• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đoàn làm phim có một con mèo nhỏ màu trắng, dùng để diễn vai Meo Meo khi chưa biến hình.



Tên chú mèo này cũng là Meo Meo, nó rất hoạt bát và đáng yêu, cảnh quay của nó trong phim cũng không ít, mọi người trong đoàn làm phim đều rất thích chú mèo ấy.



Nhiễm Tích đương nhiên cũng rất thích Meo Meo.



Cô cũng rất muốn nuôi một con thú cưng lông xù như mèo hoặc là chó con, nhưng mà cô lại không có nhiều thời gian. Nếu nuôi thì đương nhiên cô phải cố gắng chăm sóc nó thật tốt rồi, nhưng mà cô lại không có khả năng chăm sóc nó, thế nên lúc trước cũng quyết định không nuôi thú cưng.



Nhưng điều này không cản trở cô và Meo Meo trở thành bạn tốt của nhau.



Mỗi ngày quay phim xong nếu không còn việc gì nữa, Nhiễm Tích sẽ đi tìm Meo Meo chơi, đưa cho nó một quả bóng nhỏ, sau đó cho nó ăn cái gì đó. Mỗi lần như thế Meo Meo đều cọ chân cô đi tới đi lui, hai chú mèo một lớn một nhỏ ngồi xổm cùng với nhau nhìn rất hài hòa.



Mễ Mễ còn chụp tấm hình đưa lên Weibo với dòng chữ: Mễ Mễ chụp Meo Meo nhỏ, Meo Meo lớn.



Weibo vừa được up lên đã có không ít người khen ngợi, đều nói Tích Bảo thật đáng yêu, Meo Meo cũng thật đáng yêu, hai bé mèo đều thật đáng yêu.



"Meo meo ~ "



Sau khi quay phim xong, Nhiễm Tích cầm lấy thức ăn cho mèo đi tìm Meo Meo.



Meo Meo đang chơi với một quả bóng nhỏ trên sân, nó đang nhảy nhót lung tung rất hoạt bát. Nghe thấy Nhiễm Tích gọi nó, liền vứt trái bóng đi, một bên "Meo meo" một tiếng, một bên chạy về hướng Nhiễm Tích, sau đó cọ đầu vào chân Nhiễm Tích, quả thực nó rất thân thiết với cô.



Nhiễm Tích ngồi xổm người xuống, bỏ xuống đất một ít thức ăn cho mèo, Meo Meo liền cúi đầu xuống ăn thức ăn của mình. Nhiễm Tích dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên bãi cỏ, một bên sờ sờ đầu Meo Meo, một bên câu được câu không cùng nó nói chuyện.



"Chao ôi, Meo Meo, tao vừa mới cùng Ngô Nhất Hằng quay phim xong, cũng dùng hành động như mày cọ sát chân hắn, ha ha, có lợi hại hay không?"



"Meo meo ~ "



"Rất lợi hại đúng không, tao biết mà."



"Meo meo ~ "



"Ai cha, đừng có khen tao, tao sẽ ngại đó ~ "



"Bây giờ thần tượng của tao đang quay phim nhỉ." Nhiễm Tích đem Meo Meo ôm vào trong lòng, nói nhỏ.



"Meo meo ~ "



"Thật muốn đi xem nha ~ nhưng mà tao ngại lắm!" Nhiễm Tích rủ đầu xuống, dùng trán cọ xát đầu Meo Meo.



"Meo meo ~" Meo Meo ngửa cái đầu nhỏ, làm bộ như thắc mắc.



"Chao ôi, tao vừa mới bị thần tượng thấy cảnh tượng ôm chân người khác mà làm nũng, bây giờ vẫn còn có chút ngại ngùng, nhượng ta trước chậm rãi lại đi xem trọng."



Cô nói một câu, Meo Meo liền "meo meo" một tiếng, nhìn thật thú vi nha.



Hứa Diệc Châu quay phim xong đi ra, liền nhìn thấy hai bé Meo Meo ngồi nói chuyện với nhau, ánh sáng mặt trời chiếu trên người bọn họ, tạo thành hai cái bóng một nhỏ một lớn.



Anh tiện tay đem bình nước đưa cho Chu Giang đang đứng ở sau lưng, sau đó liền bảo cậu về trước đi.



Chu Giang hồ nghi nhìn về hướng Nhiễm Tích một cái, sau đó gật gật đầu rồi bước chân về phía phòng nghỉ.



Hứa Diệc Châu liền đi về phía bọn họ.



Nhiễm Tích cảm thấy bên mình có thêm một người nữa, sau đó còn ngồi xuống bên cạnh cô, đâu đó còn phảng phất mùi hương không rõ tên.











Nhiễm Tích kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy có người đến nên cô có chút ngạc nhiên.



Meo Meo thấy có người đến, lập tức thoát khỏi vòng tay của Nhiễm Tích, sau đó liền cọ vào đùi của Hứa Diệc Châu, "Meo meo meo meo", tiếng kêu còn có chút vui vẻ.



Nhiễm Tích nhếch môi, con mèo cái nhỏ bé kia, thấy sắc liền quên bạn!



"Thầy Hứa."



Nhiễm Tích nhu thuận chào hỏi, sau đó mặt không biến sắc xếp chân lại, ngồi thẳng người lên, tựa như học sinh tiểu học đang ngồi trên bàn học vậy.



Thần tượng sao lại đột nhiên đến đây? Quay xong rồi hả? Nhưng mà chẳng lẽ là quay xong liền đi qua đây? Cô còn đang muốn qua đó xem một tí mà.



Hứa Diệc Châu đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Meo Meo, Meo Meo thuận thế cọ vào bàn tay của anh.



"Em thích mèo con hả?"



Nhiễm Tích nhìn Meo Meo đầy hâm mộ, thật muốn trở thành con mèo để được thần tượng sờ đầu như thế nha.



Thình lình nghe được thần tượng hỏi, Nhiễm Tích "A?" Một tiếng, sau đó phục hồi tinh thần lại.



"Vâng, em rất thích, mèo con hay chó con gì đều thích hết."



Lúc này Hứa Diệc Châu thật muốn xoa dịu sự căng thẳng của Nhiễm Tích khi đối diện với anh, nên giọng nói phát ra rất dịu dàng, "Tôi cũng rất thích."



Thần tượng đang muốn bàn luận với cô về sở thích sao?



Nhiễm Tích nghiêng mặt qua hồ nghi nhìn về phía Hứa Diệc Châu, liền nhìn thấy anh đang nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trắng nhỏ đang làm nũng ở dưới chân.



Trên bãi cỏ xanh mơn mởn, một người đàn ông cao lớn, một cô gái nhỏ nhắn, một con mèo con đáng yêu, thật là một bức tranh hài hòa.



Nhiễm Tích dừng một chút, đột nhiên nhớ ra rằng Hứa Diệc Châu cũng có nuôi một con mèo nhỏ, là một con mèo lông ngắn của Anh, được đặt tên là Thế Tử Phi, thuộc giống mèo cái.



Hứa Diệc Châu không thường up lên Weibo cuộc sống hằng ngày của mình, nhưng lại rất thích up lên một số hình ảnh thường ngày của Thế Tử Phi. Vốn fan của anh "yêu ai yêu cả đường đi lối về", nên họ cũng rất thích con mèo nhỏ này. Fan đều muốn thông qua bé mèo Thái Tử Phi để đoán xen hằng ngày anh làm những gì.



Về lý do tại sao con mèo này có tên là Thái Tử Phi, Hứa Diệc Châu cũng từng ở trên Weibo giải thích qua rằng: Mẫu thân đại nhân gần đây đam mê tiểu thuyết xuyên không.



Fan ở khu bình luận gào khóc gọi: Aaa, mẹ chồng tôi có cùng sở thích với tôi...



"Thầy Hứa cũng có một con mèo tên Thế Tử Phi đúng không ạ?"



Tay Hứa Diệc Châu đang sờ đầu mèo ngừng lại, nhìn vào đôi mắt sáng bừng của cô, "Em cũng biết rõ nhỉ."



Anh nuôi Thái Tử Phi còn chưa tới hai năm, anh cho rằng học sinh cao trung như Nhiễm Tích phải bận rộn nhiều việc lắm chứ... Vừa đi học vừa đi quay phim như thế này, mấy chuyện như thế vốn cô không quan tâm chứ.



Nhiễm Tích cười haha, trên mặt lại có chút căng thẳng, "Thật ra em là fan của thầy Hứa mà."



Trước mặt thần tượng thổ lộ thật là kích thích. Cũng không biết thần tượng sẽ có phản ứng gì khi mà có fan ở chung một đoàn làm phim nha.



"Hửm?" Hứa Diệc Châu hứng thú, nghiêng mặt qua nhìn cô, trong đôi mắt có ý cười kín đáo, "Tôi còn tưởng là em sợ tôi, thì ra lại là thích tôi."



"Không có không có, em không có sợ thầy, chỉ là nhìn thấy thần tượng nên có chút khẩn trương thôi."



Thần tượng nói mình thích anh ấy, chao ôi! Ha ha, thật là thích quá đi.



Mặc dù trong lòng đang hồi hộp, nhưng ngoài mặt Nhiễm Tích vẫn duy trì trạng thái nghiêm túc ngồi xếp bằng, hai tay còn đặt trên đầu gối, quả thật là một bộ dáng nghiêm chỉnh...



Xem ra là cô đang rất khẩn trương, lúc Thế Tử Phi làm gì sai cũng là bộ dạng này...











Hứa Diệc Châu cong cong khóe môi, đưa tay sờ sờ đầu Nhiễm Tích.



Đầu Nhiễm Tích trống rỗng, thần linh là đang nghe tiếng lòng của con sao? Cô sẽ giống như Meo Meo bị thần tượng tìm được manh mối mà giết sao*?



(*Ý đang nói trong phim í)



"Thả lỏng đi, tôi là người, không phải là thẩm phán, không cần phải nghiêm túc như thế đâu."



"À à..." Nhiễm Tích liên thanh trả lời, nhưng lưng lại vẫn thẳng tắp, trước mặt thần tượng sao cô thả lỏng được? Cô muốn lúc nào mình cũng bày ra tư thế tốt nhất mới được cơ!



Hứa Diệc Châu bất đắc dĩ cười cười, lại nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ.



"Thầy Hứa, sao thầy không đưa Thế Tử Phi đến đây diễn vai Meo Meo?"



Thần tượng thích Thế Tử Phi như thế, mang đến studio để mỗi ngày được nhìn thấy không phải là càng tốt hơn sao?



Có lẽ là ngồi lâu nên chân có chút tê, Hứa Diệc Châu dũi thẳng hai chân ra, Nhiễm Tích ở trong lòng gào thét: Tôi dựa vào, thật TM dài nha! Hâm mộ quá ghét quá!



Sau khi điều chỉnh được tư thế ngồi thoải mái, Hứa Diệc Châu giải thích: "Thế Tử Phi lười lắm, không hợp với vai diễn cần sự hoạt bát như Meo Meo"



"À thế à..."



Thật muốn gặp Thế Tử Phi quá đi...



Thấy giọng nói của cô gái bên cạnh có chút mất mát, Hứa Diệc Châu hé mở khóe môi: "Mấy ngày nữa tôi sẽ kêu Chu Giang mang Thế Tử Phi đến studio chơi một chút."



"Thật ạ?"



"Ừ, xem như là phúc lợi của fan."



Nhìn đi, trước đây cô đã nói cái gì hả? Làm fan của thần tượng nhà cô thật có nhiều phúc lợi quá đi! Thần tượng nhà cô thật là yêu fan quá đi mất, không được rồi, tim tôi rung động quá...



...



Hôm nay sau khi cùng Nhiễm Tích nói chuyện xong, Hứa Diệc Châu cảm thấy hiệu quả thật rõ rệt. Cô gái nhỏ nhìn thấy anh không còn bộ dạng sợ hãi rụt rè nữa, sáng sủa lên không ít, không có việc gì cũng cười hì hì chào anh.



Ách, khi cười rộ lên thật xinh đẹp...



Kéo gần khoảng cách với thần tượng chưa được bao lâu, Nhiễm Tích lại đón tiếp một sự kiện hệ trọng với cuộc đời cô - - kết quả kỳ thi đại học.



Mọi người trong đoàn làm phim biết được Nhiễm Tích phải đi xem điểm, chiều hôm đó cũng không có sắp xếp phần diễn cho Nhiễm Tích. Đến lúc tra điểm, mọi người cũng thức thời nhường một phòng nghỉ cho cô.



Trên bàn lẫn lộn rất nhiều các loại mỹ phẩm, cô cảm thấy ngồi ở đấy tra điểm không tôn trọng chút nào. Nhiễm Tích nhìn quanh phòng nghỉ, ngồi lên chiếc ghế sofa, định đặt chiếc laptop lên đùi, nhưng khi động đậy lại không thoải mái.



Cuối cùng, cô đặt máy lên trên ghế sofa, mình thì lại quỳ trên thảm đỏ ngồi trước cái laptop.



Hít thật sâu...



Sau khi vào trang web tra điểm, nhập số báo danh của mình vào, sau đó nhập mật mã...



Run run rẩy rẩy đưa con chuột vào vị trí xác nhận, liền ở trước ngực vẽ hình chữ thập, sau đó nhẹ nhàng ấn vào chuột trái...



Trang web tải mất năm giây, sau đó kết quả thi liền hiện ra...



Nhiễm Tích thấp thỏm nhìn phiếu điểm của mình từ trái sang phải...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK