1.
Ta đã cứu được một vị Vương gia.
Nhưng khi đó ta không biết hắn là Vương gia.
Hôm nay, ta cùng ma ma quản sự đến Lâm Văn hái trái cây, nhặt một chàng thiếu niên ngất xỉu dưới gốc cây rồi đưa về nhà.
Sau này ta mới biết hắn trèo cây đào trứng chim, sau đó mất thăng bằng ngã xuống bất tỉnh.
"…" Lợi hại thật.
Ta ngồi trước giường nhìn chàng trai đang ngủ say. Năm nay ta bảy tuổi, nhìn qua thì hắn ta trạc tuổi với ta. Lông mi rất dài, cũng không biết khi mở mắt ra nó to đến mức nào. Nhưng ngũ quan này lại phù hợp với thẩm mỹ của ta.
Hắn chợt tỉnh dậy làm ta giật cả mình: “Cô nương, đây là đâu thế? "
“…Nhà ta, ngươi ngã xuống gốc cây, ta đi ngang qua nên cứu ngươi.”
Hắn nhìn tôi một lúc lâu: “Thì ra là thế, đa tạ cô nương đã giúp đỡ.”
Ta chưa kịp nói gì thì hắn ta đã tiếp tục mở miệng nói: “Tuy rằng ta quả thực rất tuấn tú, nhưng cô cũng đừng quá mê luyến ta.”
Tại sao người này mồm miệng lại thối như vậy?
“Cô có phải đang lén mắng ta hay không?” Hắn đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái.
Này, làm sao hắn ta biết được.
Hắn đến gần ta: “Đổi lại việc cô cứu ta, ta sẽ nói cho cô một bí mật mà không ai biết.”
Hắn nhếch môi, cười thần bí: “Ta có thuật đọc tâm.”
Ta kết luận, hắn ta bị ngã đến hỏng não rồi.
"Ta không bị ngã đến hỏng não, nếu cô không tin, trong lòng nghĩ một chuyện nào đó đi, ta có thể lập tức nói cho cô biết." Giọng điệu hắn ta cao ngạo mang theo một chút khoe khoang nói.
......
Nếu ngươi thực sự có thuật đọc tâm, ta sẽ bổ sầu riêng bằng tay không!
Hắn sửng sốt một lúc rồi đột nhiên bật cười:
“Vậy tay của cô sẽ không đau chứ?”
Ta nhìn hắn ta sang sảng cười, lần này đổi lại người sửng sốt là ta.
Ta không còn gặp lại hắn nữa.
Ta vui vẻ mà trưởng thành, trong trí nhớ chỉ có chàng trai thần kỳ kia, vào ngày hè năm đó, khi tiếng ve kêu ồn ào, tiếng côn trùng ríu rít, cỏ cây sum xuê, mỉm cười nói cho ta bí mật của hắn.
Sau này ta lại gặp được một vị vương gia. Ta ngạc nhiên phát hiện chàng ấy dường như biết ta đang nghĩ gì, những hình ảnh trong trí nhớ dần dần chồng chéo lên nhau.
“Thì ra là thế.” Ta chống cằm, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười tủm tỉm nhìn chàng ấy.
Chu Dĩ Chi làm bộ làm tịch.
Chu Dĩ Chi khẩu thị tâm phi (*).
(*) Miệng nói vậy nhưng không phải vậy, nói một đằng làm một nẻo.
Còn có bộ dạng Chu Dĩ Chi lương tâm cắn rứt mà nhìn ta.
Tại sao tất cả đều đáng yêu như vậy?
Ta thực sự muốn trêu chọc chàng ấy, tốt nhất là trêu chọc suốt quãng đời còn lại của mình.
Phiên ngoại • Con trai
1.
Năm thứ ba sau khi thành thân, Chu Dĩ Chi và Lý Thanh Thu chào đón con trai đầu lòng.
Chu Dĩ Chi lục lọi thư viện trong vương phủ, nhưng vẫn không biết đặt tên cho con trai mình là Yu.
Chu Dĩ Chi cau mày theo thói quen quay sang Hạo Chí nhờ giúp đỡ.
Hạo Chi dâng thoại bản (*) của mình ra như dâng hiến bảo bối: “Vương gia, thần xem thoại bản trong này có nói, nếu một vị công tử vô cùng yêu thích một cô nương, thì nên đặt tên con mình theo tên của cô nương đó. "
(*) Truyện, tiểu thuyết
Chu Dĩ Chi bừng tỉnh gật đầu, suy nghĩ hồi lâu.
Lăn qua lộn lại suy nghĩ cả đêm, Chu Dĩ Chi đi đến bên cạnh Lý Thanh Thu đang dùng bữa sáng, lại bắt đầu lơ đãng mà mở miệng nói: “Bổn vương đã đặt cho con trai nàng một cái tên.”
Lý Thanh Thu khí sắc khôi phục không tồi, cong cong mắt cười tủm tỉm nhìn hắn:” Là tên gì?”
"Khụ, nàng tự mình xem đi." Hắn mất tự nhiên mà ho khan một chút, đặt một cuộn giấy trên bàn rồi đỏ mặt bỏ chạy.
Lý Thanh Thu mở cuộn giấy ra nhìn, trên đó có viết một cái tên rất ngay ngắn: Chu Tự Thanh.
2.
Chu Tự Thanh từ nhỏ đã có thể chất khỏe mạnh hơn những đứa trẻ bình thường, sức lực rất lớn, đánh nhau với những đứa trẻ khác cũng chưa từng để thua.
Chu Dĩ Chi rất nở mày nở mặt.
Chu Dĩ Chi nuôi dạy con cái không giỏi lắm, đại đa số thời gian hắn đều cảm thấy trẻ con thật phiền toái, còn chiếm phần lớn thời gian của Lý Thanh Thu.
Dưới sự nuôi dạy của cha mình, Chu Tự Thanh cũng gập ghềnh mà trưởng thành.
Sức mạnh của Chu Tự Thanh càng lúc càng lớn. Có một lần, Chu Dĩ Chi không tin mà vật tay với con trai, nhưng lại để chiếc qu@n lót của mình rơi vào tay đứa nhỏ.
Chu Dĩ Chi tức đến mức dậm chân, chàng ta đường đường là một vương gia có siêu năng lực, lần đầu tiên chàng ta cảm thấy thuật đọc tâm lại là một việc phù phiếm và vô dụng như vậy.
Mới đầu cũng chỉ là một cuộc chiến nhỏ, nhưng dần dần mọi chuyện bắt đầu trở nên không ổn.
"Không xong rồi, Vương gia!" Hạo Chí vội vàng hét lên: “Vừa rồi thần vô tình nhìn thấy bài viết của thiếu gia!”
“Đây không phải là chuyện tốt sao?” Chu Dĩ Chi chậm rãi uống trà. Tuy rằng hắn không thích đọc sách, nhưng con trai hắn thích không phải là chuyện tốt hay sao.
“Nhưng Vương gia, thiếu gia viết là: Ta lén lút mặc áo choàng, mở cửa đi ra ngoài.” Hạo Chí sốt ruột lau mồ hôi.
Chu Dĩ Chi không nói nên lời: "Hạo Chí, ngươi đúng là chưa hiểu việc đời, cách hành văn này rất là trang nhã!"
“Không phải đâu Vương gia, cái này không phải là trọng điểm. Trọng điểm là thiếu gia thực sự đã mở cửa mang ra ngoài, chính là cửa phụ của vương phủ, bị ngài ấy mang đi mất rồi!”
[?]