• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh mắt của mọi người, Thời Lệnh Diễn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua bọn họ, lập tức không coi ai ra gì ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu, chậm rãi châm lửa, ngậm lấy điếu thiếu, híp mắt ngẩng đầu lên.

Trong lòng Thi Vân Thường sinh ra một loại cảm giác nhục nhã vì bị người ta ngó lơ, nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Anh tốt nhất nên cho chúng tôi một lời giải thích, đây là chuyện gì!”

Thời Lệnh Diễn nhả ra một ngụm khói, hơi nhướng mày, cười nhạt: “Ai cho các người đi vào!”

Giọng nói cũng không lớn, mang theo ý cười như có như không.

Ý cười này lại lạnh lẽo như băng.

Thi Học Bạch nhìn thấy thái độ này của Thời Lệnh Diễn, trong lòng ông ta âm thầm kêu không tốt.

Thời Lệnh Diễn là loại người nào?

Không chỉ ở Nhạn Thành, thậm chí là toàn bộ cả Trung Quốc, anh đều là một nhân vật lớn.

Đắc đội với người này, chính là một việc làm ngu ngốc.

Nhưng mà…

Đây cũng chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Chỉ cần có hạng mục kia, bọn họ liền có đầy đủ tư cách đứng trước mặt Thời Lệnh Diễn, đến lúc đó, còn sợ anh sao?

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thi gia đều sôi trào.

Uông Thuyên Hà dắt tay Thi Mị, bày ra vẻ mặt giận dữ khi phát hiện thấy con gái mình bị phản bội: “Sao nào, cậu dám làm còn không dám nhận có đúng không! Tiểu tam có thể đến nơi này, Thi Mị của chúng tôi là vợ cả liền không thể đến? Thời tiên sinh, tôi còn nghĩ cậu là do một tay Thời lão gia nuôi nấng, lại làm qua quân nhân, nhất định là người có nhân phẩm tốt, không nghĩ tới, cậu cũng chỉ có như thế này mà thôi!”

Thi Học Bạch nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ không có chỗ nào bắt bẻ của Thời Lệnh Diễn, trong lòng chột dạ, lôi kéo vợ mình.

Ai ngờ Thi Vân Thường cũng gia nhập trận doanh chất vấn: “Nếu như Thời lão gia biết anh làm loại chuyện này, nhất định ông ấy sẽ rất thất vọng!”

Chú ba đứng ở bên, an tĩnh thật lâu, lúc này cũng bày ra vẻ mặt khó xử, thất vọng: “Đúng là không nên, nếu chuyện này truyền đi….. da mặt Thời gia còn tinh quý hơn nhà chúng ta nhiều!”

Thím ba thì bày ra vẻ mặt tiếc hận, cảm thán: “Nhưng mà dù sao Thi Mị cũng chỉ giống như đứa bé năm tuổi, ai có thể làm gì với một đứa bé năm tuổi chứ, chuyện Thời tiên sinh ngoại tình cũng là điều dễ hiểu, chính là….bên phía Thời lão gia, chỉ sợ không tiện nói!”

Thi Mị phối hợp gật đầu, bày ra vẻ mặt mờ mịt.

Trong lòng âm thầm bội phục gia đình này sát đất.

Ăn ý mười phần, phân công chính xác.

Một đôi vợ chồng đóng vai mặt đỏ làm ầm ĩ, một đôi vợ chồng làm vai chính diện, giả bộ làm người tốt, Thi Vân Thường đứng bên châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối.

Quả nhiên, chọn bọn họ đến làm chuyện này là chính xác, nhưng mà…

Phải biết, Thời gia gia giáo nghiêm ngặt, Thời lão gia càng là là một người thông thái rởm, vô cùng bảo thủ, không chịu thay đổi, cuộc đời ông chú trọng nhất là giáo dục và bảo thủ.

Mà đám người này luôn miệng nhắc đến Thời lão gia, lời trong ý ngoài đều chỉ rõ: “Nếu như cậu không cho chúng tôi một phương án giải quyết khiến chúng tôi hài lòng, chúng tôi liền đến chỗ ông nội cậu để cáo trạng!”

Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy Thi gia người xướng kẻ họa, trong lòng cũng tức giận, cô ta còn phải đối mặt với ánh mắt khinh thường của bọn họ.

Cô ta vô thức nhìn về phía người đàn ông đang được tất cả mọi người chú ý, cô ta muốn nhìn thấy cảm xúc giống như của mình trên người anh.

Nhưng không có.

Thời Lệnh Diễn ngồi trên ghế sofa, khói thuốc lượn lờ trước mặt anh, khiến cho dáng vẻ thâm trầm khả trắc của người đàn ông này càng thêm có vẻ thần bí.

Khóe mắt Thời Lệnh Diễn giống như có ý cười, lại như không có, anh hơi nhướng mày, giọng nói lãnh đạm: “Nói xong rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK