———————————————————————————————————
Kể từ ngày đó, Hảo Nhân bị nam nhân quấn lấy.
Mỗi buổi sáng sớm, nam nhân mặt dày mặt dạn đến đập cửa phòng y.Nếu không cho vào thì cậu sẽ la lối khóc lóc ngay tại chỗ.
Hảo Nhân thật sự không biết, bản thân đã chọc giận gì cậu.
Ngay cả A Quý cũng cảm thấy nam nhân rất khó hiểu.
Nhưng, trong mắt mọi người, nam nhân là một tên ngốc phải không? Suy nghĩ và hành động của tên ngốc càng bất bình thường thì trong mắt mọi người, nó lại càng bình thường.
Hảo Minh, người mỗi ngày mang cơm đến đúng giờ, đặc biệt khó chịu với cậu.
Mỗi khi nhìn thấy bàn tay băng bó nhem nhuốc của cậu vươn ra để cướp đồ ăn mình mang đến khiến Hảo Minh vô cùng tức giân.
"Mấy người đều không quản cậu ta à?"
Ngày này.
Hảo Minh nhanh chóng giật lấy hộp thức ăn, dùng khuỷu tay hất móng vuốt của nam nhân ra, không cho cậu lại gần.
A Quý đang ngồi đọc báo ở ghế nhựa bên cạnh.
Nghe rồi, A Quý ngước mắt lên và nói: "Chúng tôi cũng hết cách rồi."
"Ý anh hết cách là sao?"
Hảo Minh cảm thấy A Quý chỉ đang ngụy biện.
Còn nói cái gì gia đình giàu có.
"Bẩn như ăn mày vậy, thế mà mấy người cũng không chịu mời y tá giúp cậu ta rửa ráy!"
Còn luôn dung túng cậu ta dùng bàn tay bẩn ăn cắp đồ ăn của người khác.
Lại còn muốn sờ mỗi cái một lần, thế thì người ta ăn kiểu gì.
Hảo Minh tỏ vẻ ghét bỏ.
Bởi cơ thể của nam nhân thật sự bốc mùi.Mùi mồ hôi đậm đặc khiến Hảo Minh buồn nôn không dứt.
Nam nhân thì hay rồi, không cảm thấy gì cả.
Thấy Hảo Minh càng sợ mình, cậu lại càng vui.
Hảo Minh càng ngăn cậu cướp, cậu sẽ càng có phấn khích.
Sau khi rửa xong cốc, Hảo Nhân đi từ nhà vệ sinh ra, thấy hai người đứng đấy làm loạn, bèn tùy tiện lấy một miếng sủi cảo từ trong hộp đồ ăn, trực tiếp nhét thẳng vào miệng nam nhân.
Đút đến mức quá thuận tay.
Nam nhân giật mình.
Hảo Minh cũng hơi sửng sốt.
A Quý thấy cậu thế mà chịu ăn, hắn giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy.
Mấy ngày nay, Hảo Nhân đã không còn lấy làm lạ nữa rồi.
Y chỉ tay vào nam nhân, ngón tay ra mệnh lệnh, nam nhân nhai sủi cảo, im lặng trở lại.
Thấy nam nhân bằng lòng buông tay, chốc lát, Hảo Minh thở phào một hơi.
Cuối cùng, Hảo Minh oán hận.
"Tôi thật sự phục mấy người rồi đấy, còn bảo cái gì mà gia đình giàu có, có mặt mũi,đi hầu hạ một nhân vật đến mức này." Không chỉ bẩn thỉu mà còn giống một con ma đói.
Hảo Nhân đổ đầy nước đun sôi, bẻ một chiếc ống hút cắm vào cốc rồi nhét vào tay nam nhân.
Nam nhân muốn khiếu nại rằng sủi cảo hơi mặn nhưng nếu đã có nước để uống, nghĩ lại, vẫn nên im miệng thì hơn.
Thật lòng mà nói thì mấy cái sủi cảo này khá là ngon.
Nghe Hảo Minh cà khịa A Quý, tâm trạng lại càng tốt hơn.
A Quý nghe thấy nhưng hắn không hề phản đối.
"Cậu có biết vì sao cậu ta luôn bẩn như thế không?"
"A Quả." Vệ sĩ bên cạnh lập tức hiểu ngay khi nghe A Quý gọi hắn.
Người vệ sĩ đi đến bên cạnh nam nhân, duỗi một ngón tay chọc vào nam nhân.
Ngay lập tức, cốc nước trên tay nam nhân hất thẳng vào mặt ảnh.
Hảo Minh và Hảo Nhân đều bị sốc khi thấy cảnh ấy.
May mà cốc nước không nóng.
Vệ sĩ chật vật lau mặt.
Hảo Minh rất thông cảm vội lấy khăn giấy lau cho anh.
"Thấy chưa?"A Quý nhếch khóe miệng, châm chọc.
"Bọn tôi đã thay năm y tá rồi và không ai trong số họ có thể thành công thuyết phục cậu ta đi tắm cả. Nếu bất kỳ ai trong số các cậu có khả năng làm được, giá cả tự các cậu quyết hoặc các cậu có thể tính tiền theo lần cũng được."
Nghe vậy, Hảo Nhân và Hảo Minh nhớ đến món nợ của nhà mình, bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng, nghĩ về những chuyên đã xảy ra với người vệ sĩ lúc nãy.
Hai người dứt khoát: Thôi bỏ đi!
Nam nhân ở bên cạnh, mím môi thật mạnh, cười thầm.
Mấy cái sủi cảo này thực sự ngon quá đi mất.
Nhân lúc Hảo Minh không để ý, móng vuốt của cậu lại lén thò vào trong hộp đồ ăn.
Ngay khi Hảo Minh vừa nhìn thấy, cậu ngay lập tức tức giận hét lên: "Này!"
Hảo Minh bảo vệ hộp đồ ăn: "Cái này là để cho anh hai tôi ăn!Để cho anh hai tôi! Tay cậu bẩn như thế, nếu sờ hết vào thì anh tôi lấy cái gì ăn hả? " (#'O′)
Hảo Nhân nhìn rồi, lắc đầu giận dữ, lấy chiếc cốc từ tay nam nhận rồi lại rót thêm nước cho cậu.
A Quý đột nhiên hỏi, "Bao nhiêu tiền?"
Hảo Nhân hơi giật mình. "Cái gì?"
A Quý liếc nhìn hộp thức ăn, nói thẳng: "Các cậu ra giá đi."
Thường ngày nam nhân không chỉ không cho mọi người động vào cậu, mà ngay cả đồ ăn họ mang đến cậu cũng không chịu ăn.
Hiếm lắm nam nhân mới chịu ăn mà lại cậu còn ăn nó một cách vô cùng thích thú.
A Quý cảm thấy Hảo Minh "keo kiệt", nghĩ rồi, hắn dứt khoát mua đứt đống sủi cảo kia.
Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên Hảo Minh bị người khác quăng tiền vào mặt.
Hảo Minh nhất thời không biết phải làm sao, ngó sang Hảo Nhân.
Lông mày của Hảo Nhân nhíu chặt.
Nhìn như vậy, có vẻ y sắp nổi cáu rồi.
Định cãi nhau sao?
Nam nhân hơi lo lắng nhìn hai người bọn họ.
Không định, Hảo Nhân đột nhiên ra giá.
Nam nhân và Hảo Minh vừa nghe con số liền chết lặng.
"Cái gì?!" A Quý sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng mặt lên với vẻ khó tin.
"Đây là đồ nấu thủ công, chỉ có 1 cái duy nhất, không nơi nào bán, chỉ bán giá này, một xu cũng không bớt."
"Bọn tôi thường xuyên được ăn..."
Hảo Nhân nói, y lại tung đòn cuối, khinh thường A Quý:"Chỉ sợ trong túi cậu không có thôi."
Cái khí thế của thổ hào này, đúng là trâu bò thật.
Nam nhân không nhịn được cười, suýt nữa phá lên cười.
"Khụ... khụ..." Nam nhân cố nén nhịn, vờ ho nhẹ một tiếng, che miệng lại.
A Quý bị khiêu khích, lửa giận trong lòng bùng lên.
Được!
Hắn ngay lập tức rút ví ra, rồi ném ra một xấp tiền giá trị lớn*.
tiền giá trị lớn (大钞)*: chỉ tờ 100 tệ ông Mao đỏ á
Hảo Minh trợn tròn mắt.
