Ông Dương không nhiều lời, đến quầy hàng, từ phía sau quầy hàng lấy ra một chiếc máy, rồi nói với Chu Minh: "Cháu lấy vàng ra, ông đo lường giúp cho" Nói xong bắt đầu thao tác máy móc.
Chu Minh vội lấy vàng từ trong ngực mình ra.
"Hiện tại giá vàng ở khoảng 980 ngàn/1 gram, giá cả này còn di động, ông trả cháu 910 ngàn/1 gram. Cháu thấy sao?" Ông Dương dò hỏi.
"Được ạ, cứ theo ông tính là được". Chu Minh vội vàng nói.
Không phải Chu Minh không muốn giá 980 ngàn, mà trước lúc đi ra ngoài Chu Minh đã lên mạng tra một chút giá cả. Với lại giá 910 ngàn cũng không thấp, đây là ở cửa hàng lớn bán ra chứ nếu ở chợ đêm thì e rằng còn thấp hơn nữa. Về phần tại sao khi bắt đầu lại không ăn ngay nói thật, mà biểu hiện ra mình không rõ ràng, đây cũng là vì Chu Minh muốn xem xem trong cửa hàng có tồn tại tình huống lừa gạt khách hàng không, nếu như có lừa gạt thì lần sau sẽ không ở nơi này bán vàng, mà sẽ đổi cửa hàng khác. Đương nhiên, Chu Minh cũng không ngốc, hắn không thể mang toàn bộ vàng đều bán cho một cửa hàng được, như vậy dễ gây ra hoài nghi, Chu Minh chuẩn bị sẽ bán ở cửa hàng này 2 lần rồi lại đổi cửa hàng, một nhà bán một chút, tuy nói giá cả có thể không cao như thế, nhưng được cái an toàn.
Ông Dương cầm khối vàng của Chu Minh đưa lên máy kiểm tra, sau khi đo lường xong lại nhìn thông tin kết quả và nói: "Khối vàng này của cháu chất lượng không tệ, 99.9%, trọng lượng là ... 305 gram, ông tính cho cháu xem tổng giá là bao nhiêu nhé."
Ông Dương lấy máy tính cầm tay gõ mấy con số, rồi nói: "Tổng cộng là 277,550,000 đồng. Cháu muốn tiền mặt hay chuyển khoản?"
"Tiền mặt đi ạ". Chu Minh nói.
"Được, để ông đi lấy tiền cho cháu." Ông Dương nói.
Ông Dương lấy từ trong ngăn kéo ra mấy xấp tiền 500 ngàn. Ông Dương đếm lấy 277,550,000 đồng đưa cho Chu Minh.
Chu Minh hơi kích động khi nhận tiền từ tay ông Dương, vừa cẩn thận đếm lại hai lần, xác nhận không có sai sót gì thì hắn quay sang ông Dương cảm kích: "Cảm ơn, cháu cảm ơn ông Dương."
Không phải Chu Minh chưa từng va chạm xã hội, mà vì hắn chưa từng được cầm trên tay mấy trăm triệu như vậy, Chu Minh cảm động sắp phát khóc, bởi vì có số tiền này mà sinh hoạt ở quê nhà có thể thay đổi, tuy rằng không phải rất lớn nhưng sau này hắn sẽ không thiếu tiền; hai là đây xác thực không phải nằm mơ, hắn thực sự có thể thay đổi vận mệnh của mình.
"Không cần cảm ơn ông, đây là việc của ông, ông làm nghề này mà." Ông Dương nói.
"Haiz, đúng rồi, cháu còn quên không hỏi tên đầy đủ của ông, cháu chỉ nghe chị nhân viên kia gọi ông là ông Dương, ông làm việc ở đây ạ?" Chu Minh có chút hồ đồ, đến hiện giờ còn không biết ông Dương tên đầy đủ là gì, ngoại trừ nghe thấy người ta gọi là ông Dương.
"Ông là Trần Quốc Dương, là chuyên gia giám định của công ty vàng bạc đá quý Kim Long, sau này cháu cứ gọi ông là ông Dương đi". Ông Dương nói.
"Vâng, ông Dương, nếu như không còn chuyện gì thì cháu xin phép đi có việc ạ." Chu minh có chút nóng lòng nói. Bởi vì hắn muốn về nhà để cười to một hồi, rồi đếm tiền xem cảm giác nó như thế nào, có khoái như người ta nói 'Đếm tiền đến bong gân' hay không.
"Được rồi, cháu cũng về sớm đi, cầm nhiều tiền như vậy đi ra ngoài không an toàn." Ông Dương cẩn thận dặn dò.
"Vâng, vậy cháu chào ông, hẹn gặp lại." Chu Minh chào.
"Ừ, hẹn gặp lại." Ông Dương nói, nhưng nhìn dáng đi của Chu Minh thì không nhịn được cười.
"Thằng nhóc này cũng rất thú vị." Nhưng thú vị chỗ nào thì ông Dương lại không nói ra được.
...
Chu Minh đi ra khỏi công ty Kim Long mà không nhịn được cười.
"Vàng đúng là lợi nhuận kếch sù mà, 300 gram vàng bán được gần 300 triệu, mình chưa từng được cầm số tiền lớn như vậy, thật sự là sảng khoái!".