• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên cảnh sát trực ban không câu nệ mà vươn váp ngáp dài một cái, lười biếng quệt một dòng mắt ứa ra ở khóe mi đã gập đầy nếp nhăn.


Đêm hôm nay ở phòng trực có chút buồn chán, tiếng quạt trần lạch cạch đều đều vang lên…Có lẽ một con ốc vít đã hoen rỉ ở đâu đó sắp cần phải thay…


Quang cảnh lặng lẽ này khác hẳn với đêm ngày hôm qua, khi phòng trực này tràn ngập những tên nghiện hút bị bắt sau một đợt càn quét của cảnh sát. Căn phòng chỉ 40m2 nhỏ xíu mà nhét đầy ngập cả mấy chục con nghiện ngồi la liệt, cái thứ mùi tỏa ra từ bọn chúng khiến cho bầu không khí đã oi bức càng trở nên ngột ngạt…Đến tận ngày hôm nay vẫn còn ngửi thấy thoang thoảng…


_ Chắc không còn việc gì nữa đâu! Cậu về trước đây!


Người đội trường già nói với viên cảnh sát…Cậu ta lắc đầu cười cười, ngồi thẳng lưng dậy.


_ Còn hơn 10 phút nữa mới thay ca cơ ạ! Em về bây giờ thì là tự ý rời vị trí khi đang thi hành nhiệm vụ cấp trên giao, sẽ bị kỉ luật!


_ Tôi là thủ trưởng của cậu! Tôi cho phép cậu còn sợ gì nữa? Cứ về sớm đi tôi ở lại giao ban cho! Mới kết hôn đừng để vợ trẻ ở nhà một mình lâu, biết chưa?


Người đội trưởng nháy mắt và gò má viên cảnh sát thuộc cấp đỏ lựng lên, cho dù là như thế nhưng anh ta vẫn đắn đo…


_ Nhưng mà nhỡ em về rồi ở đây lại xảy ra chuyện, một mình thủ trưởng thì sẽ vất vả lắm!


_ Ôi dào ôi….! Ở cái phòng trực tí teo này ngoài bắt trộm, bắt cướp, tìm đồ thất lạc, kiểm tra hành chính ra thì còn việc gì trọng đại nữa! Cậu có khéo lo….Làm như biến cố nói ra là lập tức xảy ra vậy!


Nào ngờ ông vừa mới dứt lời, đột nhiên cánh cửa kính mở bung ra…Một thanh âm vội vã vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng nhàm chán bằng sự hốt hoảng vỡ tung lồng ngực:


_ CHÚ CẢNH SÁT! CHÚ CẢNH SÁT! CHÁU MUỐN BÁO ÁN!


Cả hai viên cảnh sát, một già một trẻ ngớ người ra nhìn một cô gái vô cùng xinh đẹp lao vào. Vẻ hốt hoảng trong đôi mắt sâu thẳm và vầng trán lấm tấm mồ hôi ấy thật không phù hợp với nét gợi cảm của cô.


Hai người bối rối nhìn cô gái đặt vội lên bàn một bình nước cam và một hộp ổ cứng máy tính…đôi tay của cô run rẩy đặt lên bàn bàn, đôi môi căng mọng bật ra thanh âm đè nén.


_ Em gái cháu bị cưỡng bức…Đây là toàn bộ vật chứng của vụ án! Cháu muốn báo án!


***


Lam Nghi ngồi trên ghế tựa với chiếc chăn mỏng đắp ngang qua vai, nỗi lo lắng hồi hộp cũng vơi dẩn trong đôi mắt như sa mạc ấy…Hơi thở cũng không còn đứt quãng…máu trong người cũng đã nguội dần…


_ Cô uống chút trà đi!


Viên cảnh sát trẻ ân cần đưa cho Lam Nghi một tách trà nhỏ. Cô vươn tay đón lấy nhưng không uống mà giữ nó trong lòng bàn tay…hơi ấm sực khiến cô khẽ khàng thở dài.


_ Cô bình tĩnh lại chưa?


Viên cảnh sát nhẹ nhàng hỏi cô và kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô…Lam Nghi nghĩ thầm trong đầu… Sau khi dí kìm chích điện cho ba tên con trai và ném vỡ đầu một tên khác. Chạy một đoạn đường hơn 3 cây số tới sổ cảnh sát với trong tay là đoạn video chứa đầy cảnh nhơ nhuốc mà bọn khốn khiếp kia đã làm với em gái cô…Lam Nghi thở hắt ra, khẽ mỉm cười…


_ Vâng! Tôi ổn!


_ Để tôi nói lại lần nữa nhé…Trong bình nước cam cô mang tới có chứa ma túy mà bốn tên đó đã ép em gái cô uống. Mục đích cô cầm bình nước cam đó tới là muốn lấy dấu vân tay của bọn chúng từ bình nước đó để làm bằng chứng trước tòa. Trong ổ cứng máy tính kia chính là video clip bằng chứng em gái cô bị bọn chúng lợi dụng sau khi dùng ma túy? Đúng không?


_ Trong lúc vội vã thì tôi chỉ có thể lấy được những thứ cần thiết nhất!


_ Với cảnh sát thì thế này là đủ! Nhưng tôi muốn hỏi làm sao mà cô lấy được những thứ đó? Tôi nghĩ nếu như đúng là bọn chúng đã gây án…thì không đời nào bọn chúng lại đưa cho cô những thứ này dễ dàng được?


Lam Nghi khẽ mím môi lại, hít vào một hơi thật sâu…Cô từ từ lôi chiếc kìm chích điện ra, đặt lên bàn.


_ Tôi dùng thứ này!


Viên cảnh sát ngỡ ngàng hết nhìn chiếc kìm chích điện lại tới nhìn Lam Nghi…


_ Cô dùng kìm chích điện để tấn công bọn chúng lấy vật chứng sao?


Lam Nghi bật cười, bàn tay lùa qua mái tóc xoăn gợi cảm…Mái tóc dày mềm mại rủ xuống bờ vai thon thả, vừa lãng mạn, vừa nồng cháy…


_ Thật ra không phải là tôi chủ động tấn công bọn chúng. Bọn chúng khóa cửa nhốt tôi lại, ý đồ rõ ràng là không đứng đắn nên tôi mới phải phản kháng.


_ Nhưng rõ ràng là cô cũng chủ động mang kìm chích điện bên người…đúng không?


Viên cảnh sát nhẹ giọng hỏi Lam Nghi, cái nhìn soi mói rõ ràng nhận ra ý định ngay từ ban đầu của cô.


Đối diện với ánh mắt đầy tính “nghiệp vụ” ấy, Lam Nghi cũng biết chẳng thể nào cãi được…đường hoàng hít vào một hơi dài, tĩnh lặng gật đầu.


Viên cảnh sát chỉ lẳng lặng nhìn cô…và cũng không nói gì thêm.


Lúc này, vị đội trưởng già từ trong văn phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt nhìn Lam Nghi…Ánh mắt tràn đầy thương cảm…rõ ràng là ông vừa xem xong đoạn video đó.


Phải mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, viên cảnh sát nói với Lam Nghi bằng chất giọng khàn đặc.


_ Chúng tôi sẽ gửi bằng chứng của cô đến phòng giám định! Nhưng chúng tôi muốn cô đưa cô bé tới đây, chúng tôi sẽ tiến hành xét nghiệm cho cô bé! Sau khi lấy đủ bằng chứng chúng tôi sẽ tiến hành cấu thành tội trạng hành vi “Cưỡng d*m người chưa thành niên” với bọn chúng!


Cho tới lúc này, đôi mắt quật cường của Lam Nghi mới khẽ rung động…Hàng mi dài của cô hạ xuống như một cánh bướm…rồi cô nhẹ giọng thốt lên…


_ Cháu cám ơn chú! Cám ơn anh!


****


Trước khi đi sợ rằng mẹ sẽ gọi cô quay trở lại nên Lam Nghi cố tình để điện thoại ở nhà… Ngón tay Lam Nghi run lên khi cô quay hàng số điện thoại của mẹ…Hàng số mà cô đã thuộc nằm lòng ấy…


Tiếng kết nối điện thoại vang lên, Lam Nghi bỗng nhiên có cảm giác mình đang bị hàng chục nhát roi quất tới tấp vào người…


Và khi mẹ cô nhấc máy, trái tim cô lập tức ngừng đập…


Ngón tay bám lấy ống nghe tới mức trắng bệch…Rõ ràng lúc một mình cô tấn công 4 tên con trai cao khỏe cô chẳng hề run lấy một ngón tay, vậy mà chỉ với một cuộc nói chuyện với mẹ thôi cũng làm Lam Nghi lo sợ…


Giọng nói khàn nhẹ như lửa cháy của cô vang lên…run tới từng thanh âm một…


_ Mẹ…!


