Sau khi kỳ nghỉ đông đầu tiên của năm nhất kết thúc chưa bao lâu thì năm mới đến.
Thật kỳ diệu.
Năm mới trước đó đâu có liên quan đến cậu.
Học kỳ này, tất cả những thứ vụn vặt tạo thành từng bước chân nhỏ, giẫm lên hành trình của chúng ta.
Tình cảm giữa chúng ta cũng trở nên mơ hồ khó nắm bắt.
Có lẽ, là sự mê man của tôi.
Dù sao, tôi thực sự không đoán được suy nghĩ của cậu nữa.
Như thường lệ, TV chiếu đêm tiệc liên hoan năm mới.
Mọi người nghịch điện thoại, trả lời tin nhắn, giành lì xì. Thỉnh thoảng liếc nhìn chương trình trên TV, tám nhảm vài câu.
Đột nhiên phát hiện ra trên màn hình trò chuyện có chấm đỏ nhỏ, nhấp vào xem, phát hiện là tin nhắn của cậu, vẫn vô thức mừng rỡ và căng thẳng.
"Ra ngoài chơi đi."
"Chơi cái gì? Có những ai?" Sợ ở riêng, không phải chứ, rất ngượng ngùng đó. Cũng mong chờ, có phải có lời muốn nói với tôi không.
"Vài người bạn hồi tiểu học."
"Ồ ~" Phù ~ Hơi hiu quạnh.
Đồng thời cũng có chút căng thẳng và bất an. Vì sau khi chuyển trường từ tiểu học thì không còn liên lạc với họ nữa. Không biết mọi người giờ thế nào, có còn nhớ tôi nữa không.
Thực ra nhà hai chúng tôi không xa nhau. Rất nhiều lần tôi giả vờ chạy bộ hoặc đạp xe lặng lẽ đi ngang qua. Nhưng chưa từng gặp.
Tôi nghĩ, cũng là một cơ hội vậy.
Cùng đón năm mới, cũng là một chuyện rất ý nghĩa.
Tôi vội vàng mặc áo khoác, đến đầu cầu tìm Trình Hoa.
Còn nhớ ngày đó vừa nhìn, thấy rất nhiều người, chủ yếu là con trai. Rất náo nhiệt.
Lúc tôi đi qua, bọn họ vẫn đang nói về tình hình gần đây.
Trình Hoa vẫn ở giữa đám người, tươi cười nói chuyện với bạn học. Cậu ấy cũng hơi mất tự nhiên, có lẽ cũng là đã lâu không gặp, thời gian lâu dần, mọi người cũng ở khắp nơi, hơi gượng gạo cũng là bình thường.
Đừng nhắc đến tôi.
Tôi càng gượng gạo.
Nhưng may mắn, cậu ấy rất nhanh đã nhận ra tôi.
Ánh mắt chạm nhau, dường như khiến Trình Hoa tìm được một lý do thoát thân, lập tức xoay người đi về phía tôi.
Ánh mắt của những người khác cũng tập trung về phía tôi.
Người mắc chứng sợ xã hội tỏ ý muốn chết ngay tại chỗ đó.
Nhiều năm như vậy rồi, hồi tưởng một chút. Vẫn là cảm thấy cảm giác đó rất đặc biệt.
Non nớt, bất an, vui mừng...
Đủ loại.
Chính xác tối đó như thế này thì tôi đã không nhớ rõ nữa.
Chỉ biết một đám người lén lút về trường học, chạy Đông chạy Tây, lượn lờ qua phố lớn hẻm nhỏ.
Lúc sắp nửa đêm, mọi người đều đã chơi mệt, vì thế liền đề nghị đến bờ sông canh lúc đếm ngược.
Mọi người lúc nhúc đứng đó.
Trình Hoa ở cuối cầu, ngồi trên chiếc xe điện của mình.
Tôi ngồi trên ghế trước một cửa tiệm bên kia đường.
Vị trí này rất tốt, vừa liếc mắt là có thể thấy cảnh đêm vừa mênh mông vừa đẹp đẽ của Đà Giang, cũng có thể kịp thời chú ý được động thái của mọi người.
Tôi siết chặt điện thoại, nhìn thời gian trên màn hình khoá. Cùng mọi người chờ đợi năm 2017 đến.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
Chúc mừng năm mới! Trình Hoa. Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng thầm nghĩ.
Trong phút chốc, bốn phía truyền đến tiếng nổ lớn, pháo hoa nở tung trên bầu trời từ khắp nơi, sáng chói rực rỡ.
Tôi lập tức lấy điện thoại chụp lại cảnh này.
Mười hai giờ đêm. Trình Hoa ở cuối cầu, ngồi trên xe điện của cậu ấy, hai bên cầu là mặt sông tĩnh mịch, pháo hoa rực rỡ trên nền trời, mặt sông phản chiếu ánh sáng lung linh. Vô số pháo hoa như đang chiếu sáng một góc của cậu ấy.
Mặc dù tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu ấy, tôi cũng cảm thấy đẹp đến không nói nên lời.
Đóng băng khoảnh khắc này, dường như thời gian mãi ngừng lại ở khoảnh khắc này.
Như bị ma nhập, tôi gửi bức ảnh này cho Trình Hoa.
"?"
Cuối cùng vẫn không dám nói sự thật.
Thực ra tôi muốn nói "Pháo hoa đẹp quá, nhưng cậu bên dưới pháo hoa, cũng rất đẹp."
Chúc mừng năm mới.
Pháo hoa rực rỡ nhưng lại tức khắc biến mất, khoảnh khắc mọi người thưởng thức và cái đẹp trong tích tắc đã đủ.
Không thể mong cầu quá nhiều.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai chương phiên ngoại về năm mới đến đây thôi, sau đó sẽ tiếp tục update chính văn. Mọi người comment giao lưu nhiều vào nha!
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!