Sau khi Trì Tây Ngữ đi ăn tối trở về, mấy nữ sinh trong ký túc xá vây quanh cô ta, hỏi Tạ Bạc có cho cô ta một màn cầu hôn hoành tráng không.
Khóe môi Trì Tây Ngữ cong lên một nụ cười: "Bây giờ là lúc nào chứ, vẫn còn sớm."
"Chuyện của hai người đã định rồi, anh ấy nói thế nào?"
"Bố tôi và bố anh ấy đều ngầm hiểu chuyện này, nhưng không nói rõ, với tính tình của Tạ Bạc... cũng sẽ không nói ra những lời đạo đức giả như 'Làm bạn gái anh nhé', cho nên trong lòng chúng tôi ngầm hiểu không nói ra."
"Giai đoạn mờ ám là ngọt ngào nhất!" Bạn cùng phòng Hứa Thiến Hi là người giỏi nhất trong việc hùa theo mong muốn của Trì Tây Ngữ, nói: "Nói huỵch tẹt ra hết thì còn ý nghĩa gì nữa."
Trì Tây Ngữ nghe vậy thích thú, cười nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Đúng rồi, Tây Ngữ, vừa rồi cậu không có ở đây, bỏ lỡ một kịch hay."
Trì Tây Ngữ đang ngồi ở bàn, chuẩn bị đăng ảnh bữa tối lãng mạn trên điện thoại lên vòng bạn bè WeChat, không để ý hỏi: "Kịch gì?"
"Phòng ký túc xá 302 đối diện có giằng co, hình như là Thẩm Tư Đồng, nói bạn cùng phòng cậu ta trộm dùng mặt nạ của cậu ta, muốn kiểm tra tủ quần áo người bạn kia, bạn cùng phòng cậu ta sống chết không cho cậu ta kiểm tra. Hai người cãi nhau, hình như còn đánh nhau."
"Tôi đã sớm nói Thẩm Tư Đồng có chút tố chất thần kinh mà." Trì Tây Ngữ cười lạnh nói: "Kết quả thế nào?"
"Tính tình Thẩm Tư Đồng sao có thể dễ dàng bỏ qua, liền tát cô gái kia một cái."
Trì Tây Ngữ nghe vậy ngẩng đầu: "Thật sao?"
"Ai mà ngờ được, cô gái kia nhìn thì yếu đuối mà lại mạnh như vậy, đè Thẩm Tư Đồng vào bậu cửa sổ, dọa cô ta sợ đến mức khóc lóc thảm thiết, giống như đang giết một con lợn vậy."
Một người bạn cùng phòng khác theo dõi toàn bộ quá trình nhanh chóng nói: "Cuối cùng cố vấn đến. Thẩm Tư Đồng vừa khóc vừa giải thích nguyên nhân hậu quả, đồng thời muốn kiểm tra tủ quần áo của cô gái kia. Cô gái kia lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát điều tra chân tướng. Cố vấn sợ ồn ào lớn chuyện gây tiếng xấu cho trường nên đã giấu nhẹm xuống, yêu cầu Thẩm Tư Đồng xin lỗi cô gái kia!"
Trì Tây Ngữ trở nên hứng thú: "Lợi hại vậy, còn có thể trị được Thẩm Tư Đồng."
Hứa Thiến Hi: "Đúng đó, mình chưa từng thấy cô gái nào còn sống sót trong tay chị đại như Thẩm Tư Đồng."
"Cậu nói cậu ta tên gì?"
"Lâm Dĩ Vi."
Trì Tây Ngữ nghĩ đến cô gái trong nhà vệ sinh đã tốt bụng đổi váy cho cô ta, nói đến đây cô ta còn nợ cô một ân tình.
Tuy nhiên, sự ưu ái áp đảo đó không đáng để khiến cô giúp cô ta đứng lên xảy ra mâu thuẫn với Trì Tây Ngữ.
Trì Tây Ngữ lấy chiếc váy kia ném vào thùng rác, nghĩ nghĩ, lại nhặt ra ném cho Hứa Thiến Hi ở bên cạnh: "Giặt giúp tôi."
Hứa Thiến Hi cầm váy sờ sờ vải, rất rẻ tiền: "Sao không vứt đi?"
"Bảo cậu giặt thì giặt đi, nhiều chuyện vớ vẩn."
Hứa Thiến Hi không muốn làm Trì Tây Ngữ không vui nên mang chậu rửa mặt đến phòng giặt.
Trì Tây Ngữ không có việc gì làm nên cùng cô ấy đi đến phòng giặt, tình cờ nhìn thấy Lâm Dĩ Vi ở đó đang giặt chiếc váy trắng của cô ta.
Cô gái chỉ mặc một chiếc áo mùa hè mỏng màu vàng ngỗng, chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh tạo cho người ta cảm giác mong manh dễ gãy, trên trán lấm tấm chút mồ hôi, vài sợi tóc mái ướt đẫm. Nốt ruồi Quan Âm trên trán cô giống như điểm chút chu sa.
Thuần dục.
Trì Tây Ngữ nghĩ đến từ này.
Lâm Dĩ Vi rõ ràng đã chú ý đến cô ta, cùng với Hứa Thiến Hi đang miễn cưỡng vò vò cho có lệ chiếc váy đồng phục kia...
"Để tôi giặt cho." Lâm Dĩ Vi chủ động nói: "Đây là quần áo của tôi."
Hứa Thiến Hi ước còn không được, vội vàng đẩy cái chậu qua, cười nói: "Được."
Trì Tây Ngữ dựa vào bồn rửa mặt chào cô: "Hi."
"Hi."
Nhìn khuôn mặt hơi đỏ và sưng tấy của Lâm Dĩ Vi: "Tôi có nghe nói, Thẩm Tư Đồng chính là loại người như vậy, dựa vào trong nhà có chút tiền nên tác oai tác quái, muốn có được cảm giác hiện diện ở khắp nơi."
Trì Tây Ngữ rất chướng mắt cô ta.
Hứa Thiến Hi cũng nhanh chóng nói: "Chỉ trong mấy năm qua, việc kinh doanh quần áo của bố cậu ta đã phát triển rất nhiều. Nói trắng ra còn không phải là người giàu mới nổi sao, tuổi gì mà so."
Lâm Dĩ Vi gật đầu đồng ý.
Giữa các cô gái có một bầu không khí đặc biệt, nói cách khác, họ dường như đã hình thành một loại liên minh vi diệu nào đó.
Trì Tây Ngữ lại hỏi cô: "Nhưng cậu thà bị đánh còn hơn mở tủ cho cậu ta xem, chẳng lẽ trong tủ có giấu bảo bối gì sao?"
Cô ta nói với giọng đùa cợt.
Lâm Dĩ Vi bình tĩnh nói: "Không liên quan gì tới đồ trong tủ."
"Vậy liên quan tới cái gì?"
"Tôn nghiêm."
Trong mắt cô gái có một cảm giác kiên định và mạnh mẽ nhất định, khiến Trì Tây Ngữ cảm thấy... có chút thú vị.
Bên cạnh Trì Tây Ngữ đúng lúc cần một cô gái cấp thấp như cô làm nền.
Anh trai cô ta có một con chó hay cắn người tên là ---- Vân Huy.
Cô ta cũng cần một tay sai có thể giúp cô ta giải quyết những vấn đề khó khăn bằng cách thả người.
Trì Tây Ngữ dẫn Lâm Dĩ Vi đến cửa phòng ký túc xá, đưa cho cô cả một hộp mặt nạ dưỡng da dành cho nữ, mỉm cười nói trước mặt mọi người và Thẩm Tử Đồng----
"Chỉ là một hộp mặt nạ thôi, cũng không có gì to tát. Nếu cần, Vi Vi, cậu luôn có thể nói với tôi. Giữa chị em không cần phải khách sáo."
Hứa Thiến Hi cố ý lớn tiếng nói: "Đúng đó, vì chút việc nhỏ này mà đánh nhau, thật quá nhỏ mọn."
Lâm Dĩ Vi biết bọn họ là cố ý diễn cho Thẩm Tư Đồng, liền hợp tác nói: "Cảm ơn Tây Ngữ, cậu thật tốt bụng, không giống những người khác."
Trì Tây Ngữ thích dáng vẻ khiêm tốn của cô, lại càng thích cô thông minh, ăn nói khéo léo, cô ta nắm tay cô nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé."
"Ừm."
Trong hành lang, các cô gái nhìn nhau, biết Lâm Dĩ Vi đã gia nhập hội chị em của Trì Tây Ngữ.
Có chút thủ đoạn mà! Vậy mà đã có thể lọt vào mắt đại tiểu thư có mắt cao hơn đỉnh đầu này.
Phải biết rằng, có bao nhiêu cô gái đã cố gắng xun xoe với Trì Tây Ngữ nhưng đều bị cô ta đều từ chối, tiêu chí lựa chọn "chị em" của cô ta khắt khe hơn Thẩm Tư Đồng rất nhiều.
Thẩm Tư Đồng giận sôi máu, hành động của Trì Tây Ngữ không thể nghi ngờ là hung hăng đánh vào mặt cô ta.
Sự việc ngày hôm nay cô ta cũng chẳng được lợi gì, bị ép lên bậu cửa sổ uy hiếp, sau đó buộc phải xin lỗi, "tiếng tăm" hống hách, vu oan bạn cùng phòng còn được truyền rộng rãi.
Trì Tây Ngữ vậy mà lại kết bạn với Lâm Dĩ Vi, nên cô ta càng không được lợi gì, điều này khiến cô ta càng trở nên nổi tiếng, cũng khiến Lâm Dĩ Vi càng không coi cô ta ra gì.
Thẩm Tư Đồng thực sự tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Dĩ Vi một cách hung dữ.
Lâm Dĩ Vi mỉm cười với cô ta, trong mắt vẫn lộ ra thần thái bất khuất như lúc bị tát vừa rồi.
"Đừng kiêu ngạo như vậy, cậu cho rằng Trì Tây Ngữ là thứ tốt đẹp gì sao, ngày tốt của cậu đang ở phía trước kìa!"
Lâm Dĩ Vi lười để ý đến cô ta, kéo rèm bàn lại, dùng chìa khóa mở tủ.
Nhìn áo khoác đua màu đen nằm trong tủ, mọi rắc rối hôm nay đều do nó gây ra.
Cô không thể giữ chiếc áo này dù chỉ một phút, phải tìm cách trả lại.
Cô ngồi xuống suy nghĩ hồi lâu rồi lại kết bạn với Tạ Bạc.
Vì việc đơn phương xóa và thêm bạn bè không cần xác minh lại nên cô đã gửi tin nhắn cho Tạ Bạc.
Vi Phong: "Khi nào tôi trả áo cho anh được?"
Thực sự hy vọng đại lão này có thể giống như tất cả các nhân vật nam chính tổng tài bá đạo, nói một cách nhẹ nhàng: "Tặng em."
Lâm Dĩ Vi sẽ chạy hết tốc lực xuống tầng dưới và ném chiếc áo vào thùng rác.
Đây là cách làm ít rắc rối nhất.
Tuy nhiên, không như mong muốn.
Nửa giờ sau, Tạ Bạc trả lời----
Thin: "Tới sân bóng rổ."
Lâm Dĩ Vi thẳng thừng từ chối: "Không được, quá nhiều người."
Buổi tối sân bóng rổ quả thật có rất nhiều người, băng đeo trán màu đen trên đầu Tạ Bạc ướt đẫm mồ hôi, anh nhìn tin nhắn của cô, khóe miệng nhếch lên xấu xa----
"Đến đây, hoặc tôi đến tìm em, tự em chọn."
...
Lâm Dĩ Vi dùng đá viên để giảm sưng tấy trên má cho đến khi không còn dấu vết nào nữa, sau đó cô chạy bộ đến sân bóng rổ.
Đã chín giờ rưỡi, sân bóng rổ vẫn còn rất nhiều nam sinh tận tình đổ mồ hôi, trong đó có Tạ Bạc.
Đương nhiên, việc có rất nhiều cô gái đứng bên ngoài xem và chụp ảnh là điều khó tránh khỏi.
Anh nhanh nhẹn dùng đòn nhử né tránh, lấy đà ném rổ, duỗi tay, hơi ngả người ra sau, tiếp đất nhẹ nhàng.
Lâm Dĩ Vi nhận thấy tóc trên tai và thái dương của anh đã được cạo ngắn hơn lần trước, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo hơn, tràn đầy cảm giác ưu việt hơn nhờ khung xương đẹp đẽ.
Các cô gái reo lên, vỗ tay cho anh không ngừng.
Lâm Dĩ Vi đứng trong đám đông, đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng đi chơi xuân xấu xí, khiến mình trông thật kín đáo.
Nhưng Tạ Bạc liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô.
Là một sinh viên mỹ thuật, hẳn phải có gu thẩm mỹ không tồi.
Cô không biết mặc quần áo, chiếc mũ trẻ con như vậy kết hợp với chiếc áo phông trắng và quần đen trông xấu xí và nhàm chán hơn, phí hoài khuôn mặt của cô.
Cô nháy mắt với anh và đi về phía sau sân vận động.
Tạ Bạc đưa bóng cho Lê Độ, quay lại ghế nghỉ, cầm chai nước khoáng lên uống, ném chai rỗng vào thùng rác ven đường rồi bước ra ngoài.
Lâm Dĩ Vi quan sát khu vực xung quanh một lúc lâu, chỉ có hành lang trống rỗng.
Giống như con nai cảnh giác nhất trong rừng, cô cẩn thận phòng bị xung quanh cho đến khi người đàn ông từ xa đi tới bế cô vào phòng thay đồ nam.
"Rầm" một tiếng, anh đóng mạnh cửa lại.
Căn phòng tối tăm và yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng thở của hai người quyện vào nhau.
Lâm Dĩ Vi bị anh ấn vào tường, gông cùm xiềng xích không thể động đậy, lồng ngực phập phồng rất rõ ràng.
Cánh tay to lớn của Tạ Bạc áp vào ngực cô, tay còn lại kẹp chặt má cô, buộc cô phải ngẩng đầu đối mặt với anh.
"Tạ Bạc..."
"Gặp tôi, không ăn vận cũng không trang điểm?"
"Tôi vừa mới tắm xong, không muốn bày vẻ."
Anh ghé sát cổ cô, ngửi ngửi, quả nhiên có mùi thơm tươi mát của sữa tắm, khiến anh rạo rực, nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, người anh nóng như lửa đốt.
Lâm Dĩ Vi biết mình không thể cứng đối cứng với anh, nên chỉ có thể thấp giọng cầu xin: "Đừng như vậy."
Tạ Bạc có thể nhìn ra, dáng vẻ của cô nhất định không phải là dáng vẻ thể hiện yếu đuối và đáng thương bên ngoài này.
Bọn họ vốn đã có giao lưu cô cùng sâu sắc, phản ứng của cơ thể là trực tiếp nhất, anh có thể nhìn ra được, cô gái nhỏ này xương cốt linh hoạt, chắc chắn không phải là thỏ trắng.
Anh tựa vào tai cô, hơi thở nóng hổi và ẩm ướt, nói: "Dĩ Dĩ, tôi nghiện rồi."
"Dĩ Dĩ" là cái tên Lâm Dĩ Vi yêu cầu anh gọi vào đêm đó.
Bởi vì Lâm Gia cũng gọi cô như vậy, đây là cái tên chỉ dành riêng cho anh, cô muốn hồi tưởng lại nó trong thời điểm hạnh phúc nhất, nhắm mắt lại như thể anh đang ở bên cạnh cô.
"Tạ Bạc, anh có rất nhiều lựa chọn, có thể buông tha tôi được không?" Lâm Dĩ Vi nắm chặt tay áo, đáng thương cầu xin, "Tôi thật sự không muốn chọc phiền phức."
Người đàn ông nghiền ngẫm nhìn cô: "Thử cầu xin tôi xem."
"Xin anh đó, Tạ Bạc."
Một giây tiếp theo, Tạ Bạc ấn cổ tay cô lên trên đầu, lấp kín môi cô, nuốt hết hơi thở và lời cầu xin của cô----
"Cầu xin thêm vài lần nữa, tôi thích nghe."