Không hổ là người có tiền mà, trong ví da có nhiều tiền mặt như vậy.
Điều bất ngờ hơn là Hảo Nhân thật sự không chút khách khí nhận lấy số tiền này.
Hảo Nhân đếm tiền một càch kỹ càng rồi nhét chỗ tiền thừa lại cho A Quý.
Y đưa tiền cho Hảo Minh, sau đó lấy hộp đồ ăn trong tay Hảo Minh nhét vào tay A Quý.
Món này chứa một đống dầu ăn.
A Quý chưa kịp chuẩn bị, hoang mang cầm vào, tay và quần áo ngay lập tức dính đầy dầu.
Hắn vội vàng đặt hộp đồ ăn trước mặt nam nhân. Nam nhân không từ chối, cậu kéo hộp đồ ăn lại gần rồi bắt đầu ăn.
"Tiền này nhà mình đưa chị ba trước." Hảo Minh hiểu ý của Hảo Nhân.
Nhưng số tiền này thật sự cầm được sao.
Sủi cảo này là chị hai làm, đúng là không có nơi nào khác nấu thuần thủ công, nhưng dù sao thì nó cũng không phải làm từ vàng mà.
Cầm của A Quý nhiều tiền như vấy, đến lúc A Quý trở mặt muốn lấy lại thì phải làm sao?
"Đi đi." Hảo Nhân nhắc.
"Nhưng, hai..." Hảo Minh khó xử.
Cậu thật sự không dám tùy tiện cầm tiền của A Quýt.
Thấy cậu nhát như vậy, Hảo Nhân trong giây lát mất luôn tâm trạng tốt.
Hảo Nhân quay người lại, hỏi A Quý trước mặt Hảo Minh: "Số tiền này, cậu sẽ không keo kiệt đến mức bảo tôi trả lại chứ?"
A Quý thực sự không ngờ Hảo Nhân lại dám lấy của hắn nhiều tiền như vậy.Hắn bực bội lau bộ âu phục dính dầu của mình,.
Nghe y hỏi như thế, không nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa.
A Quý lườm y.
Hảo Nhân thấy A Quý như vậy, y chắc chắn A Quý sẽ không nuốt lời.
Hảo Nhân ngay lập tức vác Hảo Minh ra khỏi phòng bệnh.
Hảo Minh không cứng đầu bằng Hảo Nhân nên cậu chỉ đành cầm tiền và chạy ra ngân hàng.
Hảo Nhân quay về phòng, thấy sắc mặt của A Quý vô cùng khó coi.
Trong lòng y hiểu rõ, A Quý không quan tâm số tiền đã mất kia mà là hắn quá tức giận.
Cho mọi người đường lui đi*
*câu này t không chắc nghĩa lắm raw là [ 找个台阶,让大家下吧]
Hảo Nhân chuẩn bị nói thì A Quý đi vòng qua y rồi rời khỏi phòng bệnh.
Hảo Nhân sửng sốt một lúc.Những lời đến môi, nuốt xuống.
Trong chốc lát,Hảo Nhân khá xấu hổ.
Chỉ trừ nam nhân ở bên cạnh, ăn ngon lành, cười trên nỗi đau của người khác.
Hiếm lắm mới thấy A Quý thẩm hại như vậy.Cậu thầm sung sướng trong lòng.
Cậu không nhận ra rằng đôi mắt của Hảo Nhân dán lên người mình.
Đột nhiên, Hảo Nhân nắm lấy quần áo, lôi cậu ra khỏi giường.
Trở tay không kịp, cậu hoảng loạn, bị Hảo Nhân lôi kéo, đẩy vào trong nhà tắm.
Đây.......
Đây là định làm gì vậy trời!?
"Tiền, tôi cũng đã cầm rồi, nên cậu không thể rời đi được rồi."
" Oát đờ heo?! " (°ロ°)
Nam nhân sửng sốt.
Hảo Nhân chỉ vào cậu: "Cởi đi!"
——————————————————————————————————
Bản dịch chỉ được đăng ở wattpad @MinhHi887 và wordpress nhà của những con bạch tuộc xàm xí, vui lòng không bê ra ngoài (づ¯ ³¯)づ
Nhớ vote và cmt để ủng hộ tui nha (๑•̀ㅂ•́)و✧