“ Anh làm gì ở đây.” Nhìn Mike đứng trước cổng khu chung cư, Thảo Vi có chút bất ngờ, anh ta muốn gì đây.
Mike xoa xoa bàn tay nhìn cô cười, nụ cười này giống như khi hai người còn
quen biết, mỗi lần anh làm cô tức giận đều sẽ ở trước mặt cô cười làm hòa như vậy.
Dáng bộ của anh ta cũng rất giống, chiếc áo khoác dài thân che kín cả người, chiếc giày thể thao vẫn hình dáng quen thuộc. Tất cả đều rất bình thường nhưng không hề dấu đi vẻ đẹp trai của anh.
“Anh muốn dẫn em đến một nơi.” Anh đã chuẩn bị khá kỹ càng cho chuyến đi này. Dù cho cô luôn nói những lời từ chối anh, anh vẫn có thể cảm nhận được sự oán trách trong lời nói của cô. Nó làm anh cảm thấy trong trái tim cô vẫn luôn có anh.
Thảo Vi nhìn Mike khó hiểu không phải cô đã nói rất rõ rồi sao: “Xin lỗi anh tôi có việc bận rồi.”
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng cùng hành động bá đạo của anh.
Mike cầm túi xách của cô tiến lại chiếc xe gần đó. Thảo Vi mới đầu là bất ngờ sau đó là tức giận mà đến đóng sập cánh cửa: “Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô cũng không phải rảnh rỗi mà chiều chuộng cá tính khí trẻ con của anh ta.
“Hợp đồng anh đã ký em muốn lấy thì lên xe.” Mike đột nhiên thay đổi bộ mặt, dường như đây mới chính là con người thật của anh ta. Nhiều năm qua đi cũng đã dạy anh không ít thứ.
Thảo Vi không nói gì, mở cửa xe mà bước vào, ngày hôm nay cô sẽ cho anh ta biết, mấy trò vặt vãnh ấy cũng không có tác dụng gì.
Từ gương phía trước xe, Mike quan sát người con gái đang ngủ say phía sau, có nhiều chuyện đã thay đổi nhưng mà tật xấu của cô lại không hề thay đổi, cứ lên xe là ngủ ngay. Lại còn ngủ đến không biết trời đất.
Mới khi nãy cả hai còn không nói câu nào, cô còn luôn thờ ơ không trả lời anh. Hiện giờ thì tốt rồi cô lặng yên ngủ phía sau, gương mặt hiền lành ngây thơ giống như trước đây.
Xe chạy liên tục hai tiếng đồng hồ thì đến thành phố T, khi xe dừng lại trước cổng trường đại học cũ, Thảo Vi mới từ từ tỉnh dậy.
Trước mặt cô là gương mặt phóng đại của Mike. Từ lúc gặp lại đây là lần đầu cô chú ý quan sát đến anh ta. Gương mặt tươi trẻ năm nào đã trở nên góc cạnh nam tính từng đường nét đều trở nên thu hút hơn xưa.
Mike nhìn biểu hiện ngây ngốc của cô mà buồn cười, trước đây cô cũng thường nhìn anh đến ngẩn người như vậy, nhưng mà anh khi đó lại cảm thấy điều đó thật ngu ngốc. Còn hiện tại lại cảm thấy đáng yêu đến lạ thường.
Khẽ mỉm cười, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nơi đó thật ấm áp.
Cảm giác lạnh buốt ở trên mặt làm cho Thảo Vi tỉnh táo, cô tránh né bàn tay của anh, bước xuống xe. Trước mặt cô là khuôn viên tráng lệ của một trường đại học nhìn có chút quen mắt.
Ngoảnh lại nhìn Mike đầy nghi hoặc, anh ta dẫn cô đến đây làm gì?
Mike từ phía sau nắm lấy bàn tay cô: “Có một điều anh vẫn luôn nợ em.”
Đây chính là ngôi trường mà kể từ khi tốt nghiệp cô chưa từng trở lại, rất nhiều cảnh vật đều đã đổi khác. Những dãy nhà mới được xây dựng khang trang hơn.
Từng con đường vườn hoa đều đã đổi khác. Sân vận động năm đó hai người từng gặp gỡ cũng đã đổi khác, mở rộng. Vòng chạy khi xưa giờ cô lại không thể chạy nổi.
Mải miết nhìn ngắm cảnh vật xung quanh Thảo Vi dường như đã quên mất đi việc bị Mike nắm tay.
Hai người cứ đi cứ đi cho đến khi cả hai đi đến gần sân bóng nơi đó vẫn có những chàng trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết trong cái thời tiết lạnh giá mà chơi bóng.
Buông bàn tay đang nắm tay Thảo Vi, Mike lao vào sân bóng, anh muốn thực hiện điều mà bản thân vẫn luôn nợ cô.
Tiếng reo hò cổ vũ vang dội cả sân bóng. Những dáng người chạy qua chạy lại trên sân bóng, thế mà hình dáng của Mike lại không hề bị lu mờ, mà càng thêm nổi bật. Chơi được khoảng hai mươi phút thì Mike ghi bàn, cả sân bóng cũng vì vậy mà trở nên xôn xao.
Từ giữa sân bóng, Mike với dáng người cao lớn cả người ướt đẫm mồ hôi mà chạy lại phía Thảo Vi trên tay chẳng biết từ khi nào đã có một bó hoa hồng rực rỡ.
“Tặng cậu đấy cô gái xinh đẹp.” Vũ Lâm từ phía sân bóng chạy lại tặng cho Diệu Linh một bó hoa, cả sân trường dường như cũng vì thế mà ồ lên một tiếng.
Chỉ có Thảo Vi mới hiểu cảm giác lúc ấy khó chịu thế nào, dù cô biết là vì sinh nhật của chị Diệu Linh nhưng mà cô cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Giây phút Vũ Lâm chạy về phía này, cô đã mong sao người anh sẽ đứng trước mặt và nói mấy lời này sẽ là cô.
“Anh yêu em, làm bạn gái anh nhé.” Mike nâng lên bó hoa hồng đỏ thắm trước mặt cô mà hét lên, tiếng gió, tiếng reo hò vẫn không thể át đi được câu nói đó.
Trước đây khi hai người yêu nhau anh vẫn luôn ngại công khai chuyện này, với anh thì chỉ có Diệu Linh mới là người xứng đáng đứng cạnh anh.
Tuổi trẻ mà luôn không biết tự lượng sức mình, thứ là của mình thì không giữ gìn, cứ luôn mong muốn những thứ không thuộc về mình.
Cả đám người bỗng nhiên xôn xao, nhao nhao tiến lại gần phía họ, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy hâm mộ. Tiếng vỗ tay cổ vũ lại càng thêm vang dội.
Thì ra đây chính là cảm giác được người khác ngưỡng mộ hay sao, rất nhiều năm về trước khi nhìn Diệu Linh trong vòng vây chúc mừng của người khác cô đã tự hỏi cảm giác đó là như thế nào, cuối cùng cô đã có được đáp án rồi.
Xoay người lại bỏ mặc tất cả lại phía sau, giống như trước đó lặng lẽ bước đi, nhưng lần này cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Chúng ta chia tay đi.” Thảo Vi nhẹ nhàng nói, cô cũng đã đoán được mục đích của chuyến đi này, nếu anh ta cảm thấy quá khứ có thiếu sót thì cô sẽ giúp anh ta hoàn thiện nó.
Hình như giữa hai người họ vẫn chưa có một lời chia tay chính thức.
Khi ấy hai người vì quá nhiều khác biệt mà thường xuyên cãi vã, cũng có lẽ vì quá trẻ con, mà anh không dỗ dành còn cô thì không nhường nhịn, thế nên cứ như vậy mà đẩy hai người càng ngày càng xa nhau.
Cho đến một ngày đó là sinh kỷ niệm một năm hai người quen biết cô trở về nhà chung muốn cùng anh làm hòa và ăn mừng. Nhưng mà đáp lại niềm hân hoan của cô, thì món quà anh dành cho cô lại quá lớn.
Lớn đến độ khiến trái tim cô gỉ máu.
Anh và Diệu Linh hai người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của cô, một người là người cô yêu, một người cô luôn tin tưởng là kể mọi chuyện còn nhờ chị ấy đi khuyên can Vũ Lâm mỗi khi hai người cãi vã, vậy mà hai người họ lại có thể cùng nhau vui vẻ trên chiếc giường của cô, trong căn nhà của cô. Nơi mà cô vẫn luôn tin tưởng là tổ ấm của mình.
