Trong vô thức Ninh Hoảng đã mất đi nụ hôn đầu, điều này khiến cậu thao thức cả đêm, trằn trọc không ngủ được.
Bẩm sinh cậu vốn đã đẹp trai, biết chơi đàn guitar, là một người ít nói lại có chút kiêu ngạo, rất giống các nhân vật trong phim truyền hình hoặc các nhân vật có trong truyện tranh, là hình mẫu lí tưởng trong lòng của tất cả cô gái lúc đó.
Thời điểm còn đi học, mỗi lần cậu đi đến nhà vệ sinh đều có rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn, bạn đẩy tôi tôi đẩy bạn bàn luận sôi nổi với nhau, xì xào đây chẳng phải là học sinh năm nhất hát trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường sao? Nghe đồn có nhiều người viết thư tình cho thằng đấy lắm.
Thư tình, tỏ tình, chả có cái nào cậu nhớ được cả.
Cậu chỉ nhớ được thời điểm đó khi cậu ngồi học trong lớp, thầy cô nói gì cậu cũng không nghe lọt, còn trong sách giáo khoa mỗi tờ đều được ghi đầy những lời hát rất trẻ con và ngông cuồng của cậu.
Ai mà biết được con người sau 30 tuổi sẽ nhận được một cú sốc bất ngờ đến như này, cậu vừa mới lấy lại trí nhớ đã gấp gáp không chờ được mà gặm môi người ta, còn gặm đến phát ra những âm thanh ái muội lớn như vậy.
——Vừa nghĩ tới tiếng nước khi hai môi lưỡi quấn quýt lấy nhau của lúc đó, cậu vô cùng vô cùng muốn chôn luôn mình xuống đất để giấu đi sự xấu hổ này.
Ninh Hoảng sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc, đột nhiên cảm thấy rất hối hận vì bản thân không có thói quen viết nhật ký. Nếu không cậu đã có thể biết được rốt cuộc là mười mấy năm nay đã xảy ra những chuyện gì, bản thân cũng không rơi vào tình cảnh éo le như hiện tại.
Đặc biệt là ba con sói ở trong ngăn kéo... Hình như cái gì bọn họ cũng đã làm với nhau hết rồi.
Không, chắc là không có đâu, lỡ như bọn họ chỉ mua đế sẵn ở đó thôi, chắc chưa sử dụng qua đâu nhỉ?
Ninh Hoảng mang theo tí xíu tâm lý cầu may, cậu lại ra ngăn kéo vừa cấm kỵ vừa thần bí kia ra lần nữa.
Một hộp ba con sói thật to gồm có 32 bao.
Sau khi đếm ở phía rìa ngoài của hộp thì thấy có hơn 10 bao đã sử dụng.
"Xong rồi, xong thật rồi..."
Một chút ảo tưởng cuối cùng của cậu cũng đã tan tành mây khói rồi.
Ninh Hoảng gục mặt vào chiếc gối có hình trứng ốp la, lăn lộn mấy vòng trên giường, không ngừng quẫy đạp uốn éo, cho đến khi cảm thấy mệt mỏi mới nhắm mặt lại dưỡng sức.
Nhưng lại nằm mơ thấy được những cảnh rất kỳ lạ.
Thấy được lúc cậu còn học cấp hai, cứ mỗi lần cậu đi ngang qua hành lang là sẽ có người nhìn lén cậu, còn có người lại nhét mấy mảnh giấy nhỏ vào sách của cậu.
Còn có người nào đó kéo cậu vào trong phòng học, đặt một nụ hôn lên môi cậu ngay tại tấm màn đang lung lay bởi gió thổi qua.
Cậu rơi vào một không gian trắng như tuyết, không nhìn thấy được gì cả, chỉ cảm nhận được một đôi môi mềm mại không ngừng cọ xát, đầu lưỡi ướt mềm dường như đang chậm rãi đẩy hàm răng ra để chen vào bên trong.
Tay cậu nắm chặt vào bức màn, suy nghĩ đã rất mông lung, thì ra khi hai người hôn môi nhau hai đầu lưỡi sẽ dán chặt vào nhau như thế này.
Sau khi hai người quấn quýt lấy nhau một lúc lâu, cậu thầm rên rỉ rồi cố gắng đẩy đối phương ra, nhưng mà người kia vẫn không hề nhúc nhích.
Bên dưới lớp áo sơ mi mỏng manh là một cơ thể đầy săn chắc và mạnh mẽ.
Cậu lại nâng cao giọng và hét lên một tiếng: "Lục Thầm."
Một giọng nói vang lên rất dịu dàng lại pha chút nũng nịu: "Vậy thì cho em ôm anh thêm một chút nữa đi."
Sau đó nghe cậu nói: "Trời nóng muốn chết, dính chặt một chỗ với nhau như vậy làm gì."
Rồi lại nghe được người đó nhỏ giọng hỏi cậu: "Chú nhỏ, chúng ta có thể làm không?"
Cậu càng lúc càng nắm chặt chăn, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Nửa đêm giật mình tỉnh dậy, không có gì có thể miêu tả được cơn hoảng hốt này của cậu.
Ninh Hoảng tay ôm chiếc gối có hình trứng ốp la bỗng ngồi bật dậy, miệng không ngừng nuốt nước miếng.
Nếu không thì trước hết cậu nên nghỉ ra biện pháp để trả nợ cho anh ta đi.
Nếu không, anh ta đem cậu ra mần thịt luôn thì phải làm sao bây giờ.
18.
Ngày hôm sau, Ninh Hoảng phải quay lại quán bar Bóng Đêm, nơi mà cậu đã từng làm việc hôm nọ để giải quyết vấn đề lương của cậu đã hát mấy ngày trước.
Lục Thầm lái xe đưa cậu đi đến đó.
Hiện tại Ninh Hoảng không muốn nhìn thấy mặt của Lục Thầm lắm, nên cậu chỉ đành nhìn chằm chằm vào phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa xe, miệng thì nói thầm: "Mình còn có thể bỏ trốn không đây?"
Lục Thầm bật cười: "Tiểu tổ tông của của em ơi, lỡ như anh bị lạc mất luôn rồi sao?"
"Ngay cả điện thoại mà anh còn không có, nếu em muốn tìm anh thì phải làm sao bây giờ."
Ninh Hoảng lúc này thật sự không thể nào nghe nổi cái giọng điệu biếng nhác gợi cảm này, chung quy thì nó vẫn làm cho cậu nhớ đến giấc mơ đêm qua.
Cậu vặn nắp chai nước ra uống để che giấu sự lúng túng của bản thân, nhưng ánh mắt lại không thể nhịn được mà lén nhìn về phía Lục Thầm.
Không ngờ lại nghe được Lục Thầm hỏi cậu: "Có phải hành động hôm qua của em đã dọa anh sợ rồi không?"
"Phụt ——"
Ninh Hoảng phun ra ngụm nước vừa mới uống, ho khan đến mức mặt đỏ bừng, sự bình tĩnh nãy giờ cậu cố gắng giả bộ cũng theo dòng nước rơi xuống đất.
Lục Thầm không biết nên cười hay nên khóc, anh đành vỗ lưng cho cậu dễ hít thở: "Em chỉ hỏi một chút thôi mà, anh không cần hoảng hốt như vậy đâu."
"Chỉ... Khụ khụ... Chỉ là một cái hôn thôi mà, mắc gì tôi phải sợ chứ."
Lục Thầm đành nhịn cười không nói lời nào.
Khi chiếc xe chạy ngang có vấp phải nắp cống, làm cho cả vật trang trí là con nhím nhỏ được treo trong xe cũng lắc lư theo.
Ninh Hoảng cố gắng làm mặt lạnh lùng, ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình hỏi: "Bọn anh thường xuyên... có mấy hành động như vậy sao?"
"Là chúng ta." Lục Thầm nghiêm túc sửa lại xưng hô cho cậu.
"Chúng ta sao." Cậu chết lặng mà lặp lại một lần nữa.
"Đúng vậy." Lục Thầm vô cùng nghiêm túc mà đáp lại cậu.
Bọn họ vẫn thường hôn môi, vẫn thường thân mật với nhau.
Ngoài việc chú nhỏ quá tự lập, còn lại anh không có gì phải phàn nàn về anh ấy cả.
Ninh Hoảng "Ờ" một tiếng.
Nhìn thấy gương mặt đang giả vờ lạnh lùng của cậu, đôi mắt nhìn thẳng đầy nghiêm túc, giọng nói vô cùng rõ ràng đang dạy dỗ anh mà Lục Thầm phải cố nhịn cười.
"Chú nhỏ, người ta thường có một thành ngữ đó là kìm lòng không đặng."
"Cái gì?"
Lỗ tai của Ninh Hoảng như muốn điếc tạm thời khi nghe được mấy chữ này.
"Tình cảm khó mà..."
"Anh im đi, đây không phải là câu hỏi cần có câu trả lời đâu." Ninh Hoảng vừa nghiến răng vừa nhả ra những lời này.
Lục Thầm rầu rĩ mà nở một nụ cười.
Tâm trạng hôm nay của anh cũng không tệ.
"Đã tới nơi rồi." Anh nói.
19.
Không khí trong quán bar hết sức ngột ngạt.
Màu sắc của sô pha là một màu đen loang lổ, nơi đây cũng không cấm mọi người hút thuốc. Khi cậu đến nơi vừa đúng lúc mới tàn một cuộc chơi, trên đất đầy rác, mùi thuốc lá, rượu và mồ hôi của cơ thể trộn lẫn vào nhau, làm người khác không nhịn được phải bịt mũi lại.
Từ lúc ông chủ Lục đi vào theo cậu, lông mày đang nhăn lại của anh chưa từng buông lỏng lần nào cả.
"Anh làm thế nào mà tìm được chỗ làm thêm như này vậy?"
Ninh Hoảng nói: "Tiền lương đều trả hàng tuần, cũng không cần xem giấy tờ tùy thân, ban ngày họ còn cho tôi mượn phòng nghỉ ở đằng sau để nghỉ ngơi nữa."
"Đúng là ổn phết."
Lục Thầm nghe người ta nói là công việc ca hát tại nơi đây thường bắt đầu vào ban đêm, một lần hát sẽ là thâu đêm suốt sáng thì sắc mặt của anh càng thêm khó coi.
Vốn dĩ đối với trường hợp nhân viên thời vụ bất thình lình nghỉ ngang ông chủ sẽ không tính trả tiền công, nhưng khi nhìn thấy Lục Thầm trong bộ tây trang chỉnh tề, dáng vẻ lại ngập tràn hơi thở tinh anh của anh thì tức thì xởi lởi bỏ qua chuyện này, gã cảm thấy thêm một chuyện vẫn tốt hơn là ít đi một chuyện. Vậy nên gã vui vẻ giải quyết chuyện tiền lương cho Ninh Hoảng, còn đồng ý để cậu đi vào phòng nghỉ ở phía sau thu dọn đồ đạc của mình.
Cậu cũng không có bao nhiêu quần áo để lấy, chỉ có một ba lô đựng đồ vệ sinh cá nhân, một cuốn vở và bút, hai hộp mì ăn liền, một túi thịt giăm bông và một chiếc dù nhựa che mưa mua từ cửa hàng tiện lợi.
Đây là tất cả tài sản mà Ninh Hoảng có được sau khi cậu mất trí nhớ, cậu đã phải bán đi điện thoại của mình để đổi lấy tụi nó.
Cho dù là cậu của hồi đó đi chăng nữa cũng chưa chắc đã có nhiều đồ đến vậy đâu.
Đối với một hồn ma lưu lạc khắp nơi trong thành phố như cậu thì càng ít đồ càng tốt, ít nhất là có một chiếc ba lô có thể che nắng che mưa cho mình là đủ.
Khi Lục Thầm nhìn thấy hộp mì ăn liền của cậu, sắc mặt của anh càng thêm khó coi.
"Mấy ngày trước anh chỉ ăn những cái này thôi à?"
"Bởi vì rẻ đó." Ninh Hoảng còn lầm bầm thêm một câu: "Với lại nó còn ngon hơn cơm hợp trong tiệm nữa kìa."
Mấy hộp cơm kém chất lượng thì cho dù là ngày xưa hay ngày nay đều khó ăn hệt như nhau.
Toàn là ba thứ rau củ ninh nhừ chung với nhau tạo thành một hỗn hợp sền sệt, đôi khi còn có một cục hơi cứng, cơm thì bị nấu thành nhão nhẹt.
Thức ăn này không giống đồ ăn cho con người mà giống như thức ăn đóng hộp dành cho chó hơn, chả có mùi vị gì, nuốt vào bụng chỉ cảm thấy no thôi, trừ công dụng này ra cóc còn cái gì hữu ích khác nữa. So với ăn no hay không ăn cũng chẳng có cái gì khác nhau.
Trước khi cậu 18 tuổi ngày nào cũng đều trải qua như vậy, nếu không trả nổi tiền thuê phòng cậu sẽ mang theo cây đàn guitar đi đến khắp nơi làm công việc ca hát, sau đó ôm hộp cơm mới mua đi đến phía sau hẻm nhỏ của quán bar ngồi đó ăn.
Ở đó có người thì đang say, có người đang nôn ói, lại có người đang cười đùa khúc khích, trong không khí nồng nặc mùi rượu và cả mùi mồ hôi, tiếng cười nói như trở thành chất dinh dưỡng cho nơi tối tăm này. Mọi thứ giống như một cuốn sách được con người tạo thành đặt ở trên kệ sách, nhìn thì rõ là rất mới, nhưng từ bìa sách đã lộ ra một cảm giác dơ bẩn của cuộc sống hiện thực.
Khi đó, các quán cơm thích nấu nhất là khoai tây nghiền vừa dính vừa nhão, cho nên đến bây giờ món cậu không thích ăn nhất chính là khoai tây.
Sau khi cậu ăn no thì sẽ hút một điếu thuốc rẻ tiền, uống một ngụm nước lạnh vào bụng, sau đó lại chạy vào tiếp tục ca hát.
Ninh Hoảng không hề có ý giấu diếm mấy điều này, cậu vừa nhét túi giăm bông vào túi vừa chậm rãi nói: "Mì ăn liền bây giờ có vị ngon hơn hồi đó rất nhiều, với lại ông chủ nơi đây cũng có rất nhiều quy tắc, hồi trước sau khi tôi hát xong còn có người méo thèm trả tiền công cho tôi nữa luôn ấy."
Lúc ấy bởi vì thấy cậu còn nhỏ tuổi nên bọn họ hùa nhau ức hiếp cậu, mấy người đó mượn cớ để ăn chặn tiền lương, thậm chí còn động tay động chân với cậu.
Ninh Hoảng vừa thu dọn những đồ còn sót lại của mình vừa kể cho anh nghe về công việc làm thêm mà mình đã từng trải qua, mấy chuyện này tựa như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Cậu không có gì phải cảm thấy xấu hổ cả.
Ít nhất cậu cũng là dựa vào bản thân để kiếm ra tiền, tính thế nào cũng thấy tốt hơn cái tên mình của năm ba mươi nằm ườn ra ăn cơm mềm như bây giờ đây.
Bất ngờ cậu bị Lục Thầm xoa nhẹ đầu.
Anh nói với cậu là sau này đừng đến đây nữa, không khí trong đây rất ngột ngạt, giọng hát của cậu sẽ bị khói làm hỏng mất.
Bỗng cậu có hơi ngượng ngùng.
"Ai cho anh sờ đầu tôi!" Ninh Hoảng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sờ... Sờ nữa sẽ làm tôi bị lùn đi đấy!"
Lục Thầm liền nói: "Ngày nào anh cũng ăn mì gói, thảo nào không cao bằng em."
Dù đã 30 tuổi mà còn chưa cao đến 1 mét 8 nữa.
Ninh Hoảng nhướng mày, khoanh tay trước ngực nhìn anh.
Trên mặt hiện rõ mồn một hai chữ phản nghịch.
Lục Thầm nói thêm: "Chú nhỏ, em sẽ lo cho anh lắm đó."
Ninh Hoảng nói lầm bầm trong miệng một cách khó hiểu: "Sao anh lo lắng nhiều thứ quá vậy, buổi tối không về nhà ngủ cũng lo, không mang theo điện thoại cũng lo, anh nên đổi tên đi đừng tên Lục Thầm nữa, đổi thành Lục Lo Lắng đi..."
Đúng rồi, sáng nay anh còn chưa kịp tịch thu thuốc lá của cậu nữa.
Lục Thầm búng vào trán của cậu một cái rồi lấy chiếc túi cậu đang cầm đeo lên vai, nói với cậu đi về nhà thôi.
Ninh Hoảng "Ờ" một tiếng.
Sau đó lon ton đi bên cạnh của Lục Thầm.
Hai từ về nhà này giống như có ma lực vậy.
20.
Khi Lục Thầm quen biết Ninh Hoảng.
Tuy rằng y không hào phóng cho lắm, nhưng cũng không keo kiệt đến nỗi nào.
Dạo đó, Ninh Hoảng sẽ dẫn anh đi ăn ở nhà hàng sang trọng, đôi khi anh sẽ ngồi chờ y nấu cho mình một bát mì tại nhà của họ. Y chi rất nhiều tiền cho âm nhạc, thi thoảng sẽ rủ anh đi theo mình để giật vé tham dự nhạc hội ở Tô Châu.
Lúc thấy tâm trạng anh không tốt y sẽ dẫn anh đi ra ngoài du lịch một chuyến, còn khuyên nhủ anh không nên cãi nhau với người trong nhà, cho dù come out cũng không phải là chuyện gì quá to tát, cần đi học thi vẫn phải đi học, đừng nên buồn bực trong lòng nữa.
Vào lúc đó, anh sẽ chột dạ mà chuyển hướng đề tài nói chuyện, nói với y rằng bản thân hiểu được những chuyện mà mình đang làm.
Lục Thầm cũng đâu thể nói với y là mình vì chuyện come out nên mới cãi nhau với người nhà, bởi vì bản thân anh đã quyết định việc yêu chú nhỏ là một điều mà anh không thể thay đổi được.
Chú nhỏ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, nói: "Nếu em không muốn dùng tiền của người nhà thì cứ tiêu tiền của tôi."
Anh dựa sát vào trên bàn, mắt đối mắt, mũi đối mũi với y, cười híp mắt nói: "Anh tính làm gì vậy? Muốn bao nuôi sinh viên nam hửm?"
"Em đừng có mà nói lung tung, tôi chỉ muốn thuê em làm ở đợ trong nhà thôi."
Chú nhỏ khẽ nhíu mày quay đầu sang hướng khác nhỏ giọng nói: "Em có chịu không, nếu chịu thì cho tôi câu trả lời chắc chắn đi."
Chú nhỏ nhà anh đã xấu hổ đến mức sắc đỏ lan từ cổ đến hết cả mặt rồi.
Lục Thầm nhìn chằm chằm vào tay lái trên xe cười ngây ngô.
Bỗng có người kéo cửa xe ra.
Một làn gió mát lạnh ùa vào, còn vấn vương chút vị ngọt của đường.
Ninh Hoảng ôm một túi sơn tra bọc đường bước lên xe, mặt mày cau có phàn nàn với anh rằng chỗ bán có quá nhiều người xếp hàng.
Nhưng ánh mắt của cậu lại rất hứng thú.
Ngoài cửa của quán bar Bóng Đêm đúng lúc có bán trái cây bọc đường.
Quả sơn tra vừa tròn vừa đỏ tươi, bao bọc bên ngoài là một lớp đường trắng như sương, chất thành một ngọn núi nhỏ ở trong túi, trên đó người ta còn sáng tạo mà cắm thêm một lá cờ nhỏ màu đỏ, thậm chí trên lá cờ cũng bị dính một ít phấn màu trắng do bị trái cây cọ vào.
Trước khi mùa đông đến, cây hồng dưới chân núi trước tiên đã hứng một trận tuyết lớn, sự sinh sôi của chúng thường được người ta so sánh với khoai lang mật nướng và hạt dẻ rang đường.
Miệng của Ninh Hoảng đang ứa nước miếng, cậu đếm từng tờ tiền đã bị nhàu nát của mình, sau đó lại lao đầu vào trong đám đông, khi chạy trở về trên tay đã bưng theo một túi sơn tra.
Lục Thầm vừa cười vừa nói: "Thấy sao, ăn ngon không?"
"Tôi còn chưa ăn đâu." Ninh Hoảng dùng que tre đâm vào một quả rồi đưa đến trước mặt anh: "Anh ăn thử đi."
Anh thuận tiện cắn một miếng.
Ninh Hoảng nói: "Anh giữ lại cái thẻ đã cho tôi đi."
Anh vừa nhai quả sơn tra, vừa nói lúng búng: "Có gì khác nhau sao?"
Ninh Hoảng nghĩ thầm mình không nên so đo với kẻ lưu manh này.
Rồi cậu cũng ghim một quả lên nhai.
Vừa chua vừa ngọt, thật ngon hết xẩy.
21.
Miệng của Ninh Hoảng nhai sơn tra đến mức hai má phồng lên, cậu nghiêng đầu qua nhìn sang người bên cạnh đang cầm tay lái là Lục Thầm, anh cũng giống như cậu, miệng của anh cũng đang căng phồng vì nhai.
Cậu hỏi anh: "Lục Thầm, ngoài cây đàn guitar mà anh tặng tôi, anh còn mua cho tôi món quà nào đắt tiền nữa không?"
"Sao lại hỏi như vậy?"
"Chỉ là muốn hỏi chút thôi."
Cậu chỉ đang muốn xóa sạch nợ mà mình đang thiếu.
Nhưng mà Lục Thầm lại không cho cậu đi hát vào buổi tối, nên tiếp theo cậu không biết làm cách nào để kiếm tiền bây giờ?
Lục Thầm không ngờ được chú nhỏ nhà mình năm 18 tuổi mặc dù không có quá nhiều tâm tư nhưng dáng vẻ lại có hơi kỳ quái.
Sau khi im lặng một lúc lâu, anh cười nhẹ một tiếng: "Chú nhỏ, em rất ít khi tặng quà cho anh.
"Anh không thường tiêu tiền cho tôi hả?"
Đây là sự thật.
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, trong lòng Lục Thầm hiểu rất rõ, những đồ mà chú nhỏ cho anh so ra còn nhiều hơn những gì anh đã cho chú nhỏ.
Ai ngờ lại nghe được chú nhỏ nhà anh thở ra một hơi thật to.
Như vậy thật tốt, thật tốt.
Cậu vẫn còn hiểu bản thân mình được tí tẹo.
Cậu hiểu rất rõ là muốn trả lại tiền cho Lục Thầm không đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ với anh.
Cậu chỉ là không muốn để cho mình năm 30 tuổi sống sa đọa đến mức như vậy.
Ninh Hoảng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần cậu trả tiền đàn guitar lại cho đối phương, rồi kế đó tìm một công việc tương tự để làm, còn chuyện sau đấy thì...
Ninh Hoảng đưa mắt sang nhìn trộm Lục Thầm một cái.
Sau này cậu vẫn còn muốn sống chung một chỗ với người này không nhỉ? Hay là tạm thời dọn ra ngoài sống vẫn tốt hơn?
Lục Thầm bất chợt cất lời: "Phòng thu âm ở dưới lầu có được tính là quà tặng không?"
Không khí bỗng chốc yên lặng.
Tiếng nuốt nước miếng của Ninh Hoảng nghe được rất rõ ràng.
"... Cái gì cơ?"
Lục Thầm chậm rãi nhớ lại: "... Nếu như muốn nói về quà tặng thì có căn phòng thu âm cá nhân ở dưới lầu."
"Sau khi chủ nhân trước của căn phòng đó dọn đi, em đã mua lại nó, còn mua thêm một số đồ vật để trang trí ở đó cho anh."
Mặc dù khi đó chú nhỏ không nói gì nhưng ánh mắt của y trông rất thích thú.
Sau khi nói được một nửa.
Anh lại phát hiện Ninh Hoảng nãy giờ không thốt ra lời nào nữa.
"Chú nhỏ?"
Ninh Hoảng nhắm hai mắt lại.
"Anh để cho tôi suy nghĩ, suy nghĩ một chút đã."
Help me, dường như cậu thật sự bị người ta bao nuôi rồi.
Cậu phải mất bao lâu mới có thể trả lại hết số nợ này đây.
Đấy một căn phòng thu âm đó—-
Thật sự là một căn phòng thu âm đó.
Ninh Hoảng im lặng một lúc lâu, rồi lại nuốt nước miếng thêm một lần nữa.
"Tôi có thể, đi xem chỗ ấy một chút không?"
Không phải cậu bị đồng tiền của tư bản mua chuộc đâu.
Cậu chỉ là, muốn nhìn thử nó một chút thôi.
Chỉ là liếc mắt nhìn một chút thôi à.
- Hết chương 6 -