Mộ Lãnh Thanh cười nhạt, nhìn Mộ Diễm Linh nói: “ Có lẽ vừa rồi nhị tiểu thư đã quên đi? Chẳng nhẽ người giữ lệnh bài HOA MẪU ĐƠN không được vào đây hay sao?” Nàng nhấn mạnh ba chữ HOA MẪU ĐƠN
Sắc mặt Mộ Diễm Linh trắng bệch, ả cư nhiên quên mất điều này. Người có lệnh bài hoa mẫu đơn đâu phải người tầm thường, đó là người ngang bằng với gia chủ, trên cả thập trưởng lão. Nhưng thiếu niên này là ai, sao lại có lệnh bài này, điều này Mộ Diễm Linh vẫn chưa thể lí giải được. Tuy vậy ả nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhắc lại chuyện ban nãy:
“Thưa gia chủ, đại trưởng lão, chuyện là thế này. Khi thiếu niên này vừa bước vào cửa, ta không biết chuyện nên đã ra ngăn cản hắn, rồi thiếu niên này giơ lệnh bài HOA MẪU ĐƠN ra, ta mới biết hắn là người quan trọng của Mộ gia, nên nhường đường cho hắn. Nào ngờ khi đi qua thì hắn bỗng nhiên xuất thủ, đánh gãy tay của con, xin các vị trưởng lão và gia chủ đòi lại công bằng cho con. " Ả vừa nói vừa cánh tay chẳng biết bó bột từ lúc nào, đau đớn kêu.
Mộ Lãnh Thanh cười thầm một tiếng "ngu xuẩn", quả nhiên gia chủ đập bàn đứng lên: "Làm càn, người quan trọng trong gia tộc còn tới phiên ngươi tố cáo sao? Còn không suy ngẫm xem tình cảnh Mộ gia như thế nào? Đi, đều cút về phòng cho ta, trở về phòng phạt ngươi không được ra ngoài cho đến đại hội luận bàn của các gia tộc. Về phòng hảo hảo suy nghĩ cho ta, suy nghĩ không được đừng trách ta dùng gia quy dạy dỗ!"
Mộ Diễm Linh nghe đến đó sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng vẫn còn lớn tiếng kể oan ức: "Gia chủ gia gia, ngài xem, hiện tại đã sắp đến đại hội luận bàn, mà con lại bị thiếu niên này phế mất cánh tay, hiện tại không thể đấu. Ngài phải đòi lại công bằng cho con chứ?!"
Mộ Hàn Cẩn khó xử liếc qua nàng, Mộ Lãnh Thanh xua xua tay, ý nói cho nàng tự giải quyết. Ông gật nhẹ đầu, ý tứ đã hiểu.
Mộ Lãnh Thanh âm lãnh cười, bị phế sao? Nàng sẽ cho ả thử cảm giác bị phế là như thế nào!
Nhấc chân bước tới bên Mộ Diễm Linh, nàng hỏi: "Ngươi nói là ta phế ngươi?" Mộ Diễm Linh gật gật đầu, trong mắt còn bao hàm hơi nước. Mộ Lãnh Thanh nhếch mép cười âm hàn khiến ả sợ run. Nàng mở miệng nói: "Vậy cô không phiền cho ta xem tay chứ?" Mộ Diễm Linh gật đầu, mang tay cho nàng xem.
Nàng nâng tay Mộ Diễm Linh lên, thúc dục lực lượng trong cơ thể. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" Mộ Diễm Linh đau đớn kêu lên. Ả chật vật ngã trên đất, mặt tái mét. Mộ Diễm Linh run run chỉ ngón tay vào nàng, nói :"Ngươi, ngươi thế nhưng thật sự phế ta!"
