ngài cũng không cần phải dốc sức cho tướng quân. Ngài cũng nên biết, một mình ngài không đấu lại được chúng ta”.
“Hoài Cơ công chúa, ta quyết không giao ra”.
“Đã vậy thì đừng trách ta thất lễ!”
Sau đó là một loạt âm thanh chát chúa vọng lại, vô số phi tiêu cắm vào trên tượng Phật, ta ở phía sau yên lặng không một tiếng động, thậm chí còn không cảm thấy hoảng loạn.
Ta giật mình hiểu ra, chết có gì phải sợ? Ta vốn đã bỏ lỡ quá nhiều thứ tốt đẹp, cả một đời bỏ lỡ như vậy, có gì phải hối hận?
Nhưng hắn, rõ ràng không cần phải như vậy.
Đường xuống Hoàng Tuyền, qua cầu Nại Hà, ta nguyện ý một mình đi trước.
Tất cả diễn ra quá nhanhm ta còn chưa tiến vào giữa đao phong kiếm vũ, đã thấy trước mặt một mảnh kiễm gãy bị đánh bay, cắm trên tường.
Kiếm trong tay hắn cuối cùng đứt đoạn.
Tâm trí ta trống rỗng, từ lúc chạy ra khỏi chỗ nấp, đã thấy phía sau một đạo kiếm quang lóe sáng đâm về phía hắn, ta tự nhiên theo phản xạ lao về phía trước, hắn kinh hãi, xoay người che chắn cho ta. Trong tích tắc đó, ta nghe thấy tiếng kim loại cắt qua da thịt hắn, đâm thủng thân thể hắn, máu của hắn văng trên ngực ta. Sau đó, kiếm đâm tới ta.
Không lạnh lẽo như đao kiếm găm trên thân, máu huyết hắn nóng rực.
Nếu như đã ràng buộc với nhau, nếu như có lý do để không xa rời nhau, vậy thì … cái chết có là gì?
Vòng tay hắn ôm chặt lấy ta, chưa bao giờ ta cảm nhận được tình cảm thâm sâu đến vậy.
Ta nghĩ đến ngày đó ở Thiện Thủy hồ, giữa chốn Giang Nam tươi đẹp, giữa một bờ sông hoa nở rực rỡ, người đó đem đến cho ta ấm áp, lặng yên đứng sau lưng chờ ta ngoái đầu nhìn lại.
Nếu như ta có thể quay đầu nhìn hắn, có lẽ duyên phận của ta sẽ đến sớm hơn, ít nhất sẽ không phải tiếc nuối.
Một đời này, chuyện ta tiếc nuối nhất chỉ là bỏ lỡ cơ hội gặp được hắn. Chỉ có ta biết, điều đó quan trọng thế nào.
Mắt ta mờ dần, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, ta nói với hắn: “Kiếp sau … nếu ngươi đứng ở bờ sông bên kia, ta nhất đĩnh sẽ qua sông. Cho dù nước có sâu … cho dù phải chìm thuyền … chí ít có thể thấy rõ ánh mắt của ngươi”.
Trước mắt tối sầm, trước khi mê man, ta vẫn nghe được hắn nói.
“Kiếp sau, nếu như ta gọi ngươi, phải nhớ quay đầu lại … nhìn ta …”
*********
Trống rỗng, tối tăm, hư hư thực thực, thật thật giả giả.
Phụ hoang, mẫu hậu, Nguyên Cơ, Sùng, Tuyên, còn có … Hư Hoa. Bọn họ đều ở đây, chỉ là nơi đây là chỗ nào.
Đời người ngắn ngủi, thế gian chật hẹp.
Là Phật ở bên tai ta rơi lệ: Hoài Cơ, tâm nguyệt viên mãn chưa?
Ta gật đầu cười, cười đến nát vụn.
Con người ta, thì ra cô đơn đến như vậy.
Chìm đắm trong mộng độ 3 ngày, ta dần dần tỉnh lại.
Người đầu tiên ta nhìn thấy, chính là lão hòa thượng trụ trì Thông Lạc Tự, ông xoay người, không nói gì.
Lúc đầu, ta nghĩ tất cả đều là mộng, nhưng cơn đau trong ngực lại một lần nữa nhắc nhở ta nhân gian vốn tàn nhẫn.
Khung cửa sổ mở rộng, bên ngoài kia, hương mùa hạ tràn ngập, vương vất trong không gian.
Cảnh tượng tươi đẹp trước mắt ngược lại châm chọc ta, tâm trí ta dần thanh tỉnh hoàn toàn.
Lão hòa thượng ngoái nhìn ta, “Trước đây nhờ Hư Hoa phong bế huyết mạch của ngươi, cho nên …”
“Trước đây?”
“Thí chủ chắc không biết mình hôn mê bao lâu?”, lão hòa thượng gật đầu, “Là một năm”.
Một năm … quãng thời gian dài dằng dặc lại đáng buồn.
“Hắn thì sao?”. Ngoài cửa tiếng chuông chùa vang lên, che giấu đi tiếng nói của ta.
Lão tăng mở rộng cửa, nhẹ nhàng nói, “Chuông ngân lên rồi, cửa luân hồi mỗi ngày đều mở”.
Đáy lòng ta phút chốc trống rỗng, lời ông ta nói, ta tự mình hiểu được. Tiếng chuông ngân, từng hồi từng hồi vọng vào trong tâm.
Ta ngồi yên một lúc lâu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, ngôi chùa vẫn như trước, tiếng chuông vang vọng, cùng với tất cả niềm tin của ta hòa vào làm một.
Tỉnh rồi nhìn lại ta vẫn là hai bàn tay trắng, vậy ta vì cái gì mà tỉnh lại.
Nếu như hắn đã đi qua cầu Nại Hà, liệu có ở nơi Tam Sinh Thạch đợi ta?
Hắn từng hi vọng ta sống tốt, ta chỉ mong nghe được tiếng chuông, hắn sẽ an tâm đi qua con đường hoa bỉ ngạn.
Ta bước lên gác chuông, tiếng chuông trầm mà bổng, cũng như con người suốt đời lạnh lẽo cùng cô độc.
Chuông đồng đen một mình treo tại gác chuông, mờ mịt u ám trong ánh chiều tà, người đứng đưa lưng về phía ta, toàn thân chìm trong ánh thái dương chói mắt, nhìn không rõ hình dáng.
Ta dời bước đến góc cửa sổ xa nhất, mặt trời chiều muộn khiến ta nhớ ra rất nhiều, nhưng cũng nhận ra đã quên rất nhiều.
Nhưng hiện giờ tiếng chuông đã ngừng lại, tiếp sau đó là tiếng tràng hạt rơi lả tả, gõ trên tấm ván gỗ, một viên tách ra lăn đến bên chân ta. Ta chợt nhớ đến đêm mưa đó, cũng một viên phật châu, lại khiến ta gặp được người đó.
Không kìm nén được xúc động, ta òa khóc .
Chỉ là ngay lúc đó, một bàn tay đưa ra cầm lấy tay ta, truyền cho ta ấm áp.
Hai mắt mờ sương quay lại, hắn ở đó, vẫn một thân áo xanh tu hành, vẫn gương mặt tĩnh lặng như nguyệt, đứng trước ngọn đèn dầu đang dần tàn.
“Lần này … ngươi cuối cùng đã quay đầu lại”.
Phật nói: Hoài Cơ, trăng khuyết của ngươi cuối cùng đã tròn đầy.
HẾT