Đó hình như cũng là lần gặp mặt cuối cùng của họ, cho đến tận lúc anh sang Mỹ du học họ vẫn không hề gặp lại.
“Ý em là sao?” Mike hỏi lại.
Thảo Vi nhìn anh ta từ tốn trả lời: “Nếu anh cảm thấy quá khứ còn quá nhiều thứ thiếu sót cần bù đắp thì tôi nghĩ có lẽ không cần, chúng ta chia tay rồi mọi thứ đều không quan trọng nữa.”
Nhưng mà Mike lại làm như không hiểu lời cô, anh nói theo một hướng khác: “Anh không đồng ý anh không muốn chia tay.” Sau đó anh cứ chạy vòng quanh cây xà cừ trăm tuổi tìm kiếm những dấu vết trước đó: “Em còn nhớ không trước đây chúng ta từng ở đây vẽ tranh, anh khi đó đã khắc một trái tim em đã rất thích mà.” “Em có nhớ không.”
Cây còn tình còn cây mất tình không tan.
Thảo Vi cười nhạt, cô tiến tới gốc xà cừ to nhất, vén lên chùm cỏ dại cao lớn trên thân xà cừ đúng thật là có một hình trái tim siêu vẹo được khắc trên đó.
“Anh muốn tìm nó sao.” Mở miệng châm chọc, Thảo Vi đưa mắt nhìn Mike, anh ta nghe vậy thì tiến lại gần xem xét.
Nhưng mà khi nhìn vào hình trái tim đột nhiên anh lại cảm thấy sợ hãi, hai chữ cái LV năm đó anh chính tay khắc lên đã không còn, trong hình trái tim chỉ còn lại những đường ngang dọc không rõ hình dáng mà thôi.
“ Chúng ta kết thúc rồi dù là anh có lỗi hay tôi có lỗi cũng đừng nhắc lại nữa.”
Tám năm trước, đó sau một tuần nằm viện Thảo Vi trở lại trường học, việc đầu tiên cô làm chính là đến gốc xà cừ từng nhát từng nhát rạch đi chữ cái tên của hai người. Cũng giống như xóa đi hết tình cảm của bọn họ.
Kể từ ngày ấy cô đã quyết định quên đi anh rồi.
“Anh không tin nhất định là em còn giận anh đúng không.” Nắm lấy hai cánh tay cô, Mike gào lên không tin, anh ta không thể nào chấp nhận được điều đó nhất định là cô còn yêu anh. Chỉ là cô giận dỗi mà thôi.
“Thiếu gia tập đoàn HP xin hỏi khi đó anh có từng yêu tôi không?” Thảo Vi cố giữ bình tĩnh hỏi, trước đó cô cũng chỉ biết nhà anh rất giàu có, nhưng chưa từng nghĩ đến thân thế của anh lại nổi bật đến vậy.
“Mike là con trai duy nhất của ông chủ HP, em cũng biết HP rồi đấy, chú ý đừng đắc tội với cậu ta.”
Lời của Tuấn Phong vẫn còn văng vẳng bên tai cô, ai mà không biết HP là công ty xây dựng và du lịch hàng đầu cả nước chứ.
Mike hoảng hốt nhìn cô chằm chằm trong lời nói đó có bao nhiêu châm trọc chứ, nhưng mà: “Anh yêu em mà chẳng lẽ em không biết sao.”
Thảo Vi quay phắt đi nói: “Tôi không biết, làm sao tôi có thể biết được, ngay cả con người của anh là ai tôi còn không biết thì làm sao có thể biết được anh có yêu tôi hay chỉ là trêu đùa qua đường.” Từng lời nói ra như ngàn vạn mũi tên xuyên ngược về phía tim cô.
Tình yêu mà cô mãi chẳng thể quên nổi cuối cùng lại chỉ là trò bông đùa thôi sao.
“Anh yêu…” Mike muốn bước lại ôm lấy cô, muốn nói cho cô biết cảm xúc thật sự của mình. Nhưng mà chỉ mới đến gần đã bị Thảo Vi đưa tay cản lại: “Yêu có thể là chuyện của hai người nhưng mà tình yêu không thể công khai thì không phải tình yêu.”
Con gái thường vì nhiều lý do mà không công khai tình cảm, nhưng đó lại là điều ngu xuẩn biết bao. Công khai giống như một loại bảo hiểm cho tình yêu, bởi vì cho dù có thế nào bạn cũng sẽ không trở thành kẻ thứ ba.
