Tác giả: Khương Chi Ngư
Edit: xanhngocbich
- --------------------------------
Đem thời gian trở lại khoảng tám giờ.
Lương Kim Nhược không cùng đám người Tô Ninh Dung hồ nháo, trở về thật sự sớm.
Cô đã kiểm tra những hoạt động gần đây của Trung Thế và Lương Thị, trên mạng quả thực có nói, nhưng chắc là vẫn còn trong giai đoạn bí mật, cho nên rất bí ấn.
Điều này vừa lúc chứng minh, tầm quan trọng của hạng mục này.
Lương Kim Nhược đang lo lắng về việc bản thân phải làm thế nào để bắt đầu quay lại Lương Thị, miếng bánh từ trên trời rơi xuống, cô tạm thời không thành thạo những thứ khác, nhưng hợp tác với Trung Thế, cô có thể hỏi Chu Sơ Hành.
Miễn là hoàn thành đủ tốt, có lẽ sau này cô liền có thể đứng vững ở Lương Thị.
Kế thừa gia nghiệp cũng không đơn giản như vậy, liền lấy Trung Thế ra nói, Lương Kim Nhược nhớ rõ khi Chu Sơ Hành mới tiến vào hội đồng quản trị, cũng có mấy lão gia hỏa muốn cậy già lên mặt.
Điểm này, Lương Kim Nhược cảm thấy mình cần phải học hỏi từ anh.
Vì vậy sau khi đợi nửa tiếng, người đàn ông vẫn chưa trở lại, Lương Kim Nhược tuy có chút buồn bực, nhưng cũng không gọi điện hỏi.
Việc cô đã muốn làm, thì phải làm cho bằng được.
Nguyệt Lan Loan nơi này tuy có nhiều đồ Chu Sơ Hành không thường sử dụng, nhưng không thiếu bất cứ thứ gì, Lương Kim Nhược tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Cô trở về không mang theo nhiều quần áo, áo ngủ tự nhiên cũng quên.
Vì vậy từ trong phòng của Chu Sơ Hành ngàn tuyển vạn chọn, mới lấy một chiếc sơ mi.
Sau đó xuống lầu hỏi Tô Ninh Dung có đĩa phim báo thù nào hay không.
Lại lấy chai rượu từ trong tủ rượu của anh.
Một đêm vui vẻ thoải mái.
"Có nghe thấy chưa?" Lương Kim Nhược trịch thượng nhìn Chu Sơ Hành.
Chu Sơ Hành cuối cùng cũng đem ánh mắt đặt lên hình chiếu, nhìn thấy trang phục của nhóm nhân vật chính, trong lòng đã có dự tính.
Khóe mắt anh liếc nhìn chai rượu trên bàn trà.
Cô có thể lôi ra, lựa chọn chai tốt nhất, đương nhiên cũng khá mạnh.
"Nghe thấy rồi." Ngữ khí của Chu Sơ Hành không có gì thay đổi, nhìn tư thế của cô, đặc biệt là chỗ giơ chân lên đó, nhíu mày: "Xuống đây."
Uống rượu đến đứng không vững còn xằng bậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Kim Nhược có chút sương mù mênh mông, phản chiếu hình ảnh ngược của anh, hai má nhuộm ửng hồng.
Cô chắp tay sau lưng, "Ôi, 'trên cao không trái khỏi lạnh lẽo'(*)."
(*) 高处不胜寒 (Cao xứ bất thắng hàn): ở trên cao không thắng nổi lạnh lẽo (ở vị trí cao hơn người thì không tránh được cô đơn, lạnh lẽo)
"..........."
Chu Sơ Hành cạn lời.
Anh tiện tay muốn cầm lấy cả ly lẫn chai rượu trên bàn, Lương Kim Nhược nhìn thấy liền khó chịu: "Anh làm gì đấy?"
Cô quýnh lên, liền từ trên ghế sô pha chạy đến ngăn cản.
Không kịp đề phòng, cả người ngã về phía trước, Chu Sơ Hành để ý thấy, quay người lại, cô đúng lúc nhào vào lòng anh.
Trên tay anh vẫn đang cầm ly rượu rỗng.
Lương Kim Nhược chỗ bả vai của anh muốn đứng dậy, đáng tiếc không có sức, vỗ bả vai anh: "Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu em hôm nay....."
Đến cuối cùng cũng không thể nói ra hôm nay như nào.
Chu Sơ Hành ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, trực tiếp đỡ mông cô, đem ôm cô lên, Lương Kim Nhược kinh hô một tiếng.
"Em không thị tẩm!"
Chu Sơ Hành tùy ý ứng phó: "Em muốn."
Lương Kim nhược nghe được giọng nói trầm thấp, há một tiếng, bây giờ nhìn từ góc độ này, đem khuôn mặt sắc sảo của anh nhìn thấy rõ ràng.
Hình như trông vẫn ổn.
"Được rồi." Cô cực kỳ ủy khuất nói.
Cô sờ sờ mặt của anh: "Tiểu thái giám thật anh tuấn."
".........."
Lời nói của ma men thập phần nguy hiểm.
Chu Sơ Hành cười lạnh một tiếng, bế cô lên lầu, Lương Kim Nhược giống như con gấu túi, ngoại trừ nụ cười toe toét, những thứ khác đều mềm mại lại đáng yêu.
Hoàn toàn bất đồng với cô của ban ngày.
–
Hôm sau.
Lương Kim Nhược bị ánh mặt trời chiếu tỉnh, cô còn hơi đau đầu nôn nao.
Thẫn thờ nhìn trần nhà một lúc, cho đến khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng tắm, cô mới giật mình —-
Đây là Nguyệt Lan Loan.
Rất nhanh, cửa bên trong mở ra.
Lương Kim Nhược quay đầu, híp mắt nhìn người đàn ông đang bước ra.
Lại ngủ cùng một phòng... Đêm qua bọn họ sẽ không lại làm cái chuyện không nên làm chứ?
Cô kéo chăn ra nhìn, trên mặt đỏ bừng.
"Tỉnh rồi?" Chu Sơ Hành tùy ý liếc mắt một cái.
Lương Kim Nhược thoáng nhìn thấy vết dâu tây trên cổ anh, nhìn đi chỗ khác, ngoài miệng không chút giả dối: "Này, quần áo của em đâu?"
Chu Sơ Hành: "Đó là áo sơ mi của anh."
"Em không mang nhiều quần áo về." Lương Kim Nhược nhíu mày, "Chẳng qua chỉ mặc đồ của anh, anh lại không thiếu một chiếc này, cùng lắm thì đền cho anh là được chứ gì."
Cô bị lăn lộn cả đêm, cũng chưa tìm anh tính sổ đâu.
Chu Sơ Hành thần sắc nhàn nhạt: "Bỏ đi."
Thấy anh không cần, Lương Kim Nhược vỗn dĩ chỉ là thuận miệng nói, vừa hay không cần đi mua rồi.
Trong lúc nhất thời, căn phòng rơi vào im lặng.
Qua một lúc, Lương Kim Nhược cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình chờ anh tối qua: "Chu Sơ Hành, tối qua sao anh về trễ như vậy, có phải là cố ý không?"
Nghe cô chất vấn, Chu Sơ Hành tiếp tục thắt cà vạt, ngón tay thon dài qua lại như con thoi, thong thả ung dung hỏi: "Cố ý cái gì?"
"Cố ý để em chờ."
"Không có."
"Lương Kim Nhược em chưa từng phải chịu ủy khuất thế này, anh phải bồi thường cho em.
Chu Sơ Hành ngưng động tác, nhàn nhạt nhìn cô: "Em lại đổi tên rồi?"
Lương Kim Nhược sửng sốt, "Cái gì?"
Nghe cô giống như đã quên chuyện tối qua, Chu Sơ Hành không nhanh không chậm, giọng nói mang theo âm khàn khàn sáng sớm: "Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu?"
Ngữ khí của anh thực bình đạm, giống như là cái tên phổ thông.
