Bùi Thành Hành không phải đoạn tụ.
Hắn ta đã động lòng với ta, lại tưởng ta là nam nhi, nên mới lầm tưởng mình là đoạn tụ.
Bây giờ đã đến lúc rồi.
Thân phận nữ nhi của ta cũng nên bị lộ ra.
Đây là một nước cờ nguy hiểm.
Nhưng từ năm 5 tuổi ta đã bắt đầu đánh cờ, lấy việc đánh bạc chơi cờ ở ven đường để kiếm sống. Bao nhiêu năm qua, ta giỏi nhất chính là đi những nước cờ nguy hiểm.
7
Một tuần sau, trong cung xảy ra một chuyện lớn.
Không chỉ trong cung, cả kinh thành Trường An cũng xôn xao.
Bạch Kiến Thanh, kỳ thủ nổi danh Trường An, hóa ra lại là nữ nhi!
Nghe nói vì Kiến Thanh tiên sinh thể nhược, trước đó Hoàng thượng đã ban cho Kiến Thanh tiên sinh đến suối thuốc trong cung tắm rửa. Kết quả một lần tình cờ, Hoàng thượng đến suối thuốc, vô tình phát hiện ra thân phận nữ nhi của Kiến Thanh tiên sinh.
Bùi Thành Hành ngồi trên long ỷ, ta quỳ giữa đại điện, Thừa tướng ở bên cạnh thì lòng đầy căm phẫn tấu lên.
"Bệ hạ, Bạch Kiến Thanh phạm tội khi quân, phải diễu phố bảy ngày, c.h.é.m đầu thị chúng!"
Bùi Thành Hành với tư cách là vị quân vương đã bị lừa dối, lại chẳng có chút giận dữ nào. Hắn ta vẫy tay bảo Thừa tướng im lặng, rồi nhìn về phía ta, ánh mắt phức tạp, dường như có chút mong đợi.
"Kiến Thanh, ngươi... có gì muốn nói không?"
Giọng ta trong trẻo bình tĩnh, như thể trở về những ngày đánh cờ, ta chỉ đang chỉ ra một nước cờ không hay cho hắn ta.
"Thừa tướng sáng suốt. Tội nhân Bạch Kiến Thanh phạm tội khi quân, nên bị diễu phố bảy ngày, c.h.é.m đầu thị chúng."
Thừa tướng lạnh lùng hừ một tiếng.
Bùi Thành Hành lập tức cắn chặt răng.
Triệu Thượng thư trong triều giỏi việc suy đoán thánh ý nhất, thấy vậy, ánh mắt lóe lên, lập tức bước ra, quỳ xuống đất.
"Bệ hạ, thần phản đối! Bạch Kiến Thanh là kỳ thủ giỏi nhất của triều ta, kỳ nghệ tinh thông vô song, thần khẩn cầu bệ hạ tha cho Bạch Kiến Thanh một mạng, thể hiện tấm lòng yêu mến nhân tài của bệ hạ!"
Chu Phó tướng cũng lập tức bước ra.
"Bệ hạ, thần cho rằng, Bạch Kiến Thanh kỳ nghệ tuyệt luân, là tri âm của bệ hạ. Cao sơn lưu thủy, tri âm khó gặp. Thần không nỡ để bệ hạ mất đi tri âm của mình! Nếu không thể giữ nàng ở lại trong cung với tư cách là thần tử của Ngự Kỳ quán, chi bằng để nàng ở lại trong cung với tư cách là hậu phi, như vậy mới hợp tình hợp lý."
Lời này quả thật đã chạm đến tâm can Bùi Thành Hành.
Bùi Thành Hành là người yêu cờ, đối với người yêu cờ, điều quan trọng nhất không phải là quân cờ quý giá, bàn cờ tinh xảo, mà là "đối thủ".
Ta là đối thủ như tri âm của hắn ta.
Nữ nhi của Thừa tướng là đương kim Hoàng hậu, ông ta liếc nhìn ta, dường như bị chấm đỏ nhỏ như nốt ruồi lệ kia đ.â.m vào mắt, lập tức dời ánh mắt đi, quỳ xuống phản đối.
"Không được! Không thể để yêu nữ này vào hậu cung! Nàng ta... nàng ta lừa dối bệ hạ, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, hậu hoạn vô cùng, nhất định phải xử trảm!"
Câu trả lời ông ta nhận được là một tiếng cười nhạo của Bùi Thành Hành.
Chỉ một tiếng cười nhẹ, nhưng đã khiến bách quan lập tức im lặng, không dám ho he.
Toàn thân Thừa tướng cứng đờ.
Bùi Thành Hành chống cằm bằng một tay, nửa cười nửa không, giọng điệu mang theo hàn ý.
"Thừa tướng, 'yêu nữ' là có ý gì? Đây là đang nói, trẫm vẫn luôn đánh cờ, bàn luận chiến lược với yêu nữ sao? Kỳ lạ... vậy theo ý Thừa tướng, trẫm dường như là hôn quân rồi?"
Lời vừa nói ra, văn võ bá quan đều sợ vỡ mật, lập tức quỳ rạp một đám.
"Bệ hạ quyết đoán độ lượng, vô cùng anh minh, văn võ song toàn, quả thật là một bậc minh quân!"
Thừa tướng liên tục dập đầu, tiếng "cộp cộp" trầm đục vang khắp đại điện.
"Bệ hạ, thần không có ý đó! Thần không có ý đó! Thần..."
Bùi Thành Hành đứng dậy, vuốt ve tay áo, nhẹ nhàng ngắt lời ông ta.
"Ồ, không có ý đó thì tốt. Nếu Thừa tướng đã không có ý đó, vậy cứ làm theo ý của Triệu Thượng thư và Chu Phó tướng đi."