Là một cánh đồng hoang vắng ư? Đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả tứ phía đều là hoa cỏ không có lấy một bóng người. A hay là bọn họ nghĩ ta đã chết? Hay là y nghĩ ta đã không sống được nên liền đem thây ta ra ném ở đây chăng?
- Tiểu hài tử! Con làm ta tìm mãi, mau đến đây với nương! Ta cùng con sẽ đi một nơi thực đẹp nha!
Từ sau lưng, ta nghe được giong nói quen thuộc. Giọng nói ấy ấp áp đến nhường nào khiến nước mắt ta không thể ngừng rơi. Ta khóc thực lớn chạy đến ôm chầm lấy nương, ta khóc như một tiểu thí hài lâu ngày không được khóc.
- Nương... ô ô... con nhớ người! Con nhớ người ô ô!
Cái ôm ấy ấm áp quá, nó ấm áp đến mức ta muốn cứ như vậy mà không buông nương ra thôi.
Nhưng ấm áp qua đi mau chóng, luồng khí lạnh từ phía sau lùa vào người ta. Một cánh tay to lớn lắm chặt lấy tay ta lôi ta tách ra khỏi người nương! Ta vô lực mà bám lấy tay nương, nhưng nương chỉ đứng nhìn ta cười buồn và nói một câu:
- Hài tử... mệnh con chưa tận, ta vẫn là không thể đem con đi theo!
Sau đó, ta thấy mình bị kéo vào màn đêm vô cùng vô tận cho đến khi nghe được giọng của y.
- Thư đồng, tiểu thư đồng! Ngươi mau tỉnh lại!
Ta mở mắt muốn nhìn mọi thứ, nhưng trước mắt chỉ thấy một màu đen u ám. Lảo đảo đứng dậy lại như được ai đó đỡ, ta cười nhẹ cảm ơn rồi nói:
- Trời đã tối vậy rồi sao!
- Trời tối?
Là y đỡ ta, cái giọng nói này ta vĩnh viễn không bao giờ có thể quên. Y thực sự đã quay lại, không phải là y bỏ rơi ta chỉ là vừa nãy ta mơ mà thôi, thực may quá đi.
- Ưm để ta đi thắp đèn, hôm nay trăng cũng không thấy nữa!
Ta gỡ tay y ra vui như mở cờ trong bụng, ta nương theo trí nhớ để đến được nơi thắp đèn kia. Cũng may là thư phòng cũng không quá rộng nên việc đi lại vào trời tối cũng khá dễ dàng và thuận tiện.
Bỗng y ôm ta từ phía sau khiến ta một phen giật mình đến tóc gáy cũng muốn vì thế mà dựng lên.
- Thư đồng... ngươi...
Giọng hắn sao vậy? Ta nghe như nghẹn đi vì khóc. Hay đương kim thánh thượng lại nạp thiếp nữa sao? Y không phải là lại mượn rượu để hoá ta thành thánh thượng để mà... để mà làm cái điều kia đó chứ!
- Vương gia... người... đừng... chỗ... chỗ đó chưa được lành!
Y không nói gì, chủ gật đầu rồi gục cằm vào vai ta từ phía sau. Hình như y có khóc thì phải, y khóc vì thánh thượng sao? Liệu y có thể vì ta mà một lần rơi lệ không như y đã rơi lệ vì thánh thượng không?
- Thư đồng... bây giờ ngươi tên là Long, Ẩn Long!
Ẩn Long... ta có tên rồi sao? Ẩn Long, mà tên này có nghĩa là gì? Ta không biết nhưng là tên mà y đã có ý đặt cho vậy nên ta sẽ coi trọng cái tên này! Ẩn Long, ta có tên rồi!
Ta cười cười ngô nghê, cứ nhắc đi nhắc lại tên của mình. Nương, ta có tên rồi! Ta có tên rồi, là Ẩn Long đó!
- Vương gia...
- Hãy gọi ta là Tề ca ca!
Y xoa đầu ta nói, ta cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay ấy! Ta thực muốn cứ như vậy mà được y ôm vào trong lòng.
- Ân... Tề ca! Tề ca!
Y bỗng bế bổng ta lên đặt lên trên giường và nói:
- Nghỉ ngơi đi, ngươi cũng mệt rồi!
- Vâng!
Ta cá là mặt ta đang đỏ lên vì ta thấy mặt mình đang nóng ran lên, thật may là trời tối không thì ta đã bị y thấy toàn bộ rồi! Ngại chết ta quá!
Y đi rồi nhưng ta không thể ngủ được, ta ôm gối mặt càng đỏ hơn khi nghĩ lại về cái khoảnh khắc khó quên khi nãy. Mà phải thôi, ta không đỏ mặt thì xác định ta có vấn đề rồi đó vì y sát... sát ta lại còn thập phần ôn nhu nữa. A ta muốn nổ banh não ra quá... không muốn nhớ đến nữa. Nhưng mà không được, ta cứ nhớ về y mà thôi.
Lăn qua lăn lại tưởng không ngủ được ai ngờ ta cũng vì lăn nhiều quá mà ngủ quên đi mất!
*Chuyển phân đoạn, vì Ẩn Long ngủ rồi nên cái nhìn được đặt vào ngôi thứ ba*
Sau khi Ẩn Long nằm im lặng không động tĩnh, người vừa tưởng như đã đi rồi lại bất chợt tiến lại. Y nhìn Ẩn Long, trên mặt không giấu nổi nét đau thương. Y nói:
- Ẩn Long... xin lỗi!
Y cầm chuỷ thủ trên tay hạ xuống thẳng người đang nằm ngủ kia. Ẩn Long nhăn mi lại rồi lại dãn ra... Ẩn Long đã ngủ, một giấc ngủ sâu vĩnh viễn không thể tỉnh dậy.
*Hai canh trước*
Người cao cao tại thượng mang tên Huyền Vũ kia đứng trên cao nhìn xuống Tề Minh nói:
- Tề Minh, ngươi nói ngươi yêu ta?
Y gật đầu khẳng định:
- Đúng... ta yêu ngươi! Ta biết nó thật...
- Vậy ngươi có thể vì ta làm tất cả? - Huyền Vũ cười hiểm độc hỏi Tề Minh. Tề Minh vẫn kiên định đáp trả:
- Dù ngươi có kêu ta giết người ta cũng sẽ làm!
Huyền Vũ đi đi lại lại, chắp tay suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Ta nói ngươi giết tên thư đồng cạnh ngươi hẳn là ngươi sẽ làm chứ?
Tề Minh nhìn Huyền Vũ hỏi:
- Sao lại phải giết y?
Huyền Vũ nhún vai nói:
- Ta thích thế, chỉ vậy thôi!
Thực chất Huyền Vũ không hề có mối hận gì với Ẩn Long. Huyền Vũ sống với Tề Minh lâu, hắn đương nhiên hiểu tính khí của y, y sẽ không thân cận với ai ngoại trừ người mà y có cảm tình hay nói trắng ra là y động tâm với ai thì y sẽ gần gũi với người đó. Ẩn Long không những được Tề Minh để ý mà y còn dạy chữ cho cậu, không chỉ vậy còn cho cậu một mình tại thư phòng nơi chứa những bí mật quan trọng của phủ. Từ những lí luận đó, Huyền Vũ ẩn ẩn đoán ra được điều gì đó giữa Tề Minh và Ẩn Long.
(P/s: Đoạn này mình sẽ lấy luôn tên thụ cho thuận tiện trong cách hành văn nhé!)