Mộ Lãnh Thanh ha ha cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy dễ nghe, nhưng lại mang theo hơi thở tử vong. Còn chưa biết tử thần đang gần kề bên mình, ả còn mắng to :"Ngươi thế nhưng mà cười được? Ngươi vừa mới phế một thiên tài quan trọng của Mộ gia đấy. Gia chủ gia gia, các vị trưởng lão, mọi người phải đòi lại công bằng cho con a" (Ả này ngu thiệt ~)
Nói xong Mộ Diễm Linh quay sang phía mỗ vị trưởng lão cầu tình. Nhưng ả nhìn thấy cái gì hả? Sắc mặt gia chủ cùng trưởng lão đều vô cùng âm trầm và khủng bố, như Tử Thần chuẩn bị gặt hái sự sống vậy. Mộ Hàn Cẩn là người đầu tiên lên tiếng hỏi Mộ Diễm Linh :"Sao ngươi bảo từ lúc vào cửa hắn đã phế tay ngươi, bây giờ sao ngươi lại bảo hắn phế đi tay ngươi rồi, hả?" Mộ Hàn Cẩn nói hắn là vì ông đã biết Mộ Lãnh Thanh muốn che giấu thân phận
Lúc này Mộ Diễm Linh chợt nhận ra mình vừa làm điều gì ngu ngốc. Nói Mộ Lãnh Thanh vừa mới phế đi tay nàng thì khác nào chuyện hắn phế tay ả ở đại môn là giả chứ? Thế thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Ả cười gượng hai tiếng, nói: "Thưa gia chủ và các vị trưởng lão, ban nãy là con nói nhầm. Con định nói chẳng lẽ hắn muốn phế nốt cánh tay kia của con hay sao? Nếu hắn thật sự phế hai tay của con chẳng phải là thiên hạ sẽ đồn đãi nội bộ Mộ gia lục đục, để cho các gia tộc kia thừa nước đục thả câu hay sao? Con cũng chỉ vì lợi ích của Mộ gia mà suy nghĩ thôi ạ"
Miệng lưỡi thật khôn khéo, nhưng mà ngươi chọc nhầm người rồi. Nếu ả "thật sự suy nghĩ vì lợi ích của Mộ gia" Mộ Lãnh Thanh nàng đương nhiên sẽ không keo kiệt với ả rồi. Nghĩ là làm, Mộ Lãnh Thanh nở nụ cười khiến cho người không rét mà run hướng tới Mộ Diễm Linh, nói :"Ngươi thật sự vì Mộ gia suy nghĩ?" Mộ Diễm Linh vội vã gật đầu. Ả phải tranh thủ để lại ấn tượng tốt trong lòng những người ở đây, đặc biệt là gia chủ. Hơn nữa nếu thể hiện tốt nói không chừng gia chủ cùng thập vị trưởng lão sẽ chú ý bồi dưỡng ả. Lúc đó không những có thể chữa lành cánh tay bị gãy này, nói không chừng còn có thể trở thành thiên tài đứng đầu Mộ gia, thành hòn ngọc quý trên tay gia tộc. Rồi sau đó có thể cho thiếu niên này nếm chút mùi đau khổ.
Mải nghĩ đến những ảo tưởng của mình mà ả không nhìn thấy Mộ Lãnh Thanh đang nở một nụ cười chết chóc dành cho mình. Nàng cười cười đi tới chỗ Mộ Diễm Linh, âm thầm dùng linh hồn truyền âm lên ả:"Ngươi cứ việc cười đi, đợi đến khi ta phế đi ngươi xem ngươi còn thế nào cười!"
Mộ Diễm Linh hoảng sợ, ả định hét lên nhưng không kịp. Tinh thần lực của Mộ Lãnh Thanh trào ra, bao trùm lấy tinh thần lực yếu ớt của ả, tàn phá nó. Mộ Diễm Linh hiện tại vô cùng nghẹn khuất, có đau mà không thể kêu, có khổ mà không thể nói. Sắc mặt ả lúc này vặn vẹo đến cùng cực, không thể nhận ra khuôn mặt thanh tú dễ nhìn trước kia.
Một lát sau sắc mặt ả đã khôi phục lại sự bình thường vốn có nhưng Mộ Diễm Linh trong mắt không còn sự cao ngạo giảo hoạt kia, mà chỉ còn một mảnh ngây thơ trong sáng. Ả bò về phía Mộ Hàn Cẩn cùng bọn thập trưởng lão Mộ Lăng Bình, miệng kêu "gia gia, bế bế con" làm cho họ khiếp sợ không thôi. Mộ Lãnh Thanh lên tiếng: "Thưa mọi người, con đã xoá trí nhớ của ả cùng với tu vi, hiện tại ả chỉ còn là một người mang trí nhớ 5 tuổi, sau này cuộc sống của ả sẽ tự sinh tự diệt"
Mộ Hàn Cẩn cùng thập trưởng lão Mộ Lăng Bình thi nhau rơi mồ hôi. Xem ra sau này phải nói bọn hậu bối kiêu ngạo kia thu liễm trước mặt nàng một chút, kẻo gây họa vào thân. Gạt chuyện đó qua một bên và Mộ Diễm Linh, họ trò chuyện với nàng đến tận tối mới chịu cho về.
Mộ Lãnh Thanh uể oải bước ra khỏi phòng, nhưng khuôn mặt lại rất phấn chấn, phi không lên bầu trời, hét vang toàn bộ kinh thành: "Kẻ cản ta, chết!!!"