Khi bọn họ chạy đến bệnh viện thì Lương Úy Ngữ đã được đắp lên tấm vải trắng, bởi vì thân phận tương đối đặc biệt nên chưa được đẩy vào nhà xác.
Lương Úy Lâm trong nháy mắt bị dọa đến ngây người. Bình thường trên mặt luôn lãnh khốc, lúc này như phủ thêm một tầng hàn băng. Cho nên mọi người đều yên lặng, không dám lên tiếng
“ Ông chủ, thực xin lỗi. phát súng của tiểu thư trúng giữa tim….”
Đây là vệ sĩ hộ tống Lương Úy Ngữ đến bệnh viện lên tiếng . Đây là chuyện nghiêm trọng nhất xảy ra kể từ khi Lương Úy Lâm tiếp nhận tập đoàn, bọn họ đúng là đáng chết.
Bốn người có thể xưng là tinh anh trong tinh anh thế nhưng lại để em gái của ông chủ chạy đến phòng súng, sau đó dùng sức bắn vào lồng ngực của mình. Bọn họ biết tinh thần tiểu thư không tốt, đặc biệt là không muốn đàn ông đến gần, cho nên nhìn thấy cô đẩy nữ giúp việc ra cũng không đến quá gần. Nhưng, khi bọn họ ý thức được tiểu thư đi vào phòng súng của ông chủ, thì đã không kịp nữa rồi!
Nhưng ở trong thế giới của bọn họ, không có viện cớ. Mỗi ngày sống trong mưa tanh gió máu, kiếm sống trên đầu mũi đao, dù cho một chút xíu sai lầm nhỏ cũng đủ dẫn đến trí mạng.
Đối với chuyện của tiểu thư, bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý lấy cái chết để tạ tội, nhưng cho dù bọn họ có chết một vạn lần cũng không đủ để bù đắp lỗi lầm lớn như vậy
Khi vải trắng được kéo xuống, trên mặt Lương Úy Lâm lần đầu tiên xuất hiện vẻ cuồng loạn và vẻ mặt vặn vẹo, nhưng chỉ trong phút chốc, trong phút chốc mà thôi, anh đã khôi phục vẻ âm trầm, lạnh lẽo. Lần đầu tiên Nhược Tuyết cảm thấy như núi băng đang đứng trước mặt, mà núi băng này có thể tan ra bất cứ lúc nào
Tiểu Ngữ chết rồi, khiến trong lòng cô đau đớn, một sinh mệnh tuổi còn trẻ như vậy như đóa hoa đang chực chờ nở rộ, cuộc đời mới bước sang trang mới, không nghĩ đến chỉ vì một sai lầm nhất thời của anh trai cô, mà khiến mọi chuyện không thể nào cứu vãn được. Khiến cho cô đau lòng lại cảm thấy xấu hổ. Từng giọt lệ không tiếng động tràn khỏi khóe mắt
Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nằm ở trên giường nói cho cô biết, Tiểu Ngữ đã đi thật rồi. Họ không bao giờ có thể cùng nắm tay nhau đi trên đường lúc tan học, cũng không thể cùng nhau đi thư viện, ko bao giờ có thể cùng bước vào cánh cổng trường đại học để hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại mà họ từng vẽ nên, không bao giờ có thể….. Tiểu Ngữ không thể cùng cô làm bất cứ chuyện gì nữa rồi
Lòng của cô giống như bị người ta hung hăng quất một roi, thật đau, thật là đau. Đau đến mức hô hấp cũng cảm thấy nặng nề. Anh trai, chúng ta thiếu người ta một mang người, làm sao có thể bù đắp đây!
"Trở về!"
Cuối cùng, giọng nói lạnh lùng của Lương Úy Lâm vang lên. Trong lòng tên thủ hạ biết nhanh chóng đẩy Lương Úy Ngữ xuống
“ Ông chủ…”
A Cánh đi theo bên cạnh Lương Úy Lâm lâu nhất, sau khi anh đi ra ngoài mấy bước, liếc mắt nhìn Nhược Tuyết vẫn cắn môi rơi lệ không dám lên tiếng, bởi vì dùng sức quá độ, mà đôi môi non mềm đã nát hết một lớp da
"Mang về đại trạch."
Không có dừng bước cũng không quay đầu lại. Lương Úy Lâm bước nhanh rời đi. Em gái mà anh thương yêu nhất cứ như vậy chết trước mặt anh. Điều này làm sao anh có thể chịu nổi. Nếu như mẹ ở Thụy Sĩ biết được, hậu quả như thế nào anh không dám nghĩ đến
“ A Cánh, chuyện này trước tiên cứ giấu đi”
Trên đường xe chạy nhanh trở về đại trạch, Lương Úy Lâm nãy giờ vẫn không có lên tiếng, mở miệng phân phó Mà Nhược Tuyết vì đau lòng quá độ cộng thêm khí thế của người đàn ông bên cạnh làm cho người khác sợ hãi, khiến cho cô dần dần cảm thấy choáng váng
“ Dạ….” Không cần nhiều lời, anh đã biết ý của ông chủ