Khi trở Thảo Vi về thành phố H cũng đã hơn hơn ba giờ chiều, cô cũng không đến công ty nữa mà đi dạo quanh thành phố.
Năm đó sau khi tốt nghiệp với suy nghĩ ngây thơ cô đã đến đây làm việc cũng chịu không ít những tủi cực. Thật may cuối cùng vẫn trụ lại được ở đây.
Ở đây cũng cất giữ rất nhiều kỷ niệm của cô và Hoàng Quân, từng con phố hai người cùng rảo bước, từng quán ăn hai từng ghé qua.
Chưa đến một năm mà hai người đã trở nên xa lạ.
Thì ra trong cuộc sống ngoài bố mẹ sẽ chẳng có ai có thể ở bên bạn không rời.
Người đến người đi không ai có thể đoán trước.
Cô bỗng nhớ đến Phương Nam nhớ đến sự yếu đuối ngày đó của anh, nhớ đến sự quan tâm mà anh dành cho cô. Liệu đến cuối cùng cả hai có thể bên nhau bao lâu đây.
Đột nhiên cô lại rất muốn nghe giọng nói của anh, cái chất giọng trầm thấp êm ái ấy. Điện thoại đổ chuông một hồi thì đầu bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Phương Nam: “Có chuyện gì sao?”
Nghe thấy giọng nói của anh, Thảo Vi mới nhận ra bản thân vừa làm ra một việc ngốc nghếch thế nào. Có lẽ do tâm trạng không tốt mới khiến cô làm ra mấy việc khác thường như vậy, cô trả lời anh: “Chỉ là em đột nhiên nhớ anh, hi hi nếu anh có việc thì cứ làm đi, em cúp máy đây ạ!”
“Em đang ở đâu.” Chưa để cô cúp máy đầu bên kia đã vang lên giọng của anh, trong đó có chút gì lo lắng.
Thảo Vi cũng không biết bản thân đang ở đâu chỉ trả lời theo bản năng mô tả về vị trí của bản thân.
Đầu bên kia lại truyền đến tiếng đẩy ghế cùng lời nói của anh: “Ở đó đợi anh.”
Khoảng hai mươi phút sau Phương Nam xuất hiện trước mặt cô, anh thở hồng hộc ngồi xuống bên cạnh hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thảo vi trả lời có chút lảng tránh: “Em không sao thật mà …” Nhưng mà nhìn gương mặt lo lắng của anh cô lại cảm thấy cảm xúc như muốn vỡ òa. Cô lao vào anh vừa ôm anh vừa khóc. Những ấm ức nhiều năm qua bị dấu kín cô đều muốn nói ra hết.
“Em gặp lại anh ta, mỗi lần nhìn thấy anh ta em đều cảm thấy ấm ức, tại sao em lại phải chịu đựng nó mà anh ta có thể coi mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy chứ.”
“Ai?” Phương Nam vừa ôm cô an ủi vừa hỏi, khi cô gọi điện cho anh từ giọng nói anh đã khiến anh nhận ra có chuyện xảy ra, điều đó khiến anh không thể tập trung làm việc được.
“Mike anh ta là mối tình đại học của em, anh ta bám theo em, chỉ cần nhìn thấy anh ta em sẽ nhớ lại những chuyện trước đây, nó khiến trái tim em rất đau, em rất khó chịu.”
Câu trả lời của cô khiến Phương Nam giật nảy mình. Đến cùng hai người là nhân duyên hay nghiệp duyên đây.
Cứ như vậy Thảo Vi nằm trong vòng tay của Phương Nam nói hết ra những tâm sự mà bản thân vẫn luôn che dấu. Cuối cùng còn ngủ luôn trong vòng tay anh.
Khi tỉnh giấc Thảo Vi điều đập vào mắt cô là căn nhà khá xa lạ, nhưng cô cũng cảm thấy rất an tâm vì biết là anh đưa cô đến đây.
Thảo Vi đánh giá căn phòng một lượt nó rất hợp với phong cách của anh. Màu kem nhẹ nhàng kết hợp với đen trắng tạo nên những khoảng đối lập ấn tượng.
Cửa phòng mở ra, Phương Nam từ bên ngoài đem cho cô một ly nước ép.
“Đây là đâu?” Đón lấy nước ép từ tay anh cô hỏi. Cô đã từng đến nhà anh hai lần cách trang trí cùng không gian đều không phải nơi này.
“Đây là căn phòng bí mật của anh, mỗi khi tâm trạng không tốt anh đều sẽ đến đây, sau đó tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.” Phương Nam đi đến phía ban công kéo rèm lên cả, xa xa những ánh sáng đèn điện lấp lánh trở nên thật đặc biệt.
Sau đó Phương Nam lại tiến tới chỗ cô đặt vào tay cô chùm chìa khóa nhỏ: “ Sau này nếu có chuyện gì không vui em hãy đến đây.”
Anh biết bản thân rất bận rộn không phải lúc nào cũng có thể bên cô, thế nên anh muốn chia sẻ cùng cô thứ có thể giúp anh thư thái xuất nhiều năm qua.
Nhìn ánh đèn lấp lánh xa xa, cùng với bờ hồ sóng sánh bên dưới cảm giác thật yên bình.
Ngày hôm sau cô đem hợp đồng ký với Mike cho Tuấn Phong, Thảo Vi cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có thể không cần gặp mặt anh ta.
Buổi tối hôm ấy mọi người trong phòng cùng nhau tụ tập đi ăn mừng cô lên chức, tuy rằng còn chưa nhận được thông báo chính thức.
Những tuần sau đó cuộc sống của cô lại trở lại những ngày yên bình.
Mike bóp nát những tấm ảnh trong tay, ông trời thật biết trêu đùa, người yêu của Thảo Vi thế mà lại là đứa con hoang kia.
Nhưng mà anh làm sao có thể bỏ qua nhưng vậy, những thứ là của anh anh sẽ không để cho hắn ta cướp mất dễ dàng như vậy, đấu với anh sao hắn đừng mơ tưởng.
Cầm điện thoại lên Mike ngả lưng ra sau ghế chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy.
Khi điện thoại đã thông không để bên kia nói gì Mike đã cướp lời: “Con muốn tiếp quản HP.”
Trụ sở HP ở thành phố H mới sáng sớm đã trở nên náo nhiệt hơn vì sự xuất hiện của con trai độc nhất của chủ tịch HP người sẽ thừa kế trong tương lai. Nhưng mà điều làm mọi cho mọi người bàn tán lại là việc người đó chính là người mẫu điển trai Mike.
Phương Nam đứng đầu đoàn người đón chào Mike, khuôn mặt vẫn giữ nét nghiêm nghị chỉ là trong lòng anh hiểu rõ trận chiến cuối cùng cũng được bắt đầu rồi.
Mike tiến thẳng vào sảnh chính bỏ qua Phương Nam mà bắt tay những người còn lại, tất cả đều khá hiếu kỳ về điều này. Sau khi bắt tay một lượt Mike mới đến trước mặt Phương Nam vẻ mặt đầy kiêu ngạo cười nói: “Bố tôi nói giám đốc Nam đã vất vả nhiều năm nên muốn tôi đến giúp đỡ anh, anh có thể đến thành phố T làm việc và nghỉ ngơi rồi.”
Bầu không khí lúc trước còn hân hoan, giờ lại trở nên im ắng đến đáng sợ.
Đây là cách chức sao, chuyện này sao có thể giám đốc Nam vẫn luôn làm tốt mà, tháng vừa rồi còn tăng lợi nhuận cơ mà.
Trái với sự lo lắng của mọi người Phương Nam lại rất bình tĩnh mà đáp lại: “Vậy em phải vất vả rồi!” “Em trai.”
Câu nói ấy làm cho Mike phát điên, anh ta nghiến răng nói ra từng từ: “Thứ của người khác thì đừng nên mơ tưởng, dù là cái gì tôi cũng sẽ lấy lại hết.”
Giọng nói chỉ đủ hai người nghe nhưng không hề mất đi sự đe dọa trong đó.
“ Được thôi tôi sẽ chống mắt chờ xem cậu làm thế nào.” Nói xong điều ấy Phương Nam lại bật cười lớn làm mọi người ta cảm thấy khó hiểu.
“Anh dẫn em đi gặp người nhà được không.”
Thảo Vi bất ngờ nhận lấy bó hoa hồng, có chút khó hiểu kỳ nhìn người đàn ông điển trai trước mặt anh muốn làm gì?