Cố tình chính là bộ dạng đứng đắn này, khiến cho Lương Kim Nhược cảm thấy rất xấu hổ.
Xen phim truyền hình đến loại trình độ này, quá ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của Lương Chiêu Chiêu cô rồi, quả thực là đại sỉ nhục!
Chu Sơ Hành cảm thấy không đủ, lại thêm bó củi.
"Ngài vẫn vừa lòng thị tấm chứ?"
Hai chữ "thị tẩm" giống như công tắc, lập tức đánh thức ký ức của Lương Kim Nhược tối qua, bao gồm cả việc cô nói Chu Sơ Hành là một thái giám giả.
Cũng bao gồm việc Chu Sơ Hành ở trên giường hỏi cô anh còn phải là thái giám hay không.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả việc cô nức nở bảo đảm sẽ không trêu chọc thái giám nữa.
Lương Kim Nhược xấu hổ đến mức đầu óc trống rỗng, hồi lâu, cái khó ló cái khôn, ại còn thành công ném nồi: "Rượu của anh là rượu giả thì phải."
"Rượu giả?" Chu Sơ Hành nhướng mày.
Anh liếc mắt nhìn giường đệm, Lương Kim Nhược cả người đều vùi trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
"Giả một đền mười." Lương Kim Nhược dường như đã tìm thấy điểm vào: "Coi như đền bù, vậy liền lấy cái hạng mục hợp tác của Trung Thế và Lương Thị đi."
Cô chống nửa thân trên, muốn ngồi dậy.
Chiếc chăn trượt xuống, phong cảnh lộ ra, lại nằm trở về.
Chu Sơ Hành ngược lại chưa từng nghĩ từ miệng cô nghe được chuyện hạng mục hợp tác, có chút ngoài ý muốn dừng lại động tác.
Suy cho cùng Lương Kim Nhược hằng ngày ngoại trừ mua mua mua, chính là chơi, cùng lắm là thêm một thứ —- vẽ tranh.
"Làm sao em biết được?" Chu Sơ Hành liếc ngang.
Lương Kim Nhược cong môi: "Nghe nói đó."
Chu Sơ Hành nhìn cô mấy giây, sau đó mở miệng: "Nếu như người người đều muốn bồi thường như này, anh trực tiếp tuyên bố phá sản cho rồi."
".........?"
Lương Kim Nhược chết lặng, cái gì gọi là người người, cô có thể giống với người khác sao?
"Hạng mục này còn chưa bắt đầu." Chu Sơ Hành miễn cưỡng có kiên nhẫn nói với cô: "Em còn chưa vào Lương Thị."
"Hôm nay em có thể vào." Lương Kim Nhược cao giọng.
Chu Sơ Hành đeo đồng hồ lên, "Thế thì chúc mừng trước."
Vẻ mặt anh lãnh đạm, như không có chuyện gì nhấc chân rời khỏi phòng ngủ.
Lương Kim Nhược nghi ngờ anh không tin: "Anh không thể đi."
Chu Sơ Hành dừng ở cửa, quay đầu nhìn cô: "Em vẫn còn muốn thị tẩm?"
Thị tẩm cái đầu anh!
Lương Kim Nhược thẹn quá hóa giận.
Tô đặc trợ đợi dưới lầu một lúc, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, người còn chưa nhìn rõ, chỉ nhìn thấy một cái gối đầu từ trên cao ném xuống.
Sau đó bị Ân tổng bắt được.
Tô đặc trợ đã tu luyện được biểu tình ung dung bình tĩnh khi gặp phải bất cứ chuyện gì, nhưng anh ta phát hiện, bản thân vẫn không bình tĩnh bằng Ân tổng.
Rời khỏi Nguyệt Lan Loan, Chu Sơ Hành đột nhiên mở miệng: "Tô Thừa."
Tô đặc trợ lên tiếng đáp, quay đầu nhìn.
Tô Sơ Hành ngồi ở ghế sau, lật giở văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên mà phân phó: "Sai người gửi ít quần áo đến Nguyệt Lan Loan."
Tô đặc trợ hiểu rõ: "Vâng ạ."
