Tháng 12 nhiều lễ hội, Giáng Sinh, tết Nguyên Đán, còn cả sinh nhật của Lãng Yên. Tần Sanh trước một tuần đã nghĩ xem nên tặng gì, cuối cùng chọn rất lâu mới ưng ý một cái đồng hồ.
Vốn dĩ Tần Sanh cho rằng Lãng Yên sẽ tổ chức sinh nhật cùng ký túc xá, nhưng bạn cấp 3 của hắn tới đây, nhất định đòi Lãng Yên đi chơi cùng suốt đêm. Lãng Yên vốn muốn mang Tần Sanh theo, nhưng nghĩ lại cậu không quen biết ai, hơn nữa mấy đứa bạn này của hắn còn lên cơn lôi kéo hắn uống rượu, nhỡ đâu không tiện lo cho Tần Sanh… Lãng Yên liền không mang theo cậu nữa.
Trước khi ra ngoài, Tần Sanh nói có quà cho Lãng Yên. Lãng Yên nhìn đồng hồ, ý cười giấu không được. Hắn vừa đeo đồng hồ vào vừa nói, “Sinh nhật tớ cậu tặng bừa cái gì cũng được đấy à, lần sau phải làm món ăn cho tớ!”
Nói xong còn duỗi tay búng một cái lên trán Tần Sanh. Tần Sanh sờ sờ trán nghĩ thầm, chọn mãi mới được mà! Lãng Yên nói, “Tớ phải đi đây, hôm nay không về, nhớ ăn cơm đấy, lúc ngủ nhớ lấy túi chườm nóng ra cắm điện sẵn.”
Tần Sanh gật gật đầu, “Sinh nhật vui vẻ.”
Thầm luyện tập thật nhiều lần mới có thể không nói lắp những lời này. Lãng Yên có loại xúc động muốn ôm Tần Sanh vào trong lòng xoa nắn một chút. Hắn duỗi tay véo véo mặt cậu, “Ừa.”
Sinh nhật là phụ, họp lớp là chính. Đã lâu chưa gặp nhau, sáu bảy thanh niên ăn cơm xong, lại đi tăng 2 hát karaoke. Lãng Yên bị rót thật nhiều rượu, chờ mọi người rốt cuộc buông tha hắn, hắn mới có thời gian ngồi xuống nhắn tin cho Tần Sanh, hỏi cậu đang làm gì.
Lúc này Tần Sanh đã nằm trên giường. Lãng Yên thấy cậu gọi tới, cả người đều lâng lâng, hắn đã biết kiểu gì Tần Sanh cũng sẽ gọi. Hắn liền ra ngoài tiếp điện thoại, “Alo.”
Vừa nghe là biết Tần Sanh đang rúc trong ổ chăn, giọng mềm như bông, tựa như nói chuyện ở bên tai mình, trên mặt Lãng Yên ý cười càng sâu, “Đã bảo đừng có trùm chăn ngủ mà?”
Bên kia Tần Sanh giật giật, hình như là từ trong chăn chui ra, “Biết biết rồi.”
Nghe thấy phản ứng của Tần Sanh, Lãng Yên càng muốn cười, nghe lời thật đấy, “Nằm yên đừng nghịch, kẻo lát nữa lại lạnh.”
Tần Sanh ậm ừ một tiếng, hai người cầm di động hồi lâu không biết nói gì, nhưng lại không muốn cúp. Uống rượu xong Lãng Yên cảm thấy thần kinh mẫn cảm hẳn lên, có lẽ là vì Tần Sanh bên kia quá yên tĩnh, hắn càng muốn nghe cậu nói chuyện, “Bạn nhỏ Tần Sanh, sắp 12h rồi, mau lặp lại lần nữa sinh nhật vui vẻ, rồi đi ngủ đi.”
Tần Sanh yên lặng một hồi, Lãng Yên suýt thì tưởng cậu ngủ rồi, lúc này mới nghe được cậu nhỏ giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
Lãng Yên vui vẻ, “Không muốn cúp máy chứ gì?”
Tần Sanh không trả lời, Lãng Yên cảm thấy tối nay mình thật sự cười quá nhiều, “Sao lại dính người như vậy, sắp 12h rồi, ngủ đi thôi, ngày mai tớ sẽ trở lại.”
Bên kia Tần Sanh ừ một tiếng mới chậm rì rì cúp máy.
