" Nó dường như đã mệt rồi, hay lắm, không thể bỏ qua cơ hội này "
Nguyên Sinh dường như vừa thấy có chút hi vọng, con thú gắng sức đứng dậy, gắng cầm chiếc trùy vung tới Nguyên Sinh, lập tức Nguyên Sinh né được một đòn, nó tiếp tục tiến tới chém liên tục, Nguyên Sinh vừa né vừa đỡ một lúc, rồi truyền lượng ma lực rất lớn vào thanh kiếm. Đôi mắt gắn trên chiếc đầu lâu càng thêm sáng rực.
" Binh Binh "
Nguyên Sinh đánh bật cây trùy của con quái thú ra xa, con thú sau cú đánh thì lùi lại choạng vạng rồi ngã bịch xuống đất. Nguyên Sinh nhân cơ hội lao tới đưa kiếm định đâm tới, con thú không còn vũ khí đưa hai tay ra đỡ, Nguyên Sinh nhanh chóng đưa kiếm từ dưới lên chém vào khủy tay, chém đứt hai tay rồi vòng kiếm từ đằng sau đánh bay đầu con thú. Con quái thú từ từ nằm bịch xuống đất, máu từ cổ, từ hai cánh tay chảy ra lênh láng. Cuối cùng cũng kết thúc. Nguyên Sinh tự nhủ:
" Thật may mắn là con thú sớm cạn kiệt yêu lực, không thì không xong rồi "
Vòng Tròn ma pháp trên chiếc bệ ở phía xa phát sáng, chiếc hòm hiện ra, Nguyên Sinh chạy tới mở chiếc hòm, bên trong vẫn chỉ có mấy chai thuốc, lần này có thêm ba chai thuốc hồi phục. Có vẻ như người xây lên lâu đài này đã tính kỹ càng từ trước. Nhưng mấy chai thuốc này không có tác dụng đối với Nguyên Sinh, thuốc hồi máu, thuốc hồi phục vốn không cần vì khả năng tái sinh vẫn hơn rất nhiều, thuốc hồi linh lực, thì đã có ma lực vô hạn. Vừa Nghĩ, Nguyên Sinh bỗng thấy cánh tay cầm kiếm lại thêm tê buốt, hai chân càng tê hơn nhiều so với cánh tay kia. Nguyên Sinh cảm thấy không ổn với cơ thể, đau nhức một cách bất thường với cường độ ngày càng tăng. Nguyên Sinh bỏ ra một lọ thuốc hồi phục uống thử nhưng không có tác dụng gì. Đành để cơn tê buốt tiếp tục hành hạ mà truyền ma lực vào chiếc bệ dịch chuyển tới căn phòng kế tiếp.
Vài ngày trôi qua, Nguyên Sinh cứ thế vượt qua từng tầng, mỗi tầng thì quái thú ngày càng mạnh càng khó đánh bại, và thậm chí còn bị vài vết thương chí mạng vào nội tạng, nếu không có khả năng hồi phục siêu tốc thì Nguyên Sinh có lẽ đã chết từ lâu.Qua mỗi tầng như thế, khả năng điều khiển ma lực càng thêm thành thạo, áp dụng các kỹ năng kiếm được học từ thế giới trước, trình độ của Nguyên Sinh ngày càng cao. Đến ngày thứ tư, Nguyên đang nghiêm túc đánh với một con rồng, nhìn rất giống với loài rồng bên phương tây ở thế giới cũ, con rồng này chỉ bằng xương, dường như nó đã chết rồi nhưng có lẽ đã bị dính một lời nguyền nào đó đã khiến nó tiếp tục sống. Tuy chỉ có xương nhưng sức mạnh vẫn rất lớn. Nguyên Sinh sau một thời gian quan sát thì phát hiện ra một viên đá xanh gắn ở giữa chán của con rồng.
Nguyên Sinh chạy vòng quanh đánh lạc hướng, Con rồng xương bất ngờ lao đến dùng móng vuốt đâm vào Nguyên Sinh, Nguyên Sinh lập tức nhảy lùi ra sau. Móng của con rồng đâm mạnh đến nỗi găm cả bàn tay xuống sàn, vừa đâm hụt, nó lại dùng tay kia đâm liên tục nhắm vào Nguyên Sinh. Cứ thế được một đoạn nó quay đầu vung đuôi sang phía bên trái của Nguyên Sinh. Nguyên Sinh chuyền ma lực vào thanh quỷ kiếm đưa dọc kiếm sang một bên đỡ lấy cú vung đuôi của Con rồng xương.
" Viên Ngọc xanh gắn trên chán kia chắc chắn là nguồn năng lượng giúp con rồng này chuyển động" Nguyên Sinh nghĩ thầm.
Nguyên Sinh ngăn được cú vung đuôi của con rồng liền nhân cơ hội khi mà nó vẫn chưa quay đầu lại, chạy thẳng vào bên trong lồng ngực của nó. Con rồng thấy vậy không thể chạm tới Nguyên Sinh được hoảng hốt, cố tình rung lắc đẩy Nguyên Sinh ra ngoài nhưng, Nguyên Sinh đã bám chắc vào xương xườn của nó. Con Rồng vừa chạy vừa lắc,thậm chí còn tự đâm đầu vào tường tạo chấn động đẩy Nguyên Sinh ra ngoài. Một hồi đâm liên tục xương sọ của con rồng vỡ một vài mảng, nó cháng váng ngã đổ xuống đất Nguyên Sinh chuyền ma lực vào thanh quỷ kiếm, nhảy lên cao, chĩa mũi kiếm xuống đất, đâm vỡ tan viên đá gắn trên đầu con rồng. Con rồng xương sau đó bất động, từng mối liên kết giữa các khúc xương với nhau bị dụng rời ra. Nguyên Sinh cười nhẹ:
" Cuối cùng thì cũng đến tầng thứ 22, thật không biết ngoài kia đã là mấy ngày rồi, không muốn ở đây nữa, như ngục tù vậy, nhanh nhanh giải quyết tầng thứ 22 rồi ra ngoài thôi."
Nguyên Sinh vừa nghĩ vừa cười thầm, cuối cùng cũng sắp tự do rồi, Nguyên Sinh đang đứng thì bỗng khụy hai đầu gối xuống đất, ho liên tục, rồi từ miệng phun ra một cục máu, toàn thân của Nguyên Sinh thực ra đã bị mất cảm giác từ lâu, ho ra máu đây cũng không phải lần đầu tiên. Nhưng vì mong được thoát ra khỏi đây, Nguyên Sinh đứng dậy bước lên bệ, mở chiếc hòm như mọi khi, bên trong không phải là vài chai thuốc nữa, mà là một thứ khác. Một viên đá màu tím phát ra ánh sáng màu tím huyền ảo, và còn tỏa ra lượng nhiệt không hề ít. Bên cạnh đó, có một bức di trúc. Mở bức di trúc ra,một dòng chữ bay ra đi thẳng vào đầu Nguyên Sinh, một tiếng nói quen thuộc lại vang lên:
"Chúc mừng đã vượt qua tầng thứ 21, tiếp đến ngươi sẽ phải đối mặt với một sinh vật với đẳng cấp khác hoàn toàn với các quái thú mà ngươi gặp trong tòa tháp này, để trợ giúp, ta có chuẩn bị cho ngươi một thứ, ngươi cũng thấy đấy, là tinh thạch chứa vương hỏa " Tử Thần hỏa ", loại hỏa mà chỉ mạnh sau đế hỏa " Hắc Đế Hỏa ", ngươi hãy hấp thụ nó, vì là dạng tinh thạch ngươi chỉ cần nuốt rồi hấp thụ nó, không khó khăn như thu phục trực tiếp, có lẽ ngươi thừa biết mà nhỉ ha ha, và cả rủi ro của nó nữa. Vậy ngươi có hấp thụ nó không đây "
Giọng nói biến mất, Nguyên Sinh còn chưa biết đến rủi ro khi hấp thụ vương hỏa là gì.
Nguyên Sinh nghi ngờ:" rủi ro, rốt cục là rủi ro gì"