Cái tên đó dường như đã quá quen với việc cãi nhau như cơm bữa của lão làng và người có lẽ là sư phụ của nó đến nỗi cứ khi nào Tiểu Kì hít sâu thì nó lại giả vờ ngồi nghịch. Một ngày, cô không chịu được nữa phải hét lên với hắn:
- Cái tên khốn nạn kia!
- Hả??? (Hắn hỏi lại với cái giọng ngây thơ giả tạo)
- Ngươi đừng có giả vờ nữa!
- Hả?? Giả vờ gì đâu?
- Lại còn nói vậy nữa hả!(cô hét to) Ta ngày nào cũng mất công cãi nhau với cái lão già đó
đến khản cả tiếng để cho ngươi ở lại làng, để kéo dài thời gian cho ngươi. Vậy mà ngươi
lại cứ thảnh thơi hái hoa bắt bướm là sao hả?
- Vậy rốt cuộc lão già đó có đồng ý không?
- Lão mà không đồng ý thì ta làm sao đứng đây chửi ngươi được cơ chứ?
- Vậy là hóa ra tẩu vẫn còn lo lắng cho ta! Thật là cảm kích quá! Đa tạ, đa tạ.
- Ai lo cho ngươi? Ta đâu có... Ta chỉ lo cho cậu bé hôm đó thôi chứ không phải là tiểu tử
thối nhà ngươi.
- Tẩu... Tẩu... Thiệt là...