"Tránh xa tôi ra!" Đột nhiên, Hoắc Cảnh Úc quát lớn, thanh âm khó nghe vang bên tai Bạch Thanh Thanh.
Cô bị dọa giật mình nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước, đối diện với ánh mắt chán ghét của Hoắc Cảnh Úc.
Hắn đây là tính tình cổ quái gì. Sai khiến cô là hắn, giờ bảo cô cách xa một chút cũng là hắn.
Ngay khi bầu không khí trong phòng giảm xuống mức cực điểm, thì tiếng gõ cửa vang lên, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của người làm, thông báo cho bọn họ bữa sáng đã chuẩn bị xong. Bạch Thanh Thanh lúc này mới như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rửa mặt vệ sinh cá nhân xong, Bạch Thanh Thanh bước xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Cảnh Úc đã ngồi trên chiếc xe lăn được chuẩn bị sẵn. Chỉ là khi cô vừa bước xuống lầu, phát hiện trong phòng khách ngoại trừ Thẩm Tú Phân, còn có một khuôn mặt xa lạ. Cô vô tình nghe được nôi dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Đại phu nhân, lão gia biết Cảnh Úc thiếu gia đã tỉnh, nên sắp xếp xe tới, muốn đón Cảnh Úc thiếu gia về nhà cũ một chuyến."
Bác Trần vừa nói, vừa chú ý tới Bạch Thanh Thanh đang đứng ở bậc cầu thang, sau đó mỉm cười dịu dàng bổ sung: "Thiếu phu nhân tốt nhất cũng nên đi theo, lão gia rất muốn gặp vị tân thiếu phu nhân này."
Sau khi nghe bác Trần nói, cô hơi nhướng mày, tuy không nói gì, nhưng cô rất rõ mình không thoát khỏi cửa ải này.
Ăn sáng xong, Bạch Thanh Thanh cùng Hoắc Cảnh Úc đi đến nhà cũ Hoắc gia. Chỗ ở của Hoắc Cảnh Úc và Thẩm Tú Phân tương đối lộng lẫy, nên trong suy nghĩ của cô nhà cũ nơi mà ông nội Hoắc ở nhất định sẽ sang trọng, xa hoa hơn, vì dù sao danh tiếng của Hoắc lão gia cô đã từng nghe qua. Chỉ là cô không ngờ nhà cũ nơi mà ông nội Hoắc ở lại đơn sơ như vậy, nó chỉ là một biệt viện nhỏ, có không khí cổ xưa. Bạch Thanh Thanh nhìn quanh một vòng, trong lòng có chút chờ mong được gặp ông nội Hoắc. Nhưng cô không biết rằng biểu cảm vừa rồi của mình đã bị Hoắc Cảnh Úc thu hết vào mắt. Hắn nghĩ thầm, Bạch Thanh Thanh quả nhiên là một nữ nhân ái mộ hư vinh, vừa đến nhà cũ Hoắc gia đã vui vẻ mong chờ như vậy.
Hôm nay, Bạch Thanh Thanh lấy thân phận là vợ của Hoắc Cảnh Úc đến đây, nên công việc đẩy xe lăn cho hắn tất nhiên sẽ do cô đảm nhiệm. Phía trước có bác Trần dẫn đường, bác là quản gia của Hoắc gia, đi theo Hoắc lão gia đã rất nhiều năm. Bọn họ còn chưa bước vào biệt viên, nhưng đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả ở bên trong truyền ra.
"Không phải nói Cảnh Úc đã tỉnh lại rồi sao? Sao đến bây giờ còn chưa tới? Việc này rốt cuộc là thật hay giả?"
"Chẳng lẽ chị dâu tung tin giả để lừa ông nội?"
"Nhưng Cảnh Úc đã hôn mê gần ba tháng rồi, tìm bao nhiêu bác sĩ cũng bất lực, sao bây giờ có thể đột nhiên tỉnh lại được chứ."
Bạch Thanh Thanh nắm chặt tay vịn xe lăn, bác Trần đứng bên cạnh cô đã sớm rảo bước tiến vào nhà.
"Lão gia, đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân đã tới."
Theo lời bác Trần thông báo, Bạch Thanh Thanh đẩy Hoắc Cảnh Úc vào phòng khách, trong nháy mắt cô liền cảm nhận được không biết bao nhiêu là ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ. Cô nhìn lướt qua một lượt những người có mặt ở phòng khách, cũng nhìn rõ những ánh mắt khác nhau của bọn họ, ngạc nhiên có, ghét bỏ có, vui mừng có. Lúc trước Bạch Thanh Thanh đã tìm hiểu sơ qua về tình hình ở Hoắc gia. Hoắc lão gia tổng cộng có bốn người con trai, Hoắc Cảnh Úc là con của người con trai lớn, sau người con trai lớn còn có ba người em.
"Ông nội!" Hoắc Cảnh Úc chào hỏi ông nội Hoắc đang ngồi trên ghế chủ vị.
Ông nội Hoắc kích động đứng dậy, bác Trần còn chưa kịp đỡ, ông đã chống gậy đi nhanh tới trước mặt Hoắc Cảnh Úc. "Tốt, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi." Ông nội Hoắc liên tục gật đầu. Ông đã sớm biết tình trạng sức khoẻ của Hoắc Cảnh Úc nên lúc nhìn thấy hắn ngồi xe lăn, ông cũng không bất ngờ nhiều. Ngay sau đó ông liền chuyển sự chú ý qua Bạch Thanh Thanh, ánh mắt mang theo vài phần dò xét đánh giá. Lúc này, sắc mặt ông nội Hoắc rất nghiêm túc, làm cho người ta có cảm giác không nộ mà uy, khiến cô có chút khẩn trương. Nhưng một giây sau, trên mặt ông nội Hoắc liền lộ ra nụ cười hài lòng. "Cô chính là đại tiểu thư Bạch gia?"
Đối mặt với câu hỏi của Hoắc lão gia, Bạch Thanh Thanh có chút sửng sốt. Ông nội Hoắc hỏi đại tiểu thư Bạch gia, chứng tỏ ông ấy biết cô là ai. Bạch Thanh Thanh ngoan ngoãn lễ phép gật đầu với ông nội Hoắc.
Nhìn kỹ Bạch Thanh Thanh, ông nội Hoắc càng nhìn càng yêu thích. "Không ngờ cô mới gả cho Cảnh Úc, nó liền tỉnh lại, quả nhiên, cuộc hôn nhân này không uổng phí."
"Ông nội, cái này.." Sau khi nghe ông nội Hoắc nói, hắn vừa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng ông nội Hoắc không để ý tới hắn, xoay người khoát tay với bác Trần.
Bác Trần ngầm hiểu rời đi, lúc quay lại thì trong tay đã nhiều hơn một cái hộp.
"Nếu con đã gả tới đây, con chính là người của Hoắc gia chúng ta, đây là quà gặp mặt ông nội tặng con." Ông nội Hoắc vừa mở cái hộp bác Trần đưa tới, Bạch Thanh Thanh cũng chưa kịp phản ứng gì, lão tam Hoắc Tắc Vinh đứng cách ông nội Hoắc gần nhất liền kinh hô lên một tiếng:
"Ba, sao ba lại lấy chiếc vòng này ra?"
Trong hộp gấm là một chiếc vòng tay phỉ thúy, dưới ánh đèn của ngôi nhà cổ tỏa ra ánh sáng ôn nhuận ấm áp, nhìn thoáng qua liền biết chiếc vòng này rất có giá trị. Không chỉ Hoắc Tắc Vinh, sắc mặt những người có mặt trong phòng khách đều trở nên khẩn trương, căng thẳng. Nhưng ông nội Hoắc không để ý tới lời Hoắc Tắc Vinh, ngược lại đưa vòng tay tới trước mặt cô.
"Lão già ta cũng không có gì nhiều, chiếc vòng tay này liền tặng cho con." Ông nội Hoắc nở nụ cười hiền từ, nói.
Hoắc Cảnh Úc liếc nhìn chiếc vòng tay, trong mắt loé lên một tia khó hiểu.
"Ba, chiếc vòng tay này quả thật có chút quý giá." Người con trai thứ hai Hoắc Tắc Minh cười khan nói, nhưng hai tay đặt trên đầu gối đã nắm chặt lại.
Đây là di vật của Hoắc lão phu nhân, năm đó ông nội Hoắc có nói qua sẽ để lại cho chủ mẫu tương lai của Hoắc gia, nhưng hôm nay ông lại đưa cho vợ của Hoắc Cảnh Úc.. Đây không phải là nói cho bọn họ biết, gia chủ kế tiếp của Hoắc gia là Hoắc Cảnh Úc sao! Một người thực vật vừa tỉnh lại ngồi trên xe lăn thì có năng lực gì chứ, dựa vào cái gì?
"Cái gì mà có thích hợp hay không, đây là quà mà lão già ta muốn tặng cho cháu dâu, không được hay sao?" Ông nội Hoắc ho khan một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua những người có mặt ở đây, sau đó đẩy cái hộp trên tay cho Bạch Thanh Thanh.
Bạch Thanh Thanh có chút thụ sủng nhược kinh lắc đầu, vội vàng nói: "Ông nội, lễ vật quý giá như vậy con không thể nhận."
Giữa cô và Hoắc Cảnh Úc chẳng qua chỉ là một khế ước ba tháng, nên cô làm sao có thể nhận đồ của Hoắc gia chứ. Hơn nữa, Bạch Thanh Thanh cô có ngốc đến mức nào thì vừa rồi thấy phản ứng của những người có mặt trong phòng, cô liền hiểu được chiếc vòng này không những quý giá mà có ý nghĩa rất quan trọng.