Bắc Cố ngồi xổm bên cạnh hai người, vô cùng ủy khuất cầm lấy một cái màn thầu nướng, bỏ vào miệng nhỏ gặm gặm.
"Cậu vừa mới nói cậu sắp đóng phim với đại thần Thời Nam là thật hả?"
Quý Minh Đào trong miệng gặm một khối thận dê nướng, mơ hồ không rõ cho cậu một bậc thang đi xuống.
"Là thật. Một bộ web drama hai nam chính". Cái miệng nhỏ của Bắc Cố đang gặm cái màn thầu nướng trong tay, ủ rũ.
"Phim về cái gì?". Đại Hùng quan tâm nói.
"Phim kể về một cảnh sát và một bác sĩ đứng đắn cố vấn trinh thám nghiệp dư. Nguyên tác là một tác giả cấp đại thần trên internet, không dài, nhưng rất cuốn hút".
"Cậu đóng vai gì?"
"Cảnh sát Trương. Thời Nam là bác sĩ kiêm cố vấn trinh thám".
"Tốt tốt, cố lên người anh em. Giang hồ đồn rằng được diễn cùng với Thời Nam rất hạnh phúc, anh ta rất biết kéo không khí, hơn nữa không chèn ép bạn diễn, không giở thói ngôi sao". Đại Hùng thành khẩn nói.
"Cẩu phú quý".
Quý Minh Đào ăn xong xiên thận dê trong tay mình, vừa chùi chùi miệng, vừa giơ bia trong tay lên.
"Cẩu phú quý". Đại Hùng phối hợp bưng lên nước trái cây.
Bắc Cố: ".....Gâu?"
Sau khi "Gâu" một tiếng, Bắc Cố lại làm mặt quỷ, có chút căm giận nói: "Sao lại thế này? Vừa rồi còn không tin, hiện tại lại bắt đầu muốn ôm đùi tiểu gia rồi sao?"
Quý Minh Đào nhe hàm răng trắng, lúng túng nói: "Biểu tình vừa rồi của cậu quá ảo, kết hợp thêm cái chòm râu kia làm cho bọn tôi nhìn thấy cũng thấy không thực tế một chút".
"Hơn nữa, để đề phòng cậu lúc vào đoàn phim thấy đại thần quá hấp dẫn dễ bị lật xe, bọn tôi giúp cậu hạ nhiệt độ trước". Đại Hùng mặt không đổi sắc bổ một đao.
"A, thật là cảm ơn ngài". Bắc Cố đoạt một miếng khoai tây nướng trong tay Quý mập, không chút do dự nhét vào miệng.
.......
Đến lúc Bắc Cố vào đoàn phim, bởi vì nửa trước của kịch bản đa số là cảnh trong nhà, nên mấy tháng đầu đều sẽ đóng quân ở một thành phố điện ảnh bên cạnh thành phố, cho nên phương tiện cũng không mấy khó khăn.
Lúc trước trên bàn cơm, đạo diễn cũng đã thuận miệng nói qua, bộ web drama này là vừa quay vừa chiếu, trước sau ít nhất phải quay thừa 6 tập. Ngay từ đầu quay trước một chút, chờ quay được một nửa liền sẽ thương lượng với trang web để phát. Khi đó, bọn họ cần phải bắt đầu tuyên truyền, như vậy cũng có nghĩa là toàn bộ thời gian sẽ kéo dài hơn một chút, bảo mọi người chuẩn bị tâm lý.
A Văn trực tiếp lái xe đưa cậu tới. Người đại diện đeo kính râm chuyên chú lái xe, trầm mặc suốt đường, không "một hai ba bốn" dặn dò những việc cần chú ý giống như bình thường.
Tiểu điện hạ bị đặt trong rương hàng không bên cạnh Bắc Cố, một túi hành lý "Đồ cần dùng cho mèo" bị nhét vào trong cốp xe. Tiểu điện hạ lát nữa sẽ được A Văn mang về nhà, bắt đầu tháng ngày sống kiếp "ăn nhờ ở đậu".
Bắc Cố mang kính râm, lúc đầu nằm ngay đơ phía sau, sau đó mở di động lướt Weibo. Weibo cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một vài quảng cáo, liệt kê lại những nhân vật mà Thời Nam đã từng đóng, thuận tiện không bờ bến đoán xem đại thần tiếp theo sẽ đóng vai gì.
Nhìn tới nhìn lui cũng không có gì khác, Bắc Cố lại bật QQ chui vào nhóm fans của Thời Nam, xem có tin tức gì mới hay không.
Fan của Thời Nam tự xưng là "Tiểu Thời Quang", chắc là đại thần phần lớn quá cao lãnh, cũng không buôn bán, Weibo cũng rất ít khi đăng gì ngoài thông báo đóng phi. Từ phòng làm việc đến bản thân đều toát lên vẻ cao lãnh. Nhóm fan cũng giống như thần tượng, "Tiểu thời quang" mỗi ngày đều trong nhóm chia sẻ mấy bức ảnh đẹp của Thời Nam hoặc những đoạn cut clip của anh. Thời gian còn lại đều là trò chuyện mấy điều lặt vặt hằng ngày, toàn mấy thứ không quan hệ.
Một tháng nay, mọi người đang thảo luận chủ đề thú cưng...
Chủ đề nói chuyện phiếm đều rất "đứng đắn" ---- Thời Nam nuôi một con Samoyed. Đương nhiên hiện tại không có ai thảo luận "Một trong ba giống chó ngốc nhất" này, trong nhóm đang có một cô gái khoe con rùa đen mình đang nuôi.
Lần trước Thời Nam trở về xem như là một đợt cao trào trong nhóm, mọi người sôi nổi bàn luận hai ngày, sau đó không thấy Thời Nam có tin tức gì mới, lại quay về chủ đề thú cưng.
Bắc Cố chú ý một chút, lần này trước khi vào nhóm đã đến mục cài đặt, hủy bỏ
hiệu ứng đặc biệt khi online, còn dùng chế độ ẩn. Sau đó lặn xuống nước tiếp tục ấn vào lịch sử trò chuyện, lẳng lặng ấn vào bức ảnh. Trở về nhìn thoáng qua con rùa đen được khoe, lại yên lặng rời QQ.
Tới tới lui lui một vòng như vậy, Bắc Cố thay đổi bảy tám tư thế, cuối cùng không nhịn được ghé vào lưng ghế phía trước, quấy nhiễu tài xế lái xe.
"Anh A Văn, sao lại trầm mặc vậy? Có phải anh đang khẩn trương không?". Bắc Cố dùng giọng điệu thiếu đánh mà hề hề hỏi.
A Văn thừa dịp đèn đỏ, vội vàng quay đầu lại nhìn Bắc Cố, có chút không xác định mở miệng hỏi: "Cậu đã xem qua nguyên tác, kịch bản cũng đã xem... Cậu cảm thấy mình có thể nhập vai nhân vật nhiều hay ít?"
"Trước kia tôi đã đọc qua kịch bản, cơ bản có thể nắm bắt được nhân vật. Nhưng mấy cảnh đặc biệt cụ thể thì chưa nghiên cứu qua, ngoài ra còn những vụ án và người bị hại". Bắc Cố liền khôi phục đứng đắn trong một giây.
"Cậu nói xem... Cậu đóng cặp với Thời lão sư, fan của anh ta..."
Đèn đỏ lóe lên, biến thành màu xanh. A Văn nắm tay lái, do do dự dự nói một nửa rồi lại thôi.
Bắc Cố biết A Văn muốn hỏi điều gì, nhưng Bắc Cố lại không bi quan như anh.
Ngoại trừ cái nhóm rùa đen kia, một nhóm fan khác của Thời Nam đến giờ vẫn còn thảo luận vấn đề cà chua xào trứng có phải bỏ đường hay không; còn một nhóm khác thì đang thảo luận tin tức về tình hình chính trị bây giờ... Một em gái phỏng đoán xem hôn nhân đồng tính bây giờ có thể hợp pháp hóa có phải là bởi vì đàn ông và phụ nữ của Dị tộc đều có thể sinh, nên dự luật này mới có thể đẩy mạnh nhanh như vậy. Nhưng một em gái khác trong nhóm liền nhảy ra phản bác nói mọi giới tính đều bình đẳng như nhau, có thể sinh bảo bảo hay không đều nên hợp pháp hóa, không quan hệ đến Dị tộc. Có một người con trai còn đứng ra hỏi có phải đã gặp một người Dị tộc rồi hay không, mọi người sôi nổi tỏ vẻ không thấy tin nhắn kia... Một em gái khác lại nói nghi ngờ có thể mình là người Dị tộc, kết quả không đưa ra được chứng cứ, bị mấy người trong nhóm vô tâm cười nhạo một chập....
Cho nên, mọi người đều bắt đầu thảo luận vấn đề sinh con của các cặp nam nam, hẳn là sẽ không hung hăn phản đối cái CP tạm thời này đi...
"Không thể nào, hiện giờ khả năng tiếp thu với tình yêu nam nam rất cao, không phải hôn nhân cũng đã hợp pháp hóa sao? Tôi cảm thấy cũng tốt mà". Bắc Cố không biết là đang an ủi A Văn hay là an ủi chính mình.
A Văn lại trầm mặc, trên thực tế, anh đang lo lắng chuyện khác.
"Cậu vào đoàn phim, phải chú ý chút khi muốn đăng Weibo. Người trong đoàn mặc kệ có phải là fan của Thời Nam hay không, cậu cũng đừng điên lên, không phân biệt trường hợp mà quấn lấy Thời lão sư muốn chụp ảnh hay ký tên đấy. Tôi tuy rằng muốn nổi tiếng, nhưng bị dán cái mác là cọ nhiệt, làm đến cuối cùng thì vẫn là chúng ta tương đối khó coi... Cậu chịu đựng nhiều năm như vậy, sớm muộn gì cũng có thể nổi tiếng, coi như là vì tự yêu quý chính mình đi".
Bắc Cố rầm rì một tiếng. A Văn coi như cậu đã đồng ý, bật đèn, xuyên qua giao lộ nhanh chóng lái vào đường vòng.
"Bắc Cố, tôi nói này... Tôi cảm thấy cậu có thể nổi tiếng nhờ vào bộ phim này". A Văn lái xe một lát, không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy. Sau đó sợ Bắc Cố không rõ lời mình, lại thêm một câu: "Tôi nói chính là cái loại bạo nổi luôn đấy".
Bắc Cố tựa như nghe hiểu, nhưng không nói gì, ngón tay đang lướt Weibo ngừng lại, cũng không làm thêm động tác gì.
.......
Đến khách sạn không thành phố điện ảnh, gửi tạm tiểu điện hạ ở quầy lễ tân, A Văn nhận phòng, đưa Bắc Cố đến chào hỏi đạo diễn và biên kịch trước. A Văn giúp cậu đem hành lý đưa lên phòng. Bắc Cố đến giờ vẫn không có trợ lý, mọi chuyện đều tự mình làm, hoặc đôi khi làm phiền A Văn một chút.
A Văn mỗi lần nói Bắc Cố phải tuyển trợ lý, cậu đều lấy vài câu rằng mình chỉ đóng một vai phụ cần trợ lý làm gì mà từ chối. Kinh phí của công ty bọn họ thật sự không nhiều lắm. Công ty khác cái dạng gì thì Bắc Cố không biết, nhưