Phủ tướng quân cách vách có một tiểu cô nương, ta luôn biết vậy.
Nhưng mà trước đó ta chưa từng gặp lần nào nên cũng không để ý lắm.
Cho đến ngày, ta thấy mấy đứa con cháu thế gia trào phúng em là đứa trẻ không ai cần.
Rõ là nàng gầy yếu bé nhỏ, lại không biết từ đâu có sức lực như vậy, đánh nhau với đám người kia.
Tin tốt là em ấy đánh nhau rất ác.
Tin xấu là em ấy đánh không lại.
Cũng không biết vì sao, ta lại ra tay cứu nàng, đưa nàng chắn ở phía sau.
Lạnh lùng quát đám hoàn khố kia, "Mấy đứa các ngươi có phụ mẫu ở bên cạnh dạy dỗ còn vô lễ như thế, còn không bằng cả một tiểu nữ mồ côi."
Có lẽ khi đó ta đã là chủ nhân của phủ quốc công, mấy tên tiểu tử kia cũng không dám đắc tội với ta, ỉu xìu bỏ chạy.
Lúc ta quay đầu lại, lại nhìn thấy một đôi mắt trong veo đang rưng rưng.
Có gió thổi qua, trong lòng hồ có chút gợn sóng.
Bỗng nhiên ta muốn bảo vệ em ấy.
Thế là suốt khoảng thời gian về sau, ta thường thường quan sát em.
Em thích ăn chân giò heo, sẽ phát thèm khi ngửi thấy mùi đồ ăn của nhà ta.
Gương mặt nhỏ nhắn, ở trong mắt ta lại đáng yêu vô cùng.
Có một ngày ta lúc ta trở về phủ, thấy em bị bắt nạt nhưng không chịu lên tiếng, cơn giận dữ bùng lên không thể cứu vãn được.
Gì mà thi thư lễ nghi, ta đã vứt lên chín tầng mây.
Ta xông lên đánh mấy tên tiểu tử kia nhừ tử.
Sau khi ta trở về, bị cô cô của ta mắng cho một trận, nhưng cũng may, từ sau đó không còn đứa nào dám bắt nạt em nữa.
Lớn thêm một chút.
Chờ lúc ta mười bảy tuổi, em mười bốn tuổi.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc em cập kê, đêm trước ngày em cập kê, ta kích động đến không ngủ được, ở trong lòng tính toán lúc nào nên đi cầu hôn thì phù hợp, hay là cứ thế mang sính lễ qua luôn nhỉ?
Như thế thì ta có thể cưới được cô nương mà ta yêu mến về nhà.
Nhưng mà ta không nghĩ tới, ngày hôm cập kê ấy, em đã xảy ra chuyện.
Chờ lúc thấy người trở về, ta nhìn qua cánh cửa, thấy người em đầy m.á.u, ta ngẩn người.
Mấy ngày đó, rất nhiều đại phu ra vào phủ tướng quân.
Ta không dám đến thăm em, sợ làm trễ việc trị liệu của em.
Nhưng nhiều đêm thức trắng, chỉ cần nhắm mắt lại là thấy hình ảnh cả người em đầy m.á.u.
Từ bé em ấy bị người ta đ.ấ.m một cái cũng có thể khóc rất lâu, như bây giờ thế kia, chắc là khóc nhiều lắm.
Vào một tối, ta vẫn là không kìm được, trèo tường sang thăm em.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ làm cái chuyện kinh hãi thế tục như thế này.
Nhưng mà ta không kìm được.
Khi nhìn thấy em đang bị sốt cao, ta lo lắng đến mức chân tay luống cuống.
Nhưng mà ta biết, bất kể em có là dáng vẻ như thế nào, ta cũng sẽ cưới em.
Nhưng vẫn là trời không toại lòng người.
Sau một tháng ta chăm sóc em, em vẫn rời xa ta.
Ta hận mấy kẻ cướp làm em bị thương như vậy, lại càng hận Phó tướng quân người đã bắn mũi tên đó.
Dựa vào cái gì cô nương của ta phải chịu nỗi khổ này?
Em ấy nên là bình bình an an vui vui mạnh khỏe.
Nói ta ích kỷ cũng được, nhưng mà ta luôn cho rằng, yêu một người, luôn luôn không nỡ để nàng chịu chút tủi thân nào.
Phó tướng quân không yêu em, Phó phu nhân cũng không thương em.
Không sao, ta yêu em.
Không có cách nào khi sống ở chung một phòng ngủ, vậy thì c.h.ế.t chung huyệt đi.
Nhiên nhi, em chờ ta một chút.
Sau này, sau khi ta đi g.i.ế.t hết lũ giặc cướp kia, lại nghe nói Phó tướng quân mang theo phu nhân đi chiến trường lần nữa.
Lần này, họ cũng không trở về nữa.
Mà Phó Tuyết, sau này không có phụ mẫu, hoàn cảnh ở nhà chồng cũng khó khăn.
Nhưng ta lựa chọn thờ ơ.
Chờ ta sắp xếp phủ quốc công ổn thỏa, ta đi đến chỗ an táng Nhiên Nhi, dường như thấy được em đang chạy về phía ta.
Lần này, để ta ôm em thật chặt.
[Toàn văn hoàn]