Tề Trác mỉm cười gật đầu, hắn ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn nàng, cười khanh khách:"Nửa tháng trước ta nghe nói muội không cẩn thận bị rơi xuống nước, bây giờ lại có thể ngồi xe ngựa đi tới Hầu phủ, sắc mặt còn hồng nhuận thế kia, tuy có gầy đi đôi chút nhưng cũng đã hồi phục không ít nhỉ? Ta thấy giọng của muội vẫn còn khàn đấy, cố gắng ăn uống thuốc và ngủ nghỉ đúng giờ vào." Nếu không phải tồn tại quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân, hắn thật sự đã đi thẳng vào khuê phòng của Phi Yến muội muội để thăm nom tình trạng sức khoẻ của nàng rồi.
"Còn nữa, đám hạ nhân đi theo muội hôm ấy có phải là đi bắt cá hết rồi hay không? Thế mà lại lười biếng, lơ là không chú ý, để chủ tử bị rơi xuống nước thế kia! Này, ta khuyên muội, tốt nhất là phải lôi tất cả những kẻ đã đi theo muội ngày hôm đó ra giữa sân đánh tới chết để mà răn đe, về sau xem ai dám không toàn tâm toàn ý chăm sóc chủ tử."
Mục Thái phó xử lí tất thảy ổn thoả, đè ép sự thật xuống, bưng bít mọi chuyện rất kĩ, với bên ngoài chỉ nói là Tam cô nương không cẩn thận rơi xuống nước mà thôi.
"Muội đã hoàn toàn khoẻ mạnh rồi." Nàng rũ mi mắt xuống, cầm nắp chén trà khẽ gạt mặt nước mấy cái, trong lòng thầm nghĩ phụ thân xử lí thật ổn thoả. Nhìn hình ảnh bản thân mình phản chiếu qua mặt nước trà sóng sánh, nàng chậm rãi nói thêm:"Chỉ là Thế tử ca ca có điều không biết, những gì người bên ngoài nói về chuyện muội rơi xuống nước, chỉ là một nửa của sự thật mà thôi."
Tề Trác vốn đang định hỏi nàng chuyện tạ lễ là như thế nào thì đã bị lời nói này của nàng thu hút lực chú ý, làm cho mờ mịt. Hắn nhớ lại những gì người bên ngoài nói, mày cũng đã nhíu lại, gấp gáp hỏi:"Ý của muội là sao?" Một nửa sự thật? Còn có chuyện gì bị che giấu nữa hay sao?
...
"Vậy mà đã xảy ra chuyện kinh hoàng như thế..." Hắn thực sự lấy làm kinh hãi, nếu ngày hôm đó Phi Yến muội muội không buông mình xuống bên dưới vách núi đó thì không biết bây giờ còn có thể ngồi ở đây được hay không...
Rồi hắn lại nhìn người ngồi cạnh mình lúc này, trong lòng cảm thấy chua xót không thôi. Đến hắn còn chưa từng trải qua cảm giác khủng hoảng đứng giữa ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết như thế, một tiểu cô nương chưa cập kê như nàng vậy mà... E rẳng cả tinh thần lẫn thể xác của nàng đều bị tổn thương.
Tề Trác không nhịn được nuốt nước bọt, đột nhiên vội vã hỏi:"Này, muội thật sự không sao chứ? Giọng của muội theo ta nghe thì vẫn còn khàn đấy."
"Muội thật sự ổn mà." Nàng lắc đầu mấy lần.
Mục Phi Yến cầm tách trà trên tay, nàng cười khổ nhìn biểu hiện của hắn. Thật ra trong lòng nàng lúc này đang cảm thấy nặng trịch khi nhớ lại về cái chết của Anh Nhi. Cố gạt những cảm xúc khó chịu đó sang một bên, nhìn Tề Trác, nàng lại càng cảm kích hơn:"Nếu không có Thế tử ca ca ngày đó nói cho muội biết ở bên dưới vách núi có một dòng thác thì muội không biết mình có thể giữ được mạng không nữa."
"Muội không sao là tốt rồi." Tề Trác thở ra một hơi dài, cười nói. Kỳ thật, hắn cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng Mục Phi Yến lại có một màn thoát chết ngoạn mục như thế, lại còn nhờ vào trước đó hắn nói cho nàng biết ở dưới vách núi có một thác nước nên nàng mới nhảy xuống dưới.
Nàng khoát tay ra hiệu, Yên Hà đứng bên liền đem một hộp gấm tinh xảo màu đỏ tươi đặt lên bàn, nói:"Đây là tạ lễ." Thật ra chủ yếu là vì nàng muốn tặng quà thôi, cái lý do "tạ lễ" chỉ đóng góp vài phần.
"Huynh mở ra xem thử đi." Nàng nhướng mày, mỉm cười xán lạn.
Hộp gấm dài chừng một thước hẹp dài, Tề Trác dường như đã đoán được bên trong là cái gì.
Mở hộp gấm ra.
Quả nhiên là như hắn nghĩ, bên trong đặt một cây tiêu làm từ ngọc bích đẹp đẽ, dọc thân tiêu có hàng lỗ khoét tròn đặt cạnh nhau, còn sáng bóng trơn tru, sờ vào có cảm giác mát lạnh, rõ ràng là đồ mới chưa qua sử dụng. Ánh mắt Tề Trác sáng lên khi nhìn bảo bối trên tay, ngón tay lướt qua tiêu ngọc một lượt, hắn không nhịn được đưa tiêu lên trước miệng thổi thử một đoạn ngắn.
Ý cười ở khoé môi đã đạt tới khoé mắt, hắn vui vẻ cảm thán thành lời:"Âm thanh của tiêu này thông thấu, đúng là đồ tốt mà!"
Yên Hà đứng ở một bên sa sẩm mặt mày, nhìn chằm chằm tiêu ngọc trên tay Tề Trác rồi nhớ tới giá tiền của nó. Pgi nhân thương Tam tiểu thư nên nàng không được cố định tiền tiêu vặt hàng tháng, tự phu nhân sẽ bỏ tiền túi ra cho nàng, nhưng nếu tiêu dùng quá nhiều vẫn sẽ bị phu nhân trách mắng hay thậm chí là trừng phạt, còn chưa có lần nào tiêu nhiều tiền như lần này. Nhưng tiểu thư vừa mới khỏi bệnh, phu nhân chắc là sẽ không tính toán với nàng đâu...?
Mục Phi Yến biết Tề Trác thích tiêu nên đã đặc biệt bỏ tiền ra để mua loại tốt nhất.
Tề Trác nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ:"Vẫn là Phi Yến muội muội giàu nhất, đa tạ, đa tạ rồi!! Không ngờ được rằng nhờ vài câu nói đó mà có thể đổi được một cây tiêu hàng chất lượng cao thế này." Nghĩ tới cái gì, hắn nói thêm:"Là do tổ phụ đã nói cho ta biết điều đó, ha ha, muội nên đến từ đường và thắp cho ông ấy một nén hương đi."
Mục Phi Yến gật đầu đồng ý.
Sau khi trở về từ từ đường, Mục Phi Yến được nữ tỳ dẫn tới một cái đình ở hoa viên, tại đó, nàng nhìn thấy bóng dáng của Tề Trác. Hắn đứng dựa vào cột, chăm chú nhìn vào tiêu ngọc trên tay, tựa hồ có chút thất thần, lại càng giống như đang nhớ về chuyện cũ, lạc tới xứ sở thần tiên nào rồi không hay.
Hiện tại đang là mùa xuân, tiết trời thay áo, trong hoa viên Hầu phủ, khung cảnh tràn ngập tiếng chim hót líu lo, hoa thơm thoang thoảng, tản ra làn gió ấm áp, đến ánh nắng cũng dường như trong và vàng hơn. Tâm tình Mục Phi Yến lúc này không tồi, nàng sải bước đi tới đình, ngồi xuống ghế đá, khủyu tay chống xuống bàn đá, bàn tay tì lên cằm, cười cười:"Huynh dường như rất thích tiêu ngọc muội tặng."
Nghe nàng nói, Tề Trác như tỉnh khỏi mộng ảo, quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói:"Ta đương nhiên là thích..." Không để nàng phải hỏi, hắn nói luôn:"Chỉ là nhìn tiêu ngọc này, ta lại nhớ tới một chuyện cũ."
Nữ tỳ rót trà rồi đưa cho nàng. Mục Phi Yến nhận lấy chén trà, nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, đột nhiên nổi hứng thú, mau miệng hỏi:"Chuyện cũ? Chuyện cũ gì?"
Trên gương mặt tinh xảo của hắn phá lệ có một tia ngưng trọng làm nàng khẽ giật mình. Thấy hắn mím môi, nàng liền xua xua tay:"Thôi, đừng nói chuyện..."
"Không lâu trước đó có một đoạn thời gian mẫu thân thường xuyên gặp ác mộng, tình thần giảm sút, ta đã rất lo lắng, vì thế nên đã khuyên mẫu thân tới Bạch Vân tự trên núi Thái Vũ ở ngoại thành dâng hương, niệm kinh cầu phúc. Do dạo ấy cũng rảnh nên ta đi cùng với người luôn. Khi đến giữa sườn núi thì tình cờ nghe được một tiếng tiêu tuyệt diệu truyền đến, nghe rất cảm động..."
Hai mắt Mục Phi Yến lập tức sáng như sao trên trời, trong đầu xuất hiện bảy bảy bốn chín loại kịch bản ngôn tình vô tình gặp gỡ, nhân duyên trời định; trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành,.v..v..
Tề Trác nhìn biểu hiện này của nàng, khoé môi giật giật:"Mẫu thân chính là người đã dạy ta thổi tiêu, bà ấy vô cùng thích loại nhạc khí này, đồng thời cũng giống ta bị thu hút bởi tiếng tiêu trác tuyệt ấy. Mẫu tử bọn ta đi theo tiếng tiêu thì đến một cái đình ở trong núi, ừm, ở đó có hai cô nương đang ngồi. Cô nương cầm tiêu nói rằng mình là người vừa thổi, ta cũng nhận ra... Nàng chính là Huyện chúa Hoà An, Lưu Tuyết Nghi."
Ánh sáng trong mắt Mục Phi Yến lập tức bị dập tắt, thay vào đó là sửng sốt và không thể tin nổi.
Nhưng rất nhanh, nàng lại bình đạm như nước, chậm rãi hỏi:"Thế tử ca ca, huynh thích nàng ta à?"
"Làm sao có thể? Ta chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ tiếng tiêu của nàng mà thôi." Tề Trác nhìn nàng bật cười, "Với lại, cho dù ta có thật sự thích nàng thì cũng sẽ không lấy nàng đâu. Phi Yến cũng biết đó, Thế tử ca ca của muội có ước mơ và hoài bão riêng..."
Nàng lại nhấp một ngụm trà nữa.
Phải rồi, Thế tử ca ca của nàng có hoài bão và ước mơ riêng! Trung Dũng Hầu phủ khi ngoại tổ phụ còn chính là thời kì hoàng kim nhất, huân quý phủ đệ như mặt trời giữa ban trưa, chiến công hiển hách, binh quyền nắm chắc trong tay, vinh quang vô cùng. Ngoại tổ phụ chỉ có duy nhất một cái nhi tử, cũng chính là cữu cữu của nàng, Tề Đình, sau khi ngoại tổ phụ quy tiên, tước vị hiển nhiên là truyền cho ông ấy. Nhưng đến thời của Tề Đình thì Trung Dũng Hầu phủ lại xuống dốc, không còn thịnh vượng được như ngày cũ, Tề Đình cũng chỉ biết chút công phu quyền cước, ông còn không phải võ tướng mà lại là văn quan, đến binh quyền cũng bị thu lại.
Nhưng Tề Trác thì lại khác phụ thân mình. Hắn được trời sinh ra để làm võ tướng, người ta cũng đều nói hắn rất có thiên phú học võ. Hắn muốn vực dậy Hầu phủ, muốn đưa Hầu phủ về những tháng ngày vinh quang giống như trước đây, mang một bụng đầy tham vọng.
Trong khi đó, Lưu gia có Lưu Tướng quân trấn thủ Nam cảnh, tức là có binh quyền, uy vọng trong quân rất cao, nếu Lưu Tuyết Nghi gả qua đây thì đời này của Tề Trác chắc chắn không bao giờ có được cơ hội hoàn thành giấc mộng của mình, hắn không thể tiếp quản binh quyển, không thể trở thành Đại Tướng quân chinh chiến nơi sa trường, cũng có nghĩa là sẽ không thể để Hầu phủ trở lại những tháng ngày vinh quang giống như khi ngoại tổ phụ còn tại thế. Hai nhà kết thông gia mà đều có binh quyền... Vô luận là thế nào, Hoàng đế cũng sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Thiếu niên dã tâm bừng bừng, một Lưu Tuyết Nghi làm sao có thể ngăn cản?
"Có một người nói với muội rằng bản thân người đó cảm thấy Hoà An thích huynh."
"A?" Tề Trác sửng sốt, "Ai nói với muội?!"
Nàng hơi nghiêng đầu, sợi tua rua trên cây trâm hoa làm từ ngọc lưu ly cài trên tóc nhẹ nhàng đung đưa qua lại, không nhanh không chậm đáp lời:"Khuê trung của muội, nàng ấy có chút quan hệ với Hoà An. Huynh cũng từng gặp nàng mấy lần rồi đó, là Vương Đại cô nương, Vương Ấu Ngọc."
Nghe thấy cái tên này, Tề Trác đưa tay lên sờ sờ cằm, trong lòng có chút suy nghĩ. Rồi dường như nhớ ra được điều gì đó, hắn nói với nàng:"Muội có nhớ ban nãy ta nói ở cái đình trên núi Thái Vũ ngày ấy có hai cô nương không ở đó không? Một người là Hoà An Huyện chúa, người còn lại kia chính là Vương Đại cô nương."
Mục Phi Yến nở nụ cười có chút sâu xa:"Muội nhớ là tiêu nghệ của Ấu Ngọc cũng rất tuyệt, chắc là hai người bọn họ lúc ấy đang cùng đàm đạo về tiêu."
"Ừm, thôi, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Ta thổi cho muội nghe một khúc nhạc nhé? « Khải hoàn ca » thì thế nào?"
"Ừm..."
Mục Phi Yến nhắm mắt lại lắng nghe. Tiếng tiêu thanh thúy êm tai, dẫn dắt cảm xúc người nghe, nàng phảng phất như đã đắm chìm vào trong thanh âm xuất thần nhập hoá ấy, phải cho tới khi khúc nhạc kết thúc, nàng mới hoàn hồn bừng tỉnh.
Tiêu nghệ của Tề Trác từ trước tới nay vẫn luôn rất cao siêu, dân chuyên nghiệp có khác. Nàng vỗ tay hoan hô.
Sau đó Mục Phi Yến ở lại Hầu phủ dùng bữa luôn. Do buổi chiều Tề Trác có việc ở quân doanh nên nàng cũng không dây dưa ở Hầu phủ lâu hơn sau khi nghỉ trưa ở đó.
Mục Phi Yến trở về phủ Thái phó. Đúng như nàng dự đoán, vừa bước chân vào cổng liền bắt gặp Tiền ma ma bên cạnh mẫu thân đang đứng chờ nàng.
Tiền ma ma tiến tới trước mặt nàng thi lễ, nói:"Tam tiểu thư, phu nhân kêu lão nô đứng ở đây chờ tiểu thư về thì chuyển lời kêu tiểu thư đến viện tử của phu nhân luôn."
Yên Hà lo lắng nhìn nàng. Mục Phi Yến tặc lưỡi, bình tĩnh sải bước tới viện tử của Tề Thị.
Tề Thị mặc một thân váy áo màu xanh lá trúc sang trọng, lúc này đang ngồi ở đại sảnh chờ Mục Phi Yến, thấy nàng bước tới, mày liễu tinh tế có chút nhíu lại, khẽ thở dài.
Căn phòng được bày biện không nhiều đồ cho lắm, tuy nhìn chúng có vẻ bình thường giản đơn nhưng đều là đồ quý cả, giá thành không hề thấp chút nào.
"Mẫu thân an." Mục Phi Yến nhún thấp gối theo quy củ, ngắn gọn một câu.
"Được rồi, ngươi lại đây tới mẫu thân." Tề Thị vẫy vẫy nàng. Nàng ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở bên cạnh Tề Thị, nhìn bụng của bà, ân cần hỏi:"Mẫu thân vừa mới qua thời kì thai nghén rồi phải không? Bây giờ có thấy dễ chịu hơn đợt trước không?"
"Thoải mái hơn nhiều." Nói rồi Tề Thị đưa tay lên vuốt mái tóc nàng, nhẹ nhàng âu yếm nói:"Yến Yến, có một vài lời thật lòng, mẫu thân muốn nói cho ngươi nghe." Vào chủ đề chính luôn à. Mục Phi Yến ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong mắt bà.
"Ngươi từ khi còn nhỏ đã không được nuôi dạy giống với nhị tỷ ngươi, hai người vốn đã rất khác nhau. Nhị tỷ ngươi từ nhỏ mỗi ngày đều chăm chỉ học thêu thùa may vá,, thi thư lễ nhạc đều tốt cả, những việc mà giới quyền quý yêu thích như đốt hương cắm hoa cũng thông thạo. Không thể phủ nhận rằng nàng ấy rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, chuyện đó còn được cả đế đô công nhận. Ngươi thì khác nàng, ngày ngày theo Trác Nhi tung tăng chạy nhảy khắp nơi, cưỡi ngựa chạy quanh đế đô, sau cùng cũng không thông thạo những việc mà nữ nhi nên biết... Nhưng mẫu thân thương ngươi, mẫu thân không yêu cầu ngươi được như nàng ấy, chỉ là bây giờ ngươi đã không còn nhỏ nữa, tháng sau là cập kê rồi, tuổi đãi gã cũng đã đến, vi nương không cầu ngươi dịu ngoan, chỉ mong ngươi đừng như trước đây tùy hứng làm càn, sau này mới gả vào nhà tốt được."
Thật ra thì thâm tâm bà cũng khá hối hận vì đã quá nuông chiều nữ nhi, dưỡng ra cái tính ngang ngạnh ương bướng của nàng hiện tại. Khi cây còn nhỏ mà không được tu chỉnh đàng hoàng thì khi trưởng thành nhất định sẽ rơi vào kết cục xiêu vẹo hư hỏng. Nghĩ tới đây, Tề Thị lại càng cương quyết hơn, bà dứt khoát nói với nàng:"Từ nay về sau vi nương sẽ khống chế tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi, không thể để cho ngươi có thể chi tiêu tùy ý như bây giờ nữa!"
Với Mục Phi Yến, câu nói này quả thật giống như sét đánh ầm ầm bên tai, nghĩ đến việc hôm nay quả thực mình đã tiêu xài quá trớn, nàng đành cắn răng hỏi:"Vậy từ tháng sau Phi Yến sẽ được phát bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?"
"Giống như nhị tỷ ngươi trước đây, mỗi tháng ngươi được chia hai mươi lăm lượng." Dường như lại có sấm sét từ trên trời giáng xuống, Mục Phi Yến bám vào tay áo bà, nàng rất là hoang mang, sợ hãi mà kêu lên:"Mẫu, mẫu... thân! Này cũng quá ít rồi, không được đâu!"
Tề Thị đẩy tay nàng ra, cố gắng bình tĩnh nói:"Có gì mà không được? Nếu không phải là vi nương trước giờ luôn thương yêu dung túng ngươi thì mỗi tháng ngươi thật sự chỉ có hai mươi lăm lượng! Nếu từ nay không có chuyện gì đặc biệt, vi nương sẽ không cho ngươi thêm bạc đâu!"
"Không thể thương lượng một chút sao, mẫu thân? Từ trước đến giờ Phi Yến đều được chi tiêu thoải mái, bây giờ sợ rằng khó thích ứng..." Nàng khẩn khoản nói, hi vọng có thể cải thiện phần nào tình hình. Tề Thị nhìn bộ dáng cầu xin của nàng, ánh mắt hơi phức tạp, bất giác có chút mềm lòng nhưng nghĩ tới tương lai của nữ nhi, bà dứt khoát quay đầu đi, nói như chém đinh chặt sắt:"Ta nói một là một, hai là hai! Không thương lượng gì hết!" Rồi dường như sợ chính mình không ngăn được mềm lòng, bà đứng dậy để Tiền ma ma đỡ mình vào phòng bên cạnh, thuận tiện nói:"Minh Nguyệt, mau tiễn Tam tiểu thư trở về!"
Mục Phi Yến há hốc mồm, không ngờ rằng mình lại bị đuổi, đứng dậy khỏi ghế, vội hô:"Mẫu thân! Ơ, ơ..." Chao ôi, đây là mẫu thân dễ xúc động của nàng mọi khi sao? Mẫu thân hẳn là đã biết nàng mua một cây trâm hai ngàn lượng, chẳng lẽ vì thế bà ấy quyết tâm vậy à?
Tiền ma ma là nhũ mẫu của Tề Thị, còn Minh Nguyệt là nha hoàn hồi môn của bà ấy. Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì cũng biết là phu nhân đã quyết tâm rồi, liền tiến đến trước mặt nàng, cố nặn ra một nụ cười:"Tam tiểu thư nên về đi thôi, ý phu nhân đã quyết rồi. Tiểu thư là hậu bối, nên tôn trọng và ủng hộ quyết định của trưởng bối mình, có phải không?" Nhìn ánh mắt thẫn thờ của Mục Phi Yến, dường như sợ nàng sẽ thù hận Tề Thị, Minh Nguyệt liền ôn tồn khuyên nhủ:"Tiểu thư xin hãy hiểu cho phu nhân! Phu nhân làm điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho người mà thôi. Sau này khi tiểu thư làm mẫu thân rồi người sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của phu nhân thôi! Với lại, phu nhân còn đang mang thai, mấy ngày nay còn phải lo liệu ngày giỗ của Tần phu nhân trước đó, xin người đừng để cho phu nhân buồn lòng, không khéo sẽ tổn hại tới tiểu thiếu gia trong bụng."
Mục Phi Yến:"..." Xin chân thành cảm ơn.