Ngay từ đầu, khi phát hiện vấn đề dần trở nên bất thường, Phương Trường liền suy nghĩ đủ mọi cách đối phó, thế nhưng đều phải hủy bỏ.
Bởi hàng cấm đang ở trong tay cậu, tiến hành những kế hoạch đó đều có chút nguy hiểm.
Với lại, nếu nói ra thứ chất cấm ấy, hậu quả thực sự của nó đáng sợ đến mức hão huyền, người ta nghe được cũng không tin, lại quy cho chính bản thân cậu đang ngủ mơ. Có khi họ còn cho rằng cậu buôn bán thứ đó, xong liền quăng nồi cho người vô tội.
Không có chứng cứ khoa học thiết thực, ai sẽ tin tưởng?
Cho nên, muốn toàn bộ người trên du thuyền hành động, kế sách tiết lộ chất cấm cùng hậu quả là không thể dùng.
Không bằng dùng kế sách trái ngược, hàng cấm còn nhẹ nhàng quá chứ gì, dùng án gϊếŧ người của bọn họ đi, đủ đô luôn.
Phương Trường muốn cho hết thảy nhân viên công tác biết, trên du thuyền đang có một tổ chức biếи ŧɦái đến cực điểm, không kiêng kỵ cũng không sợ gϊếŧ người, thu dọn tàn cuộc đến thần không biết, quỷ không hay.
Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.
Phương Trường đem những lời cần làm bằng chứng truyền hết vào bộ đàm.
Hiện tại, chắc chắn cái tổ chức kia cùng những cảnh vệ trên du thuyền đang đi tìm bọn họ, chỉ cần chờ đến lúc bên nào tìm đến trước thì bên đó thắng, tất cả sẽ đến hồi kết.
"Vậy rất tốt." Phương Trường mang đầy ý cười. "Tư liệu bây giờ đang ở trong tay tôi, trước tiên tôi sẽ đưa ra một nửa, sau đó chúng ta sẽ cần trao đổi kĩ hơn."
Xuân Đức Hải đồng ý "Có thể.". Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu Phương Trường dẫn đường.
Phương Trường không muốn rời đi ngay, nhún nhún vai."Dù sao tư liệu tinh luyện cũng xem như là bí mật, ba người các ông đều đi thì có hơi ——" ý tứ chính là cậu không hy vọng ba người đều cùng đi lấy.
Xuân Đức Hải nghi ngờ, nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn Phương Trường.
Phương Trường khoanh tay cười híp mắt, nhưng cũng tràn đầy kiên quyết, nếu ba người cùng đi thì cậu liều chết cũng không dẫn đường.
Thực tế, đáy lòng cậu khẩn trương muốn chết.
Nói thật, cậu không nhất thiết cần phải tách hai người kia ra.
Bởi hiện tại tin tức đã truyền được ra ngoài, coi như đại cáo công thành. Những việc của một con người về phe chính nghĩa, Phương Trường cũng đã làm xong. Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn dễ dàng về phòng mình, lặng lẽ lui ra khỏi livestream.
Chủ yếu là vì quy định trên hợp đồng đã ghi rõ, không thể ở trước mắt người khác biến mất khỏi vị diện, nên phải tách hai người kia ra, để một người đi cùng cậu cho bớt những phiền nhiễu không đáng có. Nhưng nếu Xuân Đức Hải sinh nghi, cứ phải nhất nhất để ba người cùng nhau đến, cậu cũng không miễn cưỡng.
Phương Trường cùng Xuân Đức Hải cùng đứng quan sát sắc mặt đối phương nửa ngày.
Bụng dạ Xuân Đức Hải mưu tính cái gì, Phương Trường không biết, cũng không để tâm. Hắn cũng chẳng nhàn rỗi mà ngắm ông ta, hắn còn đang bận lải nhải với người xem trong phòng livestream đây này.
Yên tĩnh quan sát sắc mặt đối phương thực sự tạo ra áp lực quá lớn, cậu sợ nhìn mặt ông ta mình sẽ không diễn nổi nữa, chỉ đành buôn chuyện với người xem di dời sự chú ý.
"Tôi khẩn trương đến điên rồi, thật muốn chết, muốn chết quá điiii..."
【 Streamer thật lợi hại, tôi miễn cưỡng lau cho cậu một vệt mồ hôi nè
Danh Sách Chương: