Edit: Mr.Downer
Nghe nói trí nhớ của cá thật ngắn ngủi.
Nếu như em là một chú cá,
Em không muốn bơi trong nơi bao la, cũng không cần biển rộng tự do,
Chỉ muốn một bể nước nhỏ bảo vệ, mỗi ngày ngắm nhìn cùng một phong cảnh,
Quên sẽ nhìn, thấy sẽ nhớ,
Lặp đi lặp lại,
Mãi đến tận trong sinh mệnh đều là khung cảnh kia.
Chung Khởi lang thang khắp nơi, những nơi cậu đi qua đều âm u chật chội.
Một lần duy nhất rời nhà, cậu một mình đi trên con đường xa, xa tới như lạc đường.
Cậu vừa lạnh vừa đói, chính mình cũng không biết bản thân có thể đi tới đâu.
Mãi đến khi gặp một người.
Đó là lần đầu tiên cậu và An Vũ gặp mặt.
Cậu chưa từng gặp một người quần áo chỉnh tề đến vậy.
Như một khung cảnh thật đẹp bên trong mùa đông khô mục.
Chung Khởi ít học, tuổi cũng không lớn. Mới bắt đầu, trừ một chút chuyện vặt vãnh, cậu dường như không biết những chuyện khác.
Nhưng cậu trời sinh lạc quan, cũng vô cùng đồng ý đi học.
Sau khi An Vũ mang cậu tới Khải Duệ, vì cuộc sống đã qua của cậu mà vạch rõ một đường ranh giới. Không chỉ cho cậu một người đại diện tốt nhất, trả cho cậu đãi ngộ mà người mới bình thường không dám nghĩ tới.
Vào lúc ấy, Chung Khởi chưa có chút danh khí nào, cũng không tao nhã đoan chính như hiện tại. Lúc cậu hơn mười mấy tuổi, thân thể rất gầy, tựa như có thể dễ dàng thổi bay bằng một hơi. Ánh mắt sáng sủa pha chút sợ hãi, giống như vật nuôi nhỏ trong nhà còn chưa quen.
Những người mẫu kia của Khải Duệ, từng người không ngừng đàm tiếu sau lưng cậu, nói cậu lai lịch không rõ, nói cậu hay làm trò hề, nói mối quan hệ giữa cậu và An Vũ là mập mờ.
Những chuyện đố kị hay bàn tán cho vui này không mang đến quấy nhiễu gì nhiều cho Chung Khởi, cậu cũng không thích so đo với những người thích đồn đãi.
Mà An Vũ lại càng không có thời gian để ý đến những chuyện như vậy.
Chung Khởi từng nghĩ chính mình cùng An Vũ cũng không có gì quá khác biệt, có thể… nhiều nhất là đối phương rất có tiền.
Nhưng có một lần, lúc An Vũ mang cậu theo đến những bữa tiệc rượu kia, cậu mới bừng tỉnh phát hiện sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn.
Lần đó, tay chân Chung Khởi cực kỳ luống cuống. Cậu nghe không hiểu đề tài người khác nói, lúc người khác hỏi cậu, cậu đỏ mặt lên không cách nào trả lời.
Cậu không hoà vào bọn họ được.
Đó là cách biệt, dù cho cậu có chỉnh tề đẹp đẽ, nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Cởi những bộ quần áo kia, cậu liền bị đánh về nguyên hình, cậu vẫn là người chẳng biết gì cả, vẫn không thể thoát khỏi những nơi âm u chật chội đã từng đi qua.
Chung Khởi hỏi Mạc Thu: “Em phải làm sao mới tốt?”
Mạc Thu nói: “Muốn làm mọi thứ cho tốt, muốn để mình xứng đáng với tất cả mọi thứ ở hiện tại, sếp tốt với em, thì em phải trở nên đáng giá với lòng tốt của sếp.”
Mạc Thu là người đại diện An Vũ cho cậu, cũng là một người bạn, luôn luôn đề xuất ý kiến cho cậu.
Vì vậy, Chung Khởi bắt đầu phi phường nỗ lực, tốc độ tiến bộ làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Dần dần, lời đồn đãi biến mất. Cậu cũng kinh ngạc phát hiện thời điểm An Vũ nhìn mình còn có thêm chút vui mừng.
Đây là phần thưởng lớn nhất đối với cậu.
Cậu tiến lên, cậu trưởng thành, cậu trả giá, cũng là vì một người như vậy.
Người kia xuất hiện trong sinh mệnh của cậu tựa như Chúa cứu thế, anh là ý nghĩa của cậu, anh là cuộc sống của cậu.
Rất lâu sau đó, cậu đẹp đẽ chỉnh tề không chỉ là quần áo, cậu cũng không đỏ mặt lên, cũng không không đáp lời được, cũng không tiếp tục cẩn thận từng li từng tí đứng ở một chỗ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cậu có thể ưỡn ngực ngẩng đầu đứng bên cạnh An Vũ, vì đối phương giao tiếp, vì đối phương xã giao. Sau đó nhận được vô số lời tán thưởng.
Càng ngày càng nhiều người biết đến tên của cậu, càng ngày càng nhiều người truy đuổi bóng lưng của cậu.
Cậu trẻ tuổi và chói mắt. Cậu trưởng thành thành một người lớn hoàn hảo.
Cậu có rất nhiều, nhưng chỉ thiếu duy nhất một người quan trọng nhất.
Hiện tại, cậu cảm giác mình có thể có tư cách đó, cậu muốn cho An Vũ biết, bản thân có bao nhiêu thích anh, mỗi một bước trưởng thành cũng là vì muốn tới gần anh hơn một bước.
Chung Khởi suy nghĩ rất nhiều ngày, sau đó quyết định làm một chuyện. Cậu cũng không đặc biệt chọn ngày, chỉ là muốn làm liền làm.
Hơn hai mươi năm vắng lặng tình cảm bị hun đúc thành cây dây leo gọi là nhung nhớ, nhớ mãi không quên được anh, nhớ mãi ái mộ dành cho anh.
Cậu dùng tất cả chờ mong từ lúc sinh ra tới nay viết xuống câu nói kia, chờ mong đến nỗi trong lòng khẩn trương.
“Em biết rõ anh sẽ đến, cho nên em sẽ đợi.”
Ngày ấy, Chung Khởi tìm cái cớ tới phòng làm việc của An Vũ.
An Vũ ngồi trước bàn, cụp mắt lật xem văn kiện trong tay. Nhìn thấy Chung Khởi đi vào liền hỏi: “Phó Ái nói em tìm tôi?”
Chung Khởi vò đầu, cảm thấy đột nhiên để An Vũ xem tin nhắn có thể hơi kỳ quặc, cậu tìm cái cớ: “Không có chuyện gì quan trọng, là… Hai ngày trước Mạc Thu nói UNTA tìm em làm người đại diện.”
Động tác của An Vũ dừng lại, chờ Chung Khởi nói xong.
Chung Khởi nhìn thấy dáng vẻ chăm chú này của anh, tim lập tức bồn chồn nhảy nhót, mau chóng lộn xộn nói: “Em không biết tiếng Pháp.”
An Vũ bật cười: “Vì cái này?” Anh cúi đầu lần nữa, nói, “Mạc Thu xưa nay sẽ giúp em lo liệu, không cần lo lắng.”
Chung Khởi ngập ngừng trả lời một câu.
“Còn có việc?” An Vũ hỏi cậu.
“Em cái kia…Có lá…thư,” Chung Khởi bất giác nhỏ giọng nói chữ thư, giống như có ý gì đó không tốt lắm, “Sếp, anh nhớ phải xem kỹ.”
An Vũ liền ừ một tiếng.
Chung Khởi thấy anh đáp ứng, trong nháy mắt cao hứng không được, thậm chí không thể tin nổi: “Đơn giản như vậy là xong…?”
Xử lý mọi việc trong tay xong xuôi, mặt trời đã xuống núi. An Vũ đột nhiên nghĩ tới: “Chung Khởi trước đó nói cái gì thư ấy nhỉ? Cũng không nói cụ thể rõ ràng.” Anh lắc đầu một cái: Tên kia có lúc cứ làm việc không đầu không đuôi như thế. Quên đi, nếu như rất quan trọng, có thể cậu ấy sẽ nhắc lại.
Ngày một tháng tư, Chung Khởi đứng ở chỗ hẹn An Vũ đợi ròng rã một ngày.
Chờ đến lúc, cậu rốt cuộc nhận ra rõ sự thật An Vũ sẽ không tới.
“An Vũ có nhìn thấy lá thư đó không? Chắc là có, bởi vì anh ấy đã đáp ứng. Nhưng tại sao anh ấy lại không đến?”
Chung Khởi không dám nghĩ, cậu sợ ngay cả cơ hội bày tỏ đối phương cũng không chịu cho mình.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cậu chỉ không chịu thẳng thắn thừa nhận.
Trong lòng rất khó chịu, nhưng Chung Khởi lại có chút không cam lòng.
Bóng đêm hoàn toàn xuyên thấu bầu trời, gió thổi tình cờ qua lá cây vang lên tiếng “soạt, soạt”, tựa hồ như giờ khắc này đang cười nhạo Chung Khởi.
Chung Khởi nhìn cuối con đường, ánh mắt không nhúc nhích, như bị định thân.
Cũng không biết nhìn bao lâu, cậu chậm rãi hoàn hồn, cúi đầu đứng dưới gốc cây không chịu đi. Sau đó đưa hai tay khép sát bên miệng, hô về phía màn đêm trống rỗng: “An Vũ ——”
Sau khi hô xong, cậu thở hổn hển hai cái, cảm thấy tích tụ không ít dễ chịu, tiếp tục nói: “An Vũ —— Em thích anh! Em thích anh! —— Thích anh nhiều hơn so với mẹ anh thích anh!”
Đúng, em thích anh như thế, thích anh còn hơn người nhà anh, rất rất rất thích.
Chung Khởi vẫn đứng ở đó, thương cảm trong lòng còn chưa triệt để tản đi.
Tiếp theo, một chậu nước như mưa giội xuống tầm tã trên đầu cậu!
“…” Chung Khởi sững sờ, không tài nào phản ứng, dùng tay lau nước trên mặt cũng quên.
Rồi nghe thấy bên trên căn chung cư kế cạnh, không biết một thằng nhóc ở tầng nào cười to nói: “Cá tháng tư vui vẻ ——!”
“… Đậu, moá!” Chung Khởi đột nhiên ngẩng đầu, “Thằng nhóc thúi, đừng để anh bắt được mày!”
Đáp lại cậu vẫn chỉ là tiếng cười ha ha, dường như không chỉ có một thằng nhóc.
Thoáng chốc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Chung Khởi lại một lần nữa ngẩng đầu hét lớn: “Nhóc dội nước gì đấy hả!”
“Không —— phải —— nước —— rửa —— chân!”
Sau đó, Chung Khởi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ: “Ông trời ơi, ông đối xử với con cũng chưa kém đến mức không thể cứu chữa…” Cùng với ——
“… Nay là cá tháng tư hở?!”