Anh ta thăm dò hỏi: "Có cần những cái khác không ạ? Ví dụ như túi xách, giày dép, đồ ngủ gì đó...."
Chu Sơ Hành ngước mắt, "Cái này còn phải hỏi tôi?"
Tô đặc trợ: "Vâng ạ."
Chính là đều gửi, anh ta biết rồi.
Cách mấy giây, anh ta lại nghe thấy giọng nói của sếp.
"Đồ ngủ thì không cần."
–
Lương Kim Nhược bị Chu Sơ Hành chọc tức, hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nói hôm nay vào Lương Thị là thực sự hôm nay vào, mới không phải là lời nói phóng đại.
Lương Kim Nhược bấm gọi Thẩm Trì, chính là vì cậu sống bất cần đời, thế nên không ít người liên hệ cậu để hòa giải với Lương Kim Nhược.
Thẩm Trì kêu khổ không ngừng: "Điện thoại của tôi mãi chưa được nghỉ ngơi, may mà không có ông chú nào tới tìm tôi, đa số chính là các bà dì."
"Qua hôm nay là được rồi." Lương Kim Nhược mỉm cười: " Câu nhắn cho Lương Thanh Lộ một câu, bảo cô ta tắm rửa sạch sẽ chờ đấy."
Thẩm Trì lên tiếng đáp: "Có cần tôi đi cùng cậu không?"
Lương Kim Nhược tự tin nói: "Không cần."
Nghĩ nghĩ, cô lại nói: "Đợi tôi xong việc nhớ đến đón tôi."
Thẩm Trì cười nói, "Đã rõ thưa đại tiểu thư."
Cảm thấy mĩ mãn mà cúp điện thoại, Lương Kim Nhược xuống giường, tính toán xông tới chiến trường.
–
Bắc Kinh hôm nay định sẵn không được an tĩnh.
Mấy đứa tiểu bối còn đang đợi trong đồn cảnh sát, Lương Thanh Lộ liền không ngừng nhận được điện thoại, đây còn chỉ là ngang vai vế gọi tới.
Cô ta không dám nghĩ, nếu là cha mẹ của họ gọi điện cho ba mẹ, sẽ như thế nào.
Một câu "Chuẩn bị xong chưa?" kia của Lương Kim Nhược khiến cô ta tức giận, vừa không biết làm sau, lòng lại tràn đầy lo lắng.
Cô trở lại, nhất định không chỉ giới hạn ở một hành động này.
Sự việc này, là bản thân không xử lý tốt, đưa cái đuôi cho cô nắm.
Chủ yếu là Lương Thanh Lộ yên bình như vậy, chưa từng nghĩ rằng Lương Kim Nhược vậy mà mảy may bất chấp những nhà khác, xé rách mặt như vậy.
Tối qua khi trở về, Lương Lập Thân đã ngủ rồi, vì vậy cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại vừa vào phòng khách, nhìn thấy ông ta đang ngồi ở bàn ăn bên kia, ngẩng đầu nhìn qua: "Chiêu Chiêu trở về sao không cho ba biết một tiếng?"
Lương Thanh Lộ cứng đờ, rất nhanh lại thay bằng gương mặt tươi cười: "Ba cũng biết đó, tối qua con cũng mới biết, hình như vừa mới trở về."
"Đều nháo đến tận đồn cảnh sát rồi, ba còn có thể không biết?" Lương Lập Thân liếc cô ta một cái, "Em không phải không biết tính tình của con bé."
Lương Thanh Lộ làm nũng nói: "Con cũng không biết tại sao lại như vậy, đám Diệp Chi vừa khéo chọn phải căn hộ kia, ba, người nói với Chiêu Chiêu đi."
Lương Lập Thân cũng khó làm được.
Cả hai đều là con gái ruột, Lương Kim Nhược tính tình khoa trương, không chịu thiệt thòi. Về phần Lương Thanh Lộ, ông thiếu hụt tuổi thơ của cô ta, tự nhiên muốn bù đắp.
Trước kia ông ta chưa từng nghĩ sự việc kia bị bại lộ, Thẩm Hướng Hoan sẽ quyết tuyệt rời đi như vậy.
Giờ đây người kia đã qua đời, cảnh còn người mất.
Đối với sáu năm không thể gặp con gái kia, Lương Lập Thân cũng thương tâm.
"Chuyện này ba không quản được." Lương Lập Thân nói: "Con phải xin lỗi, chính là vấn đề của bản thân các con, Chiêu Chiêu ghét nhất là người khác động vào đồ của con bé."
Cho nên trước đây, cũng trực tiếp vứt bỏ ông ta người cha này.
"Chiêu Chiêu không chấp nhận." Lương Thanh Lộ nghiến răng, trong lòng rất tức giận, trên mặt trực chờ muốn khóc: "Con bé chắc là muốn thứ khác...."
Cô khẳng định là muốn vào công ty.
Cô muốn lấy lại đồ của cô.
Lương Thanh Lộ chỉ nghĩ đến đó, thì trong lòng phát lạnh, bản thân không thể để cô cướp đi tất cả những thứ cô ta vất vả lắm mới có được.
Buổi sáng cô ta không thể đến công ty.
Bởi vì Lương Lập Thân bảo cô ta đi xin lỗi Lương Kim Nhược, ngoài ra còn bảo cô ta đưa Lương Kim Nhược trở về, bảo cô trở về nhà họ Lương.
Lương Thanh Lộ trong lòng cười lạnh.
Làm cha con tình thâm cái gì, còn mình tính là gì.
Có điều cô ta quả thật cũng không định đi, bởi vì sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Trì, cô ta biết, hôm nay, Lương Kim Nhược khẳng định sẽ đến, đây chính là thời cơ tốt nhất.
Lương Thanh Lộ đánh giá toàn bộ biệt thự.
Trước kia, nơi này vẫn thuộc về một mình Lương Kim Nhược.
Hiện tại không như cũ, cô ta đang sống ở bên trong.
Có nhiều người, đi rồi thì không nên trở lại.
–
Không biết qua bao lâu, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
Người làm nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngẩng đầu.
Lương Kim Nhược mặc một chiếc váy liền thân lệch vai, phía bên phải lộ ra bờ vai tuyết trắng và xương quai xanh, thiết kế đan xen từ ngực đến eo, phác họa ra dáng người xinh đẹp.
Xa cách lâu như vậy, một lần nữa lại bước vào căn nhà này.
Lương Kim Nhược nhìn quanh một vòng, nhìn không thay đổi, trên thực tế rất nhiều đồ vật đều đã đổi.
Ví dụ như phòng khách có hai mặt tường, trước đây trên đó đều treo tranh cô vẽ, hiện tại lại chia đôi, xuất hiện đồ vật của người khác.
Cô nhìn mà chướng mắt.
Lương gia mấy năm nay cũng không thay đổi người làm.
Nhìn thấy khuôn mặt minh diễm quen thuộc lại có chút xa lạ, người làm tim đập không ngừng, quá giống phu nhân, quả thực chính là một khuôn đúc ra.
Người làm theo thói quen mà mở miệng: "Đại tiểu thư."
Lương Kim Nhược nhìn sang, "Lâu rồi không gặp."
Người làm lập tức không nhịn được cong môi, không ngờ vị tiểu công chúa này vẫn còn nhớ bà, trước đây bà cũng là người nhìn cô lớn lên.
"Hôm nay cô —-"
"Tôi chính là đến lấy đồ." Lương Kim Nhược trực tiếp ngắt lời bà: "Lương Thanh Lộ đâu?"
Người làm lúc này cũng đoán được chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đang ở phòng khách." Bà thấp giọng.
Lương Thanh Lộ những năm này ở Lương gia thu mua nhân tâm kỳ thực tính là thành công, nhưng rốt cuộc ôn nhu là không thể đọ được, ai cũng đều nhớ rõ tính khí của Lương Kim Nhược.
Huống chi, kỳ thực trong lòng họ cũng không quá coi trọng cô ta và mẹ cô ta.
Bước nhanh qua huyền quan, Lương Kim Nhược xoay người, cười mỉm nói: "Đợi lát nhớ rõ nói tiền lương tháng sau của cô tăng gấp đôi."
"Có cây búa nhỏ không?" Cô hỏi.
Người làm không rõ cho nên, "Có."
Nói xong, lại lo lắng: "Đại tiểu thư, cô...."
Lương Kim Nhược mỉm cười: "Yên tâm, không đánh người."
Biệt thự Lương gia lớn, bọn họ ở đây nói chuyện, Lương Kim Nhược không biết, chỉ biết cô đến rồi, cô ta không nhúc nhích, đợi Lương Kim Nhược qua đây.
Tự nhiên cũng bỏ lỡ tính toán của Lương Kim Nhược.
Mãi tới khi bóng lưng thướt tha của cô bước vào phòng khách, người hầu mới hoàn hồn.
Đại tiểu thư đúng là càng ngày càng xinh đẹp.
Khí thế so với trước cũng lợi hại hơn nhiều.
Lương Thanh Lộ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Lương Kim Nhược đang đứng trước bức tường kia, cô ta nhếch môi: "Ba đặc biệt chuẩn bị cho chị đó."
Lương Kim Nhược giống như không nghe thấy.
"Kỳ thực chị cũng từng cản, rốt cuộc trước kia đều là để... a —-" Lời của Lương Thanh Lộ còn chưa nói xong, cả người đều bị dọa sợ.
"Choang!"
Lương Kim Nhược lùi lại một bước, miễn cho mảnh kính vỡ bắn vào người mình.
Nhìn mảnh kính vỡ vụn cùng giấy khen rơi đầy đất, tâm tình cô cuối cùng cũng khá hơn: "Mấy thứ rác rưởi, cũng xứng đặt cùng một chỗ với tôi."
Cuối cùng cô cũng quay đầu lại, cánh môi cong lên.
"Vừa rồi cô nói cái gì?"
Lương Thanh Lộ tức giận đến run người, cô chắc chắn bị điên rồi!
Lương Kim Nhược bỏ qua cô ta, ngồi trên ghế sô pha, cái khác không nói, một số đồ nội thất gì đó thay mới, cô cảm thấy ánh mắt không được.
Thẩm mỹ quá tệ.
Lương Thanh Lộ buộc mình phải bình tĩnh lại, dù sao bọn người Diệp Chi vẫn còn chưa có đi ra, kéo ra một nụ cười mỉm: "Kim Nhược, sớm biết em không vui, nói với chị là được rồi."
Cô ta quay lại sô pha.
Lương Kim Nhược cười tươi nói: "Tôi đập đồ nhà tôi, nói với cô làm gì?"
Lương Thanh Lộ cảm thấy nếu cô đã phát hỏa, liền nói rõ vẫn còn để ý, trong lòng cũng bình tĩnh lại chút: "Ba bảo em quay về ở, trước tiên em rút lại chuyện truy cứu đi."
Đương nhiên Lương Lập Thân không nói như vậy, cô ta đang chơi trò bẻ câu lấy chữ.
Lương Kim Nhược trong lòng trào phúng, ngoài mặt cười nhạt: "Có thể nha."
Lương Thanh Lộ nghĩ thầm, quả nhiên.
Sau đó liền nghe thấy Lương Kim Nhược nói: "Cô rời khỏi Lương Thị."
Cách đó không xa, mấy người làm bị thu hút bởi tiếng động mảnh thủy tinh vỡ trước đó, nín thở trộm xem động tĩnh trong phòng khách.
Khi họ nhìn thấy Lương Thanh Lộ, người trước nay luôn ôn nhu sắc mặt đại biến: "Không thể nào! Em đổi cái khác!"
Lương Kim Nhược đứng dậy.
Giày cao gót đi trên mặt đất, âm thanh tiếp đất giòn vang, từng tiếng truyền vào tai mọi người.
Cuối cùng dừng lại trước mặt Lương Thanh Lộ.
Lương Kim Nhược ngay cả eo cũng chưa cong, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
"Cô cho rằng là câu hỏi trắc nghiệm?"