Thẩm Đạt thấy Lãng Yên đi ra hồi lâu còn chưa về, sợ hắn uống nhiều quá liền ra tìm. Thấy Lãng Yên không biết đang gọi điện thoại với ai, trên mặt cười thực vui vẻ, chờ hắn cúp máy, Thẩm Đạt mới đi qua hỏi, “Con mẹ nó gọi điện thoại với ai lâu vậy, còn cười đến mức ghê tởm như vậy, ông có người yêu rồi đấy à?”
Lãng Yên nhìn điện thoại, “Không, là Tần Sanh.”
Thẩm Đạt ngẩn người, “Cái cậu nhóc lần trước ăn cơm cùng đó sao?”
“Ừm.”
Thẩm Đạt nhíu mày, thấy trong mắt Lãng Yên đầy ý cười, đột nhiên nói, “Lãng Yên, ông với cái cậu Tần Sanh đó có phải quan hệ hơi thân quá rồi không?”
Lãng Yên trêu ghẹo nói, “Ông con mẹ nó còn ghen cơ à?”
Thẩm Đạt nhìn Lãng Yên, nhíu mày càng chặt, “Ông không cảm thấy có gì bất thường sao? Trông vẻ mặt ông cứ như là đang yêu ấy.”
Nụ cười trên mặt Lãng Yên cứng đờ một chút, “Có ý gì?”
“Lần trước gặp tôi đã thấy, ông đối xử với cậu ta có phải tốt quá mức rồi không? Bao bọc quá thể vậy! Cậu ta lớn lên trông thanh tú như mấy bé gái, nhưng vẫn là đàn ông mà, ông hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Thẩm Đạt thấy Lãng Yên không nói gì, cũng không nhiều lời, hai người trở về phòng.
Lãng Yên trong lòng lại loạn như một nồi cháo. Hắn không phải không biết mình che chở Tần Sanh đến mức nào, nhưng hắn chỉ cảm thấy Tần Sanh thoạt nhìn quá nhỏ, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, chỉ luôn coi như em trai, trước nay không nghĩ gì nhiều.
Thẩm Đạt vừa mới nói như vậy, Lãng Yên đột nhiên tỉnh ngộ. Tần Sanh ăn cái gì, làm gì, khi nào ngủ, dường như đều nghe theo hắn. Dường như chuyện gì cũng nghe hắn. Thẩm Đạt nói đúng, như là đang yêu đương vậy. Hắn đối xử với cậu còn tốt hơn với bạn gái cũ, vậy Tần Sanh… vì sao cái gì cũng nghe lời mình, ỷ lại thôi hay là có gì khác… Thẩm Đạt có ý gì hắn không phải không hiểu, Lãng Yên không dám nghĩ nhiều nữa, ngả vào sô pha, giơ tay ôm đầu. Nhìn đồng hồ Tần Sanh tặng, Lãng Yên cảm thấy sinh nhật lần này thật không xong rồi.
Tối hôm sau Lãng Yên mới về ký túc xá. Tần Sanh từ trong chăn thò đầu ra. Lãng Yên thoạt nhìn rất mệt, không chờ Tần Sanh mở miệng, hắn đã nói, “Tớ đi tắm rửa.”
Tắm xong, Lãng Yên đứng dưới giường Tần Sanh, bắt đầu do dự có chui vào hay không. Nhóc mập lúc này xuống đi WC, rống lên, “Lãng Yên con mẹ nó ông đứng chắn đường làm gì vậy tôi đây lạnh sắp tèo!”
Tần Sanh lại thò đầu ra. Lãng Yên có chút bực bội, bò lên trên giường nói với Tần Sanh, “Không bảo cậu nằm xuống thì cũng đừng ngóc dậy.”
Tần Sanh ừ một tiếng. Hai người nằm xuống, Lãng Yên cảm thấy cái gì cũng không ổn. Làn da Tần Sanh dán sát vào hắn, Lãng Yên thấy rất nóng, hơi cử động là có thể dựa sát vào Tần Sanh, duỗi tay ra là có thể ôm cậu vào trong lòng. Lãng Yên ép buộc bản thân không được nghĩ gì nữa, mơ mơ màng màng ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Sanh ngủ dậy còn tưởng Lãng Yên đã thức dậy trước, xốc chăn lên mới thấy Lãng Yên đang nằm ở giường bên kia.