Tiếng gọi thổn thức của cô vừa vang lên, đầu dây bên kia lập tức như òa vỡ…


Tiếng mẹ cô gần như bật khóc vang lên bên kia ống nghe, hoảng loạn rối bời.


_ Lam Nghi…con đang ở đâu? Con có làm sao không? Chuyện gì đang xảy ra vậy con…Hôm nay mẹ đi bán hàng mà cứ cảm thấy ruột gan như bị ai dày xéo…Về tới nhà thì thấy Tiểu Mai ngủ mê mệt…Còn có cả lá thư của con nữa…Làm sao vậy? Lam Nghi, làm sao vậy?


_ Con đang ở đồn cảnh sát…Mẹ…mẹ đừng khóc!


Lam Nghi nói với mẹ cô…Tình cảnh quá mức đau lòng ấy khiến cho Lam Nghi siết chặt lấy lòng bàn tay mình…


Câu chuyện chẳng nói được tới đâu…Lam Nghi và mẹ cô đều cầm chặt lấy điện thoại…xung quanh chỉ còn tiếng thổn thức của mẹ cô vang lên…


_ Tiểu Mai của tôi…Ôi con gái bé bỏng của tôi…!


Tiếng gào thét đau đớn của mẹ cô vang lên xuyên qua ống nghe, xoáy thẳng vào trái tim của Lam Nghi, khiến cho trái tim cô như nứt đôi ra thành hai mảnh…


Gió lùa qua đó làm tâm hồn cô tê dại buốt giá..!


_ Mẹ…con xin lỗi mà…Mẹ đừng khóc nữa…!


_ Ông trời ơi sao cay nghiệt tới như vậy….Con gái tôi có làm nên tội tình gì đâu….Sao ông không giáng tai họa xuống đầu tôi….!


Tiếng gào khóc của mẹ cô vẫn liên tục vang lên trong điện thoại, khiến cho Lam Nghi đau lại càng đau…thấu xương thấu tủy.


_ Mẹ ơi…mẹ đừng khóc mà…mẹ nghe con được không…? Giờ mẹ bình tĩnh lại được không mẹ? Mẹ….chúng ta phải bắt bọn khốn đó trả giá…! Cảnh sát đã nhận án rồi…bây giờ mẹ và Tiểu Mai tới đồn cảnh sát ở đường số 10 được không mẹ? Được không? Con sẽ gọi taxi tới đó đón mẹ và Tiểu Mai…Mẹ nhé?


Lam Nghi cố gắng giữ cho giọng nói của mình được chút bình tĩnh, dồn sức an ủi mẹ cô…Mặc cho tiếng khóc xé lòng của mẹ cô vẫn vang lên trong điện thoại, Lam Nghi cắn chặt môi, nặng lòng ngắt điện thoại…


Giờ chỉ còn lại một mình cô và khoảng không mênh mang, Lam Nghi đặt tay vào bức tường lạnh ngắt, thở ra một hơi dài nặng trĩu đau thương...


Tiểu Mai của cô…!


Mẹ của cô….!


Bọn khốn nạn đó…!


Cắn chặt đôi môi lại, Lam Nghi ngẩng đầu lên…Sự can trường quyết tâm trào dâng trong ánh mắt bỏng cháy ấy…


Cô thề…nhất định sẽ bắt chúng…từng tên một phải trả giá!


****


Viên cảnh sát nhìn thủ trưởng của mình bước vào trong phòng, khi cánh cửa nhôm kính đóng lại sau lưng, người cảnh sát già đó không ngừng suýt xoa…


_ Cả cuộc đời tôi làm cảnh sát ở đây hàng mấy chục năm…chưa khi nào tôi gặp một người con gái như thế này…


_ Ý thủ trưởng là sao…?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK