Vô Hồi Phong đệ tử sực tỉnh, lắp bắp nói:
"Dạ.....dạ."
Té ngã lộn nhào ra cửa, giống như thấy quỷ chạy về Vô Hồi Phong.
Không đến một canh giờ, tin tức Hình Phạt trưởng lão không tuân thủ môn quy, dan díu với đệ tử đã truyền khắp toàn bộ Vạn Kiếm Tông.
Tông chủ nổi trận lôi đình, lệnh cho Vân Dung lập tức đến điện chính.
Vô Hồi Phong.
Trước khi Vân Dung tiến vào đại điện, để lại Tạ Cẩm Thành ở bên ngoài.
"Ở chỗ này chờ ta trở về, đừng nháo."
Tạ Cẩm Thành cười cười đáp ứng: "Vâng, sư tôn."
Nội tâm lại nói: Ngươi tốt nhất đừng có trở về làm gì. Đường đường là trưởng lão lí ra tâm không được có dục niệm mà lại bị bắt gian tại giường thế này, ngươi muốn chối cũng không chối được.
Hắn cũng không nghĩ tới vận rủi này trời xui đất khiến hố được Vân Dung rồi. Có lẽ khi cần thiết, hắn cũng không ngại ôm khẩu hắc oa(?) này đâu.
Cơ mà dù sao hắn cũng là tòng phạm, cùng lắm là bị trục xuất khỏi sư môn mà thôi.
Vân Dung vào trong điện, tứ phương tụ tập các vị trưởng lão, Sở Từ đứng cạnh tông chủvui sướng khi người gặp họa mà nhìn hắn, mở lời trước:
"Sư đệ, thật uổng phí công ơn sư phụ bồi dưỡng, ngay cả Thuần Quân Kiếm cũng truyền lại cho ngươi, ngươi lại cùng đệ tử của mình làm chuyện bại hoại, không biết giữ gìn đạo tâm!"
Sở Từ ngâm ngâm cười nói: "Kết quả của việc phá giới, ngươi hẳn rõ ràng hơn ta nhiều, tự hủy tu vi, chặt đứt kinh mạch, cả đời chỉ có thể làm một phế nhân không hơn không kém."
Tông chủ thần sắc ngưng trọng, nhìn đệ tử ông đặt nhiều kỳ vọng, hết lòng nâng đỡ từ nhỏ tới lớn phía dưới, gian nan mở miệng hỏi:
"Việc đến nước này, con có điều gì muốn giải thích với ta không?"
Vân Dung lặng im đứng ở nơi đó, hồng y như lửa cũng không làm gương mặt y tăng thêm chút độ ấm nào cả, ngược lại còn làm cho sắc mắt hắn càng thêm hờ hững.
Hàn khí tỏa ra từ y làm người ta không rét mà run. Một khối băng ngàn năm như vậy, trăm nghĩ ngàn nghỉ cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được y sẽ động tâm phá giới.
Liền giống như muốn che hóa ngàn năm hàn băng giống nhau lệnh người khó có thể tin.
Mọi người lập tức cảm thấy lời đồn kia cũng quá sai rồi.
Không hổ danh là Vân Dung, khi y ngẩng đầu trả lời, một câu trả lời không người nào trong điện có thể nghĩ đến được: "Nếu ta nói ra thì sao?"
Trong điện nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Y bình bình đạm đạm tiếp tục nói:
"Nếu ta nguyện ý từ bỏ hết thảy dẫn hắn rời đi, tông môn làm sao có thể buông tha ta dễ dàng như vậy?"
Sở Từ bị y trả lời cả kinh sửng sốt.
Y đây là trực tiếp tìm chết?
Tông chủ hiển nhiên bị hắn tức giận đến không nhẹ, gắt gao mà nắm tay vịn, cuối cùng vẫn là thở không ra hơi, giáng một chưởng phá không mà hướng đến y.
"Hỗn trướng!"
Vân Dung không có bố trí phòng vệ, bị đánh đến lui về phía sau nửa bước.
Một vệt máu tươi xuất hiện nơi khóe miệng.
Sở Từ tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội kéo Vân Dung xuống ngựa.
Nhưng gã biết chuyện này chỉ dựa vào lời nói một phí của Vân Dung sẽ không thể chứng thực, mấu chốt chính là "Người bị hại" -Tạ Cẩm Thành kia.
Sở Từ ở giữa điện phất tay áo một cái, Tạ Cẩm Thành vốn đang ở ngoài điện lại xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Sở Từ cười nói: "Sư huynh, tông môn cũng sẽ không trách oan cho ngươi, chúng ta vẫn cần nghe đương sự nói. Có tư tình hay không, thử một lần liền biết thôi."
Gã lần trước cùng Vân Dung ở nhai đỉnh tỷ thí, tất cả mọi người e sợ bị ngộ thương, duy có Tạ Cẩm Thành từ đầu đến cuối không màng an nguy mà nhìn chằm chằm Vân Dung ở cách đó không xa.
Trong ánh mắt hắn không chứa bất kì khuôn mặt nào khác nữa.
Nếu nói hắn với Vân Dung không có tư tình, bất kì ai cũng không tin được.
Chỉ cần Tạ Cẩm Thành thừa nhận,cho dù tông chủ có ý bao che, giúp đỡ thì khi có chứng cứ rõ ràng như vậy, Vân Dung cũng chỉ mặc gã xử lí.
Bên ngoài đại điện, Tạ Cẩm Thành nhìn nam tử tuấn tú một thân thanh y hướng mình đi tới, lông mày hơi nhướng lên.
Người này hắn biết, đó là đệ tử kiếp trước của Vân Dung, Mộc Sắc.
Mộc Sắc chỉ lướt ngang qua trong chốc lát,nói với Tạ Cẩm Thành:
"Vân trưởng lão vì ngươi nhận tội, tông chủ tức giận muốn dùng cực hình đối với y. Nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý gánh vác hết thảy tội lỗi, có khả năng bảo toàn được tính mạng y."
Tạ Cẩm Thành nhíu mày,nheo mắt nhìn chằm chằm cửa điện đang từ từ đóng lại.
Vân Dung sẽ bởi vì muốn cứu hắn mà nhận tội?
Buồn cười chết mất.
Chưa kể đến chuyện gian tình vụng trộm gì gì đó đó, hắn và y đến một tí tẹo điểm thân thiết còn không có! Ngược lại là Vân Dung đem tội đổ lên đầu hắn mới càng có khả năng.
Mà hắn một khi nói mình chịu tội, sư tôn hắn có chết hay không hắn chưa biết, nhưng hắn chầu Diêm Vương vì câu dẫn Vân Dung là cái chắc.
Tạ Cẩm Thành muốn gây khó dễ với Vân Dung là thật, nhưng tiền đề vẫn là giữ mạng để chết già nha.
Tạ Cẩm Thành cười nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu gì hết, việc này có liên quan đến ta sao? Sư tôn quả thật đối với ta ơn sâu nghĩa nặng, vụng trộm là thứ quỷ gì? Ta thấy tốt nhất ngươi đừng nói nữa, nếu không ta sẽ nghĩ ngươi là đang bôi nhọ ta đấy nhé."
Mộc Sắc cùng tất cả mọi người trong điện lại một phen sửng sốt.
Sở Từ nhíu mày, hắn thế nhưng không có thừa nhận, chẳng lẽ Vân Dung muốn chết, hắn cũng không thèm để ý?
Hoặc là hai người chỉ có tình sư đồ thuần khiết, không có quan hệ gian dối nói sao?
Không có khả năng!
"Vân trưởng lão đã thừa nhận, y thậm chí muốn từ bỏ hết thảy mang ngươi đi, ngươi không sợ y thật sự bị tông chủ hạ lệnh xử tử sao?" Mộc Sắc nhìn chằm chằm thần sắc của Tạ Cẩm Thành, không buông tay tiếp tục mê hoặc.
"Chỉ cần ngươi nhận tội, y liền có thể sống."
Tạ Cẩm Thành nghe xong nhướng mày.
Nhưng ta muốn y phải chết.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, tựa hồ thực không thể lý giải nói:
"Hắn sinh tử, cùng ta có quan hệ?? Y tu Vô tình đạo, làm đệ tử của y, ngươi nghĩ y có thể cho ta xíu xiu thương hại hay sao?"
Vì phòng ngừa Sở Từ tiếp tục đem nồi đội lên đầu mình, kéo mình làm pháo hôi đối phó Vân Dung, Tạ Cẩm Thành dứt khoát nói ra một câu chặt đứt ý muốn của gã.
"Cho dù y thật sự nguyện từ bỏ hết thảy,đem ta đi, ta một chút cũng không nguyện ý."
Thanh âm vô tình vô cảm của Tạ Cẩm Thành vang khắp mỗi ngóc ngách đại điện.
Ngày tỷ thí ấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh Tạ Cẩm Thành nhất quyết đến gần bên Vân Dung, không chịu rời đi nửa bước, ai nấy cũng đã tự biết được hai người thầy trò tình thâm.
Nếu lời này là từ trong miệng Vân Dung nói ra,có lẽ bọn họ còn tin tưởng, nhưng cố tình lại là Tạ Cẩm Thành truyệt tình nói phủi sạch quan hệ nửa phần cũng không tin được.
Người này quá mức thông minh, nhìn thấu được tất cả mới có nói ra những lời này.
Mọi người cảm thấy chính là như vậy.
Chỉ có Vân Dung đang đứng giữa điện mới biết được, mỗi một lời vừa rồi Tạ Cẩm Thành nói ra đều là sự thật.
Từng câu từng chữ, đều là suy nghĩ trong lòng hắn.
Tông chủ nhìn thần sắc Vân Dung không hiện thêm bất cứ dư thừa nòi, mở miệng nói i: "Nếu cách nói của hai người các ngươi không thống nhất, vậy thì kêu Tạ Cẩm Thành vào đây đối chất cùng sư tôn hắn đi."
Vân Dung ngước mắt, nhàn nhạt nói:
"Không cần."
"Quan hệ của chúng ta đích thực chỉ là tình thầy trò, lời hắn nói cũng không sai."
Sở Từ tức khắc trở nên nóng nảy.
"Sư huynh, ngươi mới vừa không có nói như vậy, tâm không động, giới không phạm cũng không phải dùng lời nói một phía của huynh là được. Đệ tử Vô Hồi Phong đích xác là tận mắt nhìn thấy các ngươi hai người không ra thể thống gì mà nằm ở trên một cái giường!"
"Ta có hay không động tâm cũng không phải dựa vào lời nói của ngươi, chỉ có nó mới có thể định đoạt...."
Vân Dung tế khởi từ trong linh phủ ra Thuần Quân Kiếm, tay phải y vững vàng nắm lấy chuôi kiếm. Y lại nhẹ nhàng phất tay một cái, kiếm khí sắc bén hóa thành thực thể, mỗi một đạo đều mang theo cỗ khí tức băng giá.
"Như vậy, đã được chưa?" Vân Dung hỏi.
Sở Từ rốt cuộc không nói được lời nào, chỉ có thể gắt gao nhìn y.
Thuần Quân Kiếm sẽ không gạt người, khi nào y còn tế khởi được kiếm thì khi ấy y vẫn chưa động tâm.
"Việc này dừng ở đây." Tông chủ mở miệng, "Vân Dung, ngươi trở về đi."
"Cáo từ." Vân Dung đáp.
Bước ra khỏi cửa điện, Tạ Cẩm Thành thấy y liền vội vàng chạy lại, trên dưới đánh giá một phen, thấy y không có việc gì, trong mắt hiện lên chút mất mát.
Nhưng mà trên mặt hắn lại là vẻ mặt quan tâm nói: "Mới vừa rồi còn có người gạt ta nói sư tôn nhận tội, không biết hắn suy nghĩ cái gì nữa. Còn may sư tôn không có việc gì."
Vân Dung thấy Tạ Cẩm Thành ở cái nơi tuyết rơi dày đặc này đợi mình lại không có linh lực bảo vệ, lông mi đã kết thành tầng sương trắng. Y dùng tay vỗ đi tuyết đọng trên người Tạ Cẩm Thành, dùng linh lực của mình bao bọc thân thể hắn khỏi cái giá lạnh xung quanh.
Làm xong, y mới nhìn vào mắt Tạ Cẩm Thành, nhẹ nhàng trả lời:
"Hắn không có nói sai...."
"......ta nhận tội."
??