Vì sự nhượng bộ của Tinh Dã Kỳ, tôi nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu vòng thi trong ngày hội thiếu nữ. Sau khi tôi và Tinh Dã Kỳ cùng các thí sinh khác rời khỏi hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu, thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ, trưởng ban giám khảo tuyên bố tôi chính thức trở thành quán quân trong ngày hội thiếu nữ năm nay, và là "nữ phù thủy Tây Ma" mới, có cơ hội được yết kiến quốc vương và hoàng hậu Tây Ma cao quý.
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, Quang Hựu Lý đã đến ký túc của tôi, bắt tôi mặc bộ áo dài màu hồng, biểu tượng cho danh hiệu nữ phù thủy Tây Ma, sau đó chúng tôi ngồi trên chiếc xe thạch anh hình viên kẹo giống y như chiếc xe mà tôi ngồi khi đến học viện nhập học, nhằm thẳng hướng cung điện đế chế Tây Ma.
Tôi biết mỗi năm một ngày, phụ vương và mẫu hậu tôi cũng như quốc vương và hoàng hậu hai nước Thần Hựu và Hắc Trạch đều đến hoàng cung Tây Ma yết kiến quốc vương và hoàng hậu để thông báo những việc quan trọng diễn ra trong một năm qua. Nhưng ngoài ngày đó ra, những người thuộc ba vương quốc nhỏ này rất hiếm khi được bước vào hoàng cung Tây Ma.
Những người thuộc dòng dõi quý tộc khi đầy một trăm ngày được đưa vào hoàng cung Tây Ma để tiến hành lễ rửa tội. Tôi, Quang Hựu Lý và Hắc Trạch Diệu cũng không phải ngoại lệ. Ngoài một lần làm lễ rửa tội, tôi chưa bao giờ vào hoàng cung Tây Ma. Lần này có thể bước vào hoàng cung Tây Ma trên danh nghĩa quán quân trong cuộc thi ngày hội thiếu nữ, tôi vô cùng vui sướng.
Chiếc xe thạch anh hình viên kẹo lướt nhanh trên đường. Chưa đầy một giờ đồng hồ, chúng tôi đã đến cổng lớn của hoàng cung Tây Ma. Quang Hựu Lý đỡ tôi xuống xe, trình thẻ cho người gác cổng.
"Công chúa Y Phạn Hi, hoàng tử Quang Hựu Lý, tôi đã thông báo lại với người trong cung, ngay bây giờ sẽ có người ra đón tiếp hai vị, xin hai vị chờ trong giây lát." Sau khi xem thẻ, người gác cổng dùng đường dây liên lạc đặc biệt trong cung thông báo tới nội cung là chúng tôi đã đến. Không lâu sau, một thiếu nữ trong trang phục cung nữ cao cấp vội vàng bước ra phía cổng lớn, theo sau cô ta là một đoàn tùy tùng. Xem ra thanh thế của cô ta rất lớn.
"Công chúa Y Phạn Hi, hoàng tử Quang Hựu Lý, tôi là Y La cung nữ theo hầu bên cạnh hoàng hậu Tây Ma, hoàng hậu và điện hạ mời hai vị vào cung, xin đi theo tôi." Xem ra cô gái ấy cũng chỉ trạc tuổi tôi. Cô ta bước đến trước mặt tôi và Quang Hựu Lý, sau khi cúi chào, từ từ lùi lại hai bước đưa chúng tôi tiến vào hoàng cung.
Tôi và Quang Hựu Lý theo sau Y La bước vào hoàng cung cao ngút tầng mây. Trước khi yết kiến quốc vương và hoàng hậu Tây Ma, chúng tôi ghé thăm hoàng tử Tây Pháp La trước.
Hoàng tử Tây Pháp La mặc một bộ đồ quý phái, mái tóc màu vàng kim óng ánh như tia nắng mặt trời. Anh ta bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi chăm chú, áy náy nói: "Công chúa Y Phạn Hi, hoàng tử Quang Hựu Lý, thành thật xin lỗi, phụ vương và mẫu hậu tôi đang ở trong thư phòng cùng các quan đại thần bàn công chuyện, không để đón tiếp hai vị ngay được. Người phái tôi đến giải thích với hai vị, đồng thời dặn dò phải tiếp đãi các vị cẩn thận, hy vọng hai vị không để ý".
"Không, chúng tôi còn phải cảm ơn hoàng tử vì đã tận tình tiếp đón chúng tôi ấy chứ." Thấy hoàng tử vẫn chăm chú nhìn tôi, Quang Hựu Lý tỏ vẻ không vui, bắt tay hoàng tử Tây Pháp La.
"Công chúa Y Phạn Hi, bình an." Sau khi bắt tay Quang Hựu Lý, hoàng tử Tây Pháp La quay sang, đưa tay về phía tôi.
Theo đúng nghi lễ, tôi cũng bắt tay anh ta.
"Hoàng tử Tây Pháp La, bình an." Tôi phát hiện ra bàn tay anh ta thon dài và ấm áp. Thấy anh ta nắm chặt tay tôi hồi lâu mà vẫn không chịu buông, Quang Hựu Lý khẽ hắng giọng như muốn nhắc tôi. Tôi ngầm hiểu ra, lập tức rút tay lại, nhưng hoàng tử Tây Pháp La buông tay tôi ra rồi nhân lúc tôi không để ý liền hôn lên má tôi.
"Công chúa Y Phạn Hi xinh đẹp, rất vui vì có thể gặp lại công chúa ở đây." "Ồ, trước đây hoàng tử Tây Pháp La đã gặp tôi rồi sao?" Câu nói của hoàng tử khiến tôi quên mất nụ hôn vụng trộm vừa rồi của anh ta. Tôi hơi lúng túng, ngẩn người nhìn anh ta, lúng ba lúng búng hỏi lại.
"Hồi công chúa Y Phạn Hi làm lễ rửa tội khi tròn một trăm ngày, tôi có đến xem." Anh ta lại âu yếm nhìn tôi không rời.
"Trong số các hậu duệ của ba vương quốc Y Tỉ, Thần Hựu và Hắc Trạch, chỉ có công chúa Y Phạn Hi là nữ, đương nhiên tôi càng chú ý tới công chúa rồi." "Các bạn tán ngẫu xong chưa vậy?" Tôi và hoàng tử Tây Pháp La đang nói chuyện thì Quang Hựu Lý đứng bên cạnh tôi liên tục nhìn xuống, đợi hoàng tử Tây Pháp La nói hết câu, anh ta liền lên tiếng.
"Được rồi, tôi nói nhiều như thế không biết công chúa Y Phạn Hi còn nhớ ra tôi không nữa?" Bị Quang Hựu Lý làm phiền, hoàng tử Tây Pháp La đang cười vội nghiêm mặt lại, tiếp tục câu chuyện với tôi.
"Ồ, có lẽ tôi vẫn chưa nhớ ra..." Tôi nhìn nét mặt biến sắc của Quang Hựu Lý rồi nhìn sang nụ cười ấm áp của hoàng tử Tây Pháp La, đầu trống rỗng. Từ đầu đến cuối, tôi vẫn không nghĩ ra tôi đã từng có mối liên hệ nào với vị hoàng tử này.
"Hoàng tử Quang Hựu Lý, thật thứ lỗi, có lẽ chúng tôi vẫn phải tiếp tục câu chuyện này." Vẻ do dự như muốn phủ nhận của tôi không khiến cho hoàng tử Tây Pháp La nhụt chí. Sau khi nói làm ra vẻ áy náy với Quang Hựu Lý, anh ta từ từ đưa tay phải của mình lên, miệng lẩm bẩm niệm thần chú.
Trên tay anh ta bỗng xuất hiện một khung hình giống như cửa sổ màu trắng được bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám. Một lúc sau, lớp sương mù dần dần tan để lộ ra một bức hình độc đáo. Trong bức ảnh là một bé trai chừng bốn, năm tuổi mặc bộ y phục màu trắng mềm mại ôm một em bé khoảng ba, bốn tháng tuổi được cuốn trong chiếc tã lót màu hồng có bông hoa bảy sắc, ngủ ngon lành. Cậu bé đang cúi đầu hôn lên má bé gái.
"Bé gái này... là tôi?" Tôi nhìn vào chiếc tã lót trong bức ảnh, cảm thấy vô cùng quen thuộc, bông hoa bảy sắc in trên chiếc tã lót đó chính là hoa Phồn Hi. Chiếc tã này do mẫu hậu tự tay làm cho tôi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
"Không sai, bức ảnh này chụp công chúa Y Phạn Hi trong ngày lễ rửa tội. Sau khi làm lễ xong, quốc vương Y Tỉ đã tự tay chụp bức hình này. Tôi chính là chàng trai đầu tiên hôn công chúa Y Phạn Hi, đó là niềm vinh dự vô cùng lớn lao đối với tôi nên sự việc này tôi nhớ rất rõ." Khi thấy tôi đã có vẻ nhớ ra đứa bé gái trong bức ảnh chính là mình, hoàng tử Tây Pháp La liếc nhìn khuôn mặt biến sắc của Quang Hựu Lý, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Được rồi, cuối cùng câu chuyện cũng đã kết thúc. Bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây?" Quang Hựu Lý hơi thô lỗ kéo tay tôi vòng qua tay anh ta. Tôi ôm nhẹ lấy tay anh ta, hành động này dường như khiến cho tâm trạng Quang Hựu Lý khá hơn một chút. Nhưng khi đối diện với hoàng tử Tây Pháp La, Quang Hựu Lý vẫn giữ nguyên vẻ cứng rắn lúc đầu.
"Vì phụ vương và mẫu hậu tôi vẫn còn bận việc, nên tôi sẽ đưa hai vị đi dạo quanh khuôn viên trong hoàng cung, và chúng ta có thể chuyện trò nhiều hơn, đến tối tôi sẽ đưa các vị đến ra mắt phụ vương và mẫu hậu, được không?" Hoàng tử Tây Pháp La thu tay phải của mình về, bức ảnh tức thì biến mất, anh ta chỉ tay ra ngoài cung điện có ý mời chúng tôi đi trước: "Hai vị, xin mời!".
"Vậy chúng tôi không khách khí! Y Phạn Hi mình đi thôi." Quang Hựu Lý kéo tay tôi, cố ý tách hoàng tử Tây Pháp La sang một bên, đưa tôi bước ra ngoài cung điện.
2 Phần thưởng dành cho người chiến thắng
Cả buổi chiều hoàng tử Tây Pháp La đưa tôi và Quang Hựu Lý dạo chơi trong vườn hoa của hoàng cung và tham quan các cung điện lớn.
Sau khi được tham quan hoàng cung Tây Ma, tôi phát hiện ra hoàng cung này lớn hơn so với hoàng cung Y Tỉ rất nhiều. Mặc dù hoàng tử Tây Pháp La tỏ ra mềm mỏng nhưng những cử chỉ quan tâm vẫn thua xa Quang Hựu Lý. Quang Hựu Lý đang rất giận dữ, tôi muốn chú ý đến anh ta để tránh một cuộc xung đột khác giữa hai người đàn ông bên cạnh tôi lúc này. Thái độ của tôi cũng khiến cho tâm trạng Quang Hựu Lý khá hơn một chút. Tóm lại, trước khi bữa tối bắt đầu, tâm trạng của Quang Hựu Lý cũng không khác với trước lúc anh ta lên đường đến hoàng cung Tây Ma là mấy.
Đúng sáu giờ tối, quốc vương và hoàng hậu Tây Ma tiếp đãi chúng tôi một bữa tiệc thật thịnh soạn. Từ sau năm giờ chiều, cha mẹ tôi, cha mẹ Quang Hựu Lý cùng gia đình Hắc Trạch Diệu lần lượt tiến vào hoàng cung Tây Ma. Một số gia đình quý tộc và quan đại thần của ba hoàng cung cũng nhận được lời mời dự tiệc. Ngoài ra, năm mươi thí sinh lọt vào vòng bán kết của cuộc thi ngày hội thiếu nữ cũng được vinh dự đến dự tiệc. Khi hoàng tử Tây Pháp La đưa tôi và Quang Hựu Lý đi dạo trở vào, ở hội trường lớn, nơi tổ chức tiệc rượu, đã có rất nhiều người ngồi quanh những bàn ăn hình tròn rộng, chờ đợi sự xuất hiện của quốc vương và hoàng hậu Tây Ma.
"Công chúa Y Phạn Hi và hoàng tử Quang Hựu Lý, mời hai vị ngồi vào bàn tiệc dành cho khách quý, hai vị sẽ dùng bữa cùng quốc vương và hoàng hậu." Sau khi đưa chúng tôi đến hội trường, nơi tổ chức yến tiệc, hoàng tử Tây Pháp La tạm thời lánh đến gặp quốc vương và hoàng hậu Tây Ma. Y La đưa chúng tôi bước vào hội trường lớn và dừng lại bên bàn tiệc dành cho thượng khách.
"Phụ vương, mẫu hậu..." Tôi bước đến bàn tiệc thì thấy phụ vương và mẫu hậu đã có mặt ở đó. Tôi chạy lại phía họ.
"Y Phạn Hi, ở đây còn có rất nhiều khách quý, sao con không đến chào hỏi mọi người rồi hãy ngồi xuống nhỉ?" Mẫu hậu âu yếm nhìn tôi trách yêu.
"Ồ, vâng ạ!" Tôi vội đứng lên đến chào hỏi từng vị khách có mặt: "Y Phạn Hi xin vấn an quốc vương, hoàng hậu Thần Hựu, quốc vương, hoàng hậu Hắc Trạch cùng hoàng tử Hắc Trạch Diệu...".
"Mới không gặp một thời gian mà công chúa Y Phạn Hi càng ngày xinh đẹp hơn, lần này lại vinh dự giành được ngôi vị quán quân của cuộc thi ngày hội thiếu nữ, xem ra sức mạnh phép thuật của cháu đã được hồi phục không ít, cái đuôi của phụ vương cháu lại được dịp ve vẩy suốt ngày rồi..." Quốc vương Thần Hựu cười tít mắt nhìn tôi vẻ thân thiện, nhưng lời nói lại nhằm vào phụ vương tôi với ý khiêu khích.
"Phụ vương, đây là tiệc lớn của hoàng gia, xin cha chú ý một chút." Quốc vương Thần Hựu còn chưa nói xong, Quang Hựu Lý liền khẽ hắng giọng, thái độ mềm mỏng cắt ngang câu nói của phụ thân anh ta.
"Hừm, Quang Hựu Thành, hôm nay là ngày mà quốc vương và hoàng hậu tổ chức yến tiệc chúc mừng thành công của con gái yêu chúng tôi, và nể mặt Quang Hựu Lý, tôi không thèm tranh cãi với ông." Lời can ngăn của Quang Hựu Lý có tác dụng rất lớn. Những lúc như thế này phụ vương tôi và quốc vương Thần Hựu vẫn thường ăn miếng trả miếng. Nhưng hôm nay cha tôi chỉ khoanh tay trước ngực và ngẩng cao đầu "hừm" một tiếng.
Tôi nhìn Quang Hựu Lý đứng trước mặt mình. Anh ta chẳng biết thế nào đành nhún vai hàm ý chính mình cũng chẳng có cách nào để hóa giải hiềm khích mấy chục năm giữa hai vị quốc vương này. Sau khi lần lượt đến vấn an từng người có mặt trong bàn tiệc, Quang Hựu Lý cũng ngồi xuống giữa cha mẹ mình, đối diện với tôi.
Đúng sáu giờ, thị vệ gác cửa truyền tới từng hồi thông báo, hoàng thượng và hoàng hậu Tây Ma khoác trên người bộ lễ phụ uy nghiêm xuất hiện ở cửa lớn phòng tiệc. Hoàng tử Tây Pháp La đi sau họ. Tất cả mọi người trong hội trường đều đứng dậy chào đón sự xuất hiện của ba người.
Dưới sự chú ý của mọi người, quốc vương Tây Ma bước lên bục cao nhất ở chính giữa phòng tiệc, vị trí tượng trưng cho quyền lực và sự uy nghi của người. Trước mặt các quan khách quý tộc và các đại thần, quốc vương Tây Ma nhẹ nâng cánh tay của mình, giọng nói đầy vẻ uy nghi.
"Được rồi, mời các vị ngồi!" Nói xong, quốc vương Tây Ma ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho mình, bên cạnh là hoàng hậu, hoàng tử Tây Pháp La đứng phía sau. Mọi người có mặt trong hội trường cũng ngồi xuống. Đúng lúc đó Y La bưng một chiếc hộp bên trên có phủ khăn màu đỏ bước lên bục cao, đứng bên cạnh hoàng hậu Tây Ma.
"Bữa tiệc hôm nay được tổ chức để trao thưởng và chúc mừng cho "nữ phù thủy Tây Ma", người giành vị trí quán quân trong cuộc thi ngày hội thiếu nữ năm nay. Bây giờ xin mời cô gái giành vị trí quán quân, Y Phạn Hi, công chúa vương quốc Y Tỉ, bước lên lễ đài nhận phần thưởng do đích thân quốc vương và hoàng hậu Tây Ma trao tặng." Hoàng tử Tây Pháp La bắt đầu tuyên bố lý do của bữa tiệc hôm nay.
"Công chúa Y Phạn Hi của vương quốc Y Tỉ là giỏi nhất!" "Xin chúc mừng công chúa Y Phạn Hi!" "Xem ra sức mạnh phép thuật của công chúa Y Phạn Hi đã phục hồi rồi!"... Trong hội trường rầm rì những tiếng bàn tán, những lời chúc mừng, hâm mộ, tán dương. Tôi mặc chiếc váy dài. Dưới con mắt dõi theo của mọi người, tôi bước từng bước về phía lễ đài, đến trước mặt quốc vương và hoàng hậu Tây Ma.
"Bây giờ xin kính mời quốc vương và hoàng hậu Tây Ma trao phần thưởng cho công chúa Y Phạn Hi." Nghe giọng nói sang sảng của hoàng tử Tây Pháp La, quốc vương và hoàng hậu Tây Ma đứng lên, Y La nhẹ nhàng bưng chiếc hộp bước tới. Hoàng hậu Tây Ma tự tay kéo chiếc khăn đỏ phủ trên mặt chiếc hộp xuống, một chiếc hộp bằng thạch anh được chế tạo rất tinh xảo và đẹp đẽ hiện ra trước mặt mọi người.
Quốc vương Tây Ma đón lấy chiếc hộp từ tay hoàng hậu, từ từ mở ra trước sự chứng kiến của mọi người. Trong phút chốc, một chiếc vương miện màu hồng hiện ra trước mắt tôi. Trên chiếc vương miện có trang trí hình mặt trăng và các ngôi sao nhấp nháy phát ra những ánh hào quang màu hồng ấm áp, trông vô cùng bắt mắt.
"Năm nay phần thưởng dành cho người chiến thắng là chiếc vương miện thạch anh hình trăng sao vô cùng quý giá!" Quốc vương Tây Ma giơ cao chiếc vương miện màu hồng phấn cho tất cả mọi người cùng xem. Đúng lúc ấy, từ cửa chính của phòng tiệc, một tia sáng mạnh chiếu rọi vào hình trăng sao màu hồng khiến cho chiếc vương miện càng lấp lánh.
Quốc vương Tây Ma ra hiệu bằng mắt cho tôi cúi đầu xuống. Tôi làm theo. Quốc vương nhẹ nhàng đội chiếc vương miện lên đầu tôi, sau đó dõng dạc tuyên bố: "Người giành được giải quán quân trong ngày hội thiếu nữ Tây Ma năm nay là Y Phạn Hi đến từ vương quốc Y Tỉ. Cô ấy sẽ nhận được danh hiệu "nữ phù thủy Tây Ma" cùng với chiếc vương miện thạch anh hình trăng sao cao quý này".
"Hoan hô, hoan hô..." Quốc vương Tây Ma chưa dứt lời, những tiếng vỗ tay reo hò trong hội trường không ngớt vang lên. Tôi quay người lại cúi xuống cảm ơn mọi người dưới khán đài.
Sau màn cảm tạ, hoàng tử Tây Pháp La bước đến bên tôi, nắm tay đưa tôi xuống lễ đài. Khi đang đi xuống, chợt tôi nhìn thấy ba chị em Hựu Như, Hựu Đình, Hựu Vân đang ngồi ở chiếc bàn ngay cạnh lễ đài. Hựu Như và Hựu Vân trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt đầy ghen tức.
Sau khi hoàng tử Tây Pháp La đưa tôi về bàn tiệc dành cho thượng khách, tôi ngồi xuống bên phụ vương và mẫu hậu. Bà khẽ ghé tai tôi thì thầm: "Phạn Hi, chiếc vương miện trên đầu con hình như đội hơi lệch đấy".
"Thật không ạ?" Tôi đưa tay chỉnh lại chiếc vương miện trên đầu, đúng lúc đó tôi phát hiện ra chiếc vòng thạch anh tím lại phát sáng và có vẻ hơi nóng lên. Tôi cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi chỉnh xong vương miện, tôi cẩn thận nhìn lại chiếc vòng tay thạch anh tím, nhưng lần này không thấy chút ánh sáng và hơi nóng nào. Tôi nghĩ có lẽ mình hơi đa nghi. Tôi để tay lên đầu gối, thanh thản dùng bữa.
3 Xung đột một lần nữa
Sau khi quốc vương và hoàng hậu Tây Ma trao vương miện cho tôi và tuyên bố danh hiệu nữ phù thủy Tây Ma của năm nay, bữa tiệc chúc mừng chính thức bắt đầu. Mặc dù thức ăn trên bàn tiệc vô cùng ngon mắt, nhưng vì mọi người liên tục đến chúc mừng nên kết thúc bữa tiệc, bụng tôi vẫn trống rỗng, chỉ nghe thấy những tiếng sôi ùng ục vì đói.
Bữa tiệc kết thúc, hoàng tử Tây Pháp La còn ra lệnh cho người bố trí ở vườn hoa hoàng cung một bữa tiệc nhỏ, chỉ có các thành viên trong ba gia đình hoàng gia Y Tỉ, Thần Hựu, Hắc Trạch cùng với những thí sinh được lọt vào vòng bán kết cuộc thi ngày hội thiếu nữ tham dự. Được Y La dẫn đường, tôi và cha mẹ sánh bước bên nhau, cười nói vui vẻ đi đến vườn hoa hoàng cung.
Bữa tiệc được tổ chức bên cạnh đài phun nước trong vườn hoa. Hai dãy bàn dài màu trắng được kê ngay ngắn. Trên bàn bày rất nhiều món ăn với hương vị, màu sắc hấp dẫn. Khi gia đình chúng tôi đến nơi, các thí sinh khác đang ngồi túm năm tụm ba nói chuyện và thưởng thức rượu vang.
Tay trái tôi khoác tay phụ vương, tay phải khoác tay mẫu hậu, mắt dán vào những món ăn hấp dẫn. Y La bước đến cung kính nói với cha mẹ tôi: "Quốc vương, hoàng hậu Y Tỉ, quốc vương và hoàng hậu Tây Ma mời hai người đến ngồi bên chiếc bàn cạnh hồ nước".
Nhìn theo hướng chỉ của Y La, tôi thấy một chiếc bàn tròn dành cho tám người. Quốc vương và hoàng hậu Tây Ma, cha mẹ Quang Hựu Lý cùng cha mẹ Hắc Trạch Diệu đều đã ngồi ở đó.
Còn lại hai chiếc ghế trống chắc hẳn là để dành cho phụ vương và mẫu hậu tôi.
"Phạn Hi, cha mẹ qua bên kia một lát, con ăn chút gì đi!" Phụ vương trìu mến xoa đầu tôi. Tôi gật đầu buông tay họ ra, nhìn họ bước đến bên chiếc bàn tròn.
Tôi đi đến bên chiếc bàn dài màu trắng, lấy đĩa và gắp miếng bánh ngọt rồi đến bên chiếc bàn đặt trong góc ăn ngấu nghiến, mắt không rời đám đông phía trước. Lạ thật, cha mẹ Quang Hựu Lý đều đã có mặt, sao không thấy Quang Hựu Lý đâu cả, chẳng lẽ anh ta lại bận việc gì? Trong lúc tôi đang nghĩ xem hôm nay Quang Hựu Lý có việc gì cần làm, thì chợt ba bóng hình mảnh mai lén lút bước đến cạnh tôi. Có người vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Công chúa Y Phạn Hi!" "A..." Tôi vô thức nhìn lại, trong miệng còn đầy bánh ngọt. Thì ra người vừa vỗ vai tôi là Hựu Đình, còn Hựu Như và Hựu Vân đứng cạnh cô ta. Ba người họ cười tít mắt, vẻ mặt tỏ ra thân thiện của họ khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
Tôi nuốt vội miếng bánh trong miệng, cố gắng cất lời.
"Các bạn... kẹc... kẹc..." Tôi vừa mở miệng thì miếng bánh kem liền tắc nghẹn ở cổ họng. Tôi cố gắng ho mấy tiếng, mặt đỏ bừng bừng. Thấy vậy, Hựu Đình vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Công chúa Y Phạn Hi, bạn thấy thoải mái hơn tí nào chưa?" "Kẹc... kẹc..." Tôi đặt hai tay lên cổ họng, vẫn ho không dứt, lắc đầu một cách khó khăn.
"Như Như, Vân Vân, làm phiền hai người đi lấy một chút đồ uống lại đây cho công chúa Y Phạn Hi." Hựu Đình quay đầu lại nói với Hựu Như, Hựu Vân, giọng nói tỏ ra vô cùng lo lắng.
"Tại sao lại phải phục vụ Y Phạn Hi cơ chứ?..." "Đình Đình đúng là thừa lòng thương người mà..." Vì Hựu Đình yêu cầu, nên Hựu Như và Hựu Vân dù miệng vẫn lầm bầm đành miễn cưỡng bước đến chiếc bàn bày đồ uống, rót một cốc nước trộn đủ bảy màu trông giống như chiếc cầu vồng tuyệt đẹp.
"Công chúa Y Phạn Hi, đây là loại cocktail mà chúng tôi đã cẩn thận lựa chọn cho bạn, bạn uống một chút đi!" Hựu Như đặt cốc cocktail lên chiếc bàn trước mặt tôi.
Tôi nhìn cốc nước nhiều màu sắc do ba chị em Hựu Như, Hựu Đình, Hựu Vân đột nhiên tốt bụng mang đến, hơi nghi ngờ. Nhưng cổ họng tôi lúc này thực sự rất khó chịu, để làm cho mình dễ chịu hơn một chút tôi vẫn nhấc cốc nước mà họ gọi là cocktail "cầu vồng" chuẩn bị uống.
"Các cô còn định giở trò gì nữa hả?" Tôi vừa nhấc cốc nước lên định uống thì Quang Hựu Lý không biết từ đâu chạy đến, khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt mấy người chúng tôi, nét mặt vô cùng nghiêm nghị nói.
"Kẹc... kẹc... Quang Hựu Lý..." Vừa nhìn thấy Quang Hựu Lý, ánh mắt tôi đã sáng lên, chỉ có điều cổ họng vẫn rất khó chịu nên tôi chỉ có thể gọi tên anh ta một cách yếu ớt.
"Phạn Hi, bạn bị nghẹn phải không?" Quang Hựu Lý nhìn tôi mấy giây, sau đó quay người bước đến bên bàn uống nước, mang một cốc nước lớn.
"Nào, mau mau uống hết cốc nước này đi." "Ừ... ừ!" Vừa thấy Quang Hựu Lý bưng đến một cốc nước lọc, tôi như nhìn thấy vị cứu tinh của mình vậy, vội vàng đón lấy, uống cạn một hơi. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Quang Hựu Lý, cảm ơn bạn nhé!" "Hựu Như, Hựu Đình, Hựu Vân, chẳng phải tôi đã cảnh cáo các cô rồi sao, không được làm hại công chúa Y Phạn Hi.
Các cô còn không nhớ sao?" Thấy tôi có vẻ đã khá hơn, Quang Hựu Lý mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta nhìn sang ba chị em nhà Hựu Như, ánh mắt vô cùng tức giận.
"Chúng tôi không hề có ý làm tổn hại đến công chúa Y Phạn Hi, chỉ muốn mang cho cô ấy một cốc cocktail để cô ấy khá hơn thôi mà." Lời khiển trách của Quang Hựu Lý làm cho Hựu Như cảm thấy bất an, nhưng cô ta vẫn cố tìm cách bào chữa cho mình.
"Đúng vậy, chỉ là một cốc cocktail thôi, có gì nghiêm trọng đâu." Hựu Vân cũng làm ra vẻ oan ức phản bác.
"Hừm, loại cocktail cầu vồng được thêm vào rất nhiều loại hoa quả khác nhau, nhưng thành phần chủ yếu là rượu, loại rượu này nếu đưa cho người đang bị nghẹn uống không những không cải thiện được tình hình mà trái lại còn làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng hơn." Lời biện minh của Hựu Như và Hựu Vân không thể thuyết phục được Quang Hựu Lý.
Anh ta vạch trần mục đích của hai người họ.
"Lần trước các cô đẩy Phạn Hi xuống suối tôi đã không phạt nặng các cô, nhưng xem ra hình như chỉ có Hựu Đình là còn có chút hối cải, còn hai cô không biết hối hận, ngày càng quá đáng hơn." "Hoàng tử Quang Hựu Lý, Như Như và Vân Vân, bọn họ cũng không cố ý, vả lại bây giờ công chúa Y Phạn Hi cũng đã đỡ nhiều rồi, xin hoàng tử lượng thứ cho họ." Quang Hựu Lý vừa dứt lời, Hựu Đình liền xin cho chị và em mình.
"Quang Hựu Lý, thôi bỏ đi, tôi cũng không sao mà!" Tôi nhớ lại lúc tôi và hoàng tử Tây Pháp La bước xuống lễ đài, ánh mắt Hựu Như và Hựu Vân nhìn tôi như kẻ thù, chính điều đó khiến tôi nghi ngờ bất kể họ làm gì cũng không phải vì muốn tốt cho tôi. May mà còn có Hựu Đình, cô ấy đã thật lòng hối cải. Thấy cô ấy nói như vậy, tôi cũng không muốn rầy rà với họ làm gì.
"Được rồi, tối nay tôi còn có việc cần bàn bạc với Phạn Hi, không có thời gian mà tính chuyện với mấy người, mấy người mau đi đi!" Lời nói của tôi khiến sắc mặt Quang Hựu Lý tươi tỉnh lên một chút, anh ta bước đến bên tôi, kéo tay tôi rồi ra lệnh cho mấy chị em Hựu Như đi chỗ khác.
"Hoàng tử Quang Hựu Lý, công chúa Y Phạn Hi, Hựu Như, Hựu Đình, Hựu Vân xin cáo từ." Câu nói của Quang Hựu Lý khiến cho ba người họ như trút được gánh nặng. Hựu Như, Hựu Đình và Hựu Vân sau khi hành lễ vội vã rời đi thật xa.
"Quang Hựu Lý, bạn vừa đi đâu vậy?" Tôi lắc nhẹ cánh tay Quang Hựu Lý, tò mò hỏi.
"Vừa rồi tôi đến cung điện gặp hoàng tử Tây Pháp La để nói chuyện, tôi bảo anh ta không được đến gần bạn, nửa bước cũng không được." "Quang Hựu Lý, bạn cũng thật to gan lớn mật, bạn có quyền gì mà dám ra lệnh cho hoàng tử Tây Pháp La?" Nghe Quang Hựu Lý nói như vậy, thực lòng tôi cảm thấy rất vui, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ trách mắng mấy câu.
"Phạn Hi, tôi có quyền làm như thế không, bạn mau nói cho tôi biết đi." Quang Hựu Lý nhìn tôi cười âu yếm sau đó kéo tay tôi, đưa tôi rời khỏi hoàng cung Tây Ma.
"Nào, tôi đưa bạn trở về trường học, tôi có một món quà muốn tặng bạn, nhất định bạn sẽ rất thích!"
4 Bức chân dung kỳ diệu
Sau khi chúng tôi rời khỏi hoàng cung Tây Ma, chiếc xe thạch anh hình viên kẹo đưa chúng tôi về thẳng học viện. Quang Hựu Lý đỡ tôi xuống xe, đưa tôi đến thư viện. Chúng tôi theo chiếc cầu thang hình xoắn ốc lên tầng trên cùng của thư viện, rồi dừng lại ở trước cánh cửa lớn chạm trổ màu vàng đồng.
"Quang Hựu Lý, đây là đâu vậy?" Tôi nhìn cảnh tượng vô cùng xa lạ xung quanh ngạc nhiên hỏi.
"Suỵt, giữ im lặng một chút, đợi tí nữa bạn sẽ biết ngay!" Quang Hựu Lý đưa tay lên miệng nhắc tôi giữ im lặng sau đó lấy ra chiếc chìa khóa dài từ trong túi áo ra. Anh ta cẩn thận tra chìa vào trong ổ khóa, xoay nhẹ nửa vòng. "Kẹt" một tiếng, khóa được mở ra.
Quang Hựu Lý đẩy hé cửa, đưa tay vào trong ra hiệu cho tôi vào trước.
Tôi rón rén bước vào. Vì trời tối, trước mắt tôi là một màn đêm đen kịt, tôi mở to mắt cố nhìn rõ những bí ẩn bên trong. Đúng lúc ấy, Quang Hựu Lý bước đến cạnh tôi với tay ra ấn vào công tắc ở cạnh cửa lớn. "Tách", đèn ở khắp phòng đều được bật lên, ánh sáng chan hòa khắp nơi.
Nhờ có ánh đèn tôi mới nhìn rõ nơi chúng tôi đang đứng là một căn phòng rất rộng. Nền nhà được lát những viên đá cẩm thạch đen trắng, bốn bên tường treo rất nhiều bức chân dung đẹp đẽ và tinh xảo. Trên mỗi bức chân dung đều có ánh đèn màu vàng đồng chiếu rọi khiến mỗi bức hình trông đẹp và sống động hơn.
Tôi chăm chú ngắm nhìn từng bức tranh.
Mỗi khuôn mặt hiện lên trước mắt tôi đều vô cùng xa lạ. Tôi không hiểu Quang Hựu Lý đưa tôi đến đây xem những bức hình này rốt cuộc là có dụng ý gì.
"Quang Hựu Lý những bức hình này là..." Sau khi lướt nhìn một lượt các bức hình, cuối cùng không kìm nén nổi những thắc mắc trong lòng, tôi cất tiếng.
"Đây đều là những người đã từng giành được danh hiệu "nữ phù thủy Tây Ma". Theo thông lệ của học viện, những người đạt được danh hiệu này sẽ được vẽ lại chân dung và treo trang trọng trong căn phòng lớn trên tầng cao nhất của thư viện trường, chính là căn phòng nơi mà chúng ta đang đứng đây." Quang Hựu Lý giải thích ngắn gọn. Anh ta kéo tay tôi đưa đến trước bức tranh cuối cùng ở góc xa nhất.
"Đi, tôi sẽ đưa bạn đến xem món quà mà tôi muốn tặng bạn." Một khoảng trống trên bức tường vốn dành để treo bức chân dung mới nhất, chỉ thấy chiếc móc treo đã đính sẵn ở đó. Phía dưới khoảng trống để treo bức chân dung có một chiếc khung lớn được phủ kín bởi một tấm vải lụa màu vàng, chiều cao có lẽ cũng gần bằng chiều cao của tôi.
"Phạn Hi, bạn hãy bước đến, gỡ tấm vải lụa đó ra đi." Quang Hựu Lý đưa tôi đến trước khung tranh, khích lệ tôi.
"Ừ!" Tôi khẽ gật đầu, bước về phía trước, nắm lấy tấm vải lụa màu vàng mềm mại từ từ kéo xuống.
"Woa!" Tấm vải lụa màu vàng rơi xuống đất, cùng lúc đó một bức chân dung vô cùng tinh tế hiện ra trước mắt tôi.
Người trong bức họa có mái tóc xoăn dài, vàng óng, lấp lánh như tia nắng mặt trời. Làn da giống như loại sứ trắng thượng hạng, mềm mại mịn màng. Dưới hàng lông mi cong dài, đôi mắt giống như hai viên ngọc bích trong suốt, xanh thẳm. Chiếc mũi xinh xắn. Đôi môi màu anh đào. Cô gái mặc một chiếc váy diêm dúa, sang trọng tượng trưng cho địa vị cao quý, trên đầu đội vương miện công chúa nạm viên kim cương to màu hồng phấn. Nét mặt tươi tắn, khóe môi mỉm cười đầy ý vị.
"Quang Hựu Lý, người trong bức tranh lẽ nào chính là tôi?" Tôi nhớ lại lần trước trong tiết học nghệ thuật phép thuật của cô Hà Liên Na, trong nhà giữ nhiệt ở vườn hoa của học viện, Quang Hựu Lý đã vẽ hình tôi giữa những đóa hoa Phồn Hi. Nét vẽ trong bức họa này và bức họa đó khá giống nhau. Tôi có thể khẳng định rằng tác giả của bức tranh này là Quang Hựu Lý.
"Tất nhiên là bạn rồi, bạn chính là "nữ phù thủy Tây Ma" mới nhất, vị trí còn trống để treo bức chân dung ở đây chính là dành để treo bức chân dung của bạn." Quang Hựu Lý mỉm cười, sau đó khẽ lẩm nhẩm niệm thần chú. Bức chân dung tựa như mọc thêm đôi cánh bay đến khoảng trống trên tường. "Bộp" một cái, bức tranh ngoan ngoãn đính vào chiếc móc treo sẵn trên tường. Chiếc đèn cảm ứng nhỏ màu vàng đồng vốn được gắn từ trước phía trên bức tranh, tự động phát ra những tia sáng ấm áp, khiến cho bức họa vốn đã rất tinh tế và đẹp mắt lại càng chân thực và sống động hơn.
"Nhưng, có một chuyện tôi cảm thấy rất kỳ lạ..." Tôi chăm chú ngắm nhìn chính mình trong bức chân dung, nét vẽ và màu sắc khiến tôi rất hài lòng. Tôi cúi đầu xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài của mình, nỗi băn khoăn trong lòng tôi bột phát thành câu hỏi.
"Quang Hựu Lý, rõ ràng tóc tôi có màu bạc, tại sao mấy lần bạn đều vẽ thành màu vàng? Chẳng lẽ bạn lại không phân biệt nổi màu sắc sao?" "À..." Câu nói của tôi khiến Quang Hựu Lý dở khóc dở cười. Anh ta vuốt nhẹ mái tóc của tôi, an ủi. "Bạn không cảm thấy màu tóc vàng này rất đẹp sao? Phạn Hi, thực ra tôi rất thích màu tóc vàng của bạn, có điều như hiện giờ cũng không sao." "Mái tóc vàng... Lại nói, tại sao cha mẹ tôi đều có mái tóc màu vàng, chỉ có tôi là tóc màu bạc, thật là kỳ lạ..." Vừa nói đến vấn đề màu tóc, tôi liền nhíu mày lại, cảm thấy có rất nhiều điều khó hiểu. "Phần lớn những người trong vương quốc Y Tỉ chúng tôi đều có mái tóc màu vàng, tại sao tôi lại không giống họ?" "Được rồi, Phạn Hi, đừng nghĩ nhiều nữa, chắc chắn bạn là con gái ruột yêu quý của bá phụ và bá mẫu, vấn đề màu tóc, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ từ từ giải thích cho bạn nghe!" Quang Hựu Lý nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói.
"Thế nào, Phạn Hi, bạn thích bức chân dung này chứ?" "Thích, rất thích!" Mặc dù mái tóc màu vàng rực rỡ ấy nhìn hơi chói mắt, nhưng đây là món quà mà Quang Hựu Lý đã cất công chuẩn bị, tôi thực lòng rất thích.
"Bức chân dung này thực ra chưa phải là món quà mà tôi dụng công chuẩn bị nhất. Nào, tôi đưa bạn đi xem món quà mà tôi thực sự muốn tặng cho bạn." Quang Hựu Lý kéo tay tôi bước đến ban công bên ngoài.
Chiếc rèm cửa màu trắng buông xuống bên cửa sổ. Tôi và Quang Hựu Lý đến bên ban công, ánh trăng đêm nay chỉ hé nửa vầng chiếu ánh sáng màu vàng nhạt, đứng ở vị trí cao nhất của tòa nhà đủ để nhìn rõ hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu bên ngoài học viện và tất nhiên, cánh đồng hoa oải hương mà Quang Hựu Lý đã trồng riêng để tặng tôi cũng nhìn thấy rõ mồn một.
"Quang Hựu Lý, tôi nhìn thấy rất rõ cánh đồng hoa oải hương mà bạn đã trồng tặng tôi, bạn có nhìn rõ không?" Một tay tôi kéo cánh tay Quang Hựu Lý, tay kia chỉ ra phía cánh đồng hoa oải hương phấn khích nói.
"Tất nhiên tôi cũng nhìn thấy rồi, nhưng tối nay tôi còn có cái khác quan trọng hơn muốn cho bạn xem..." Quang Hựu Lý lấy từ ống tay áo ra cây đũa phép thuật, chỉ về hướng cánh đồng hoa, vẽ một vòng tròn, miệng khẽ niệm thần chú. Một lúc sau, từ phía cánh đồng hoa oải hương phát ra ánh hào quang màu xanh lá cây kỳ diệu. Ban đầu chỉ là từng đốm từng đốm nhỏ, sau đó dần quy tụ lại thành một khối hào quang màu xanh lục bay đến phía ban công nơi chúng tôi đang đứng.
"Ồ, kia là cái gì thế?" Thấy một vầng hào quang lấp lánh bay về phía chúng tôi, tôi bất giác kêu lên sợ hãi, những tưởng Quang Hựu Lý bên cạnh cũng lo sợ không kém, nhưng trái lại anh ta vẫn rất điềm nhiên, không căng thẳng chút nào. Và thực tế đã chứng minh, nỗi lo sợ của tôi là quá viển vông. Khi vầng hào quang bay đến bên cạnh, tôi mới phát hiện ra đó chỉ là vô số những con đom đóm trên bầu trời đêm bay đến vờn lượn xung quanh chúng tôi tựa hồ như một tấm thảm rực sáng biết bay vậy.
"A, trò này vui quá..." Tôi thích thú giơ hai tay lên bắt lấy những chú đom đóm bay quanh mình khiến chúng túm tụm lại thành từng nhóm bay xa hơn. Nhóm này bay đi, nhóm khác kéo tới lần lượt nối tiếp nhau, lấp lánh tỏa sáng không gian nơi chúng tôi đang đứng.
Khi nhảy lên bắt lấy những chú đom đóm bay lượn trên không trung, tôi mơ hồ ngửi thấy mùi hoa oải hương thoang thoảng. Tôi hít một hơi thật sâu, muốn tận hưởng những phút giây dịu dàng ngập tràn hương thơm và ánh sáng. Cùng lúc đó, Quang Hựu Lý lại niệm thần chú, những chú đom đóm như nhận được chỉ thị lập tức bay đến khoảng không trước mặt tôi, sắp xếp thành một dòng chữ ngay ngắn - Phạn Hi, Will you be my girl friend? "Woa!..." Nhìn dòng chữ đang nhấp nháy trên không trung, tôi sững sờ kinh ngạc, vội vàng đưa cả hai tay lên để che giấu cảm xúc quá bất ngờ của mình. Tôi mở to mắt nhìn khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười ấm áp của Quang Hựu Lý, một lúc lâu không thốt thành lời.
"Phạn Hi, tình cảm thẳm sâu trong trái tim anh thể hiện qua dòng chữ này, nếu em chưa thực sự tin tưởng, anh sẽ tự mình nói ra với em: Phạn Hi, em có muốn làm bạn gái của anh không?".
Thấy dáng vẻ vô cùng kinh ngạc của tôi, Quang Hựu Lý thu cây đũa phép thuật trong tay lại, nhẹ nắm tay tôi đặt lên trước ngực anh. "Anh sẽ mãi mãi yêu em, chăm sóc em, làm tất cả vì em, không để em phải chịu bất kỳ nỗi oan ức nào." "Tôi..." Quang Hựu Lý bất ngờ thổ lộ tình cảm khiến đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại cảm xúc của mình. Từ ngày khai giảng đến nay, Quang Hựu Lý lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, toàn tâm toàn ý bảo vệ tôi. Sự chăm sóc ân cần của anh từ rất lâu đã chiếm được tình cảm trong trái tim tôi, có thể trở thành bạn gái của anh, đây cũng là điều mà tôi luôn mong đợi. Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
"Em đồng ý!" "Cảm ơn em!" Câu trả lời ưng thuận của tôi khiến Quang Hựu Lý vui mừng hớn hở. Anh ôm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên quay vòng trên không trung.
Không biết chúng tôi đã quay như vậy bao lâu, vòng quay của anh dần chậm lại, nhưng anh vẫn ôm siết lấy tôi, giữa chúng tôi lúc này đã không còn khoảng cách. Tôi và anh đứng như vậy rất lâu, hơi thở quyện vào nhau. Cuối cùng Quang Hựu Lý cúi xuống trao cho tôi một nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn ngọt ngào khiến tôi không thể cưỡng lại mà nhắm mắt lại. Dưới sự chứng kiến của muôn vàn những con đom đóm không ngừng múa lượn trên không trung, nơi ban công, trên tầng cao nhất của thư viện, tôi và Quang Hựu Lý trao cho nhau nụ hôn gắn kết, mãi mãi bên nhau không xa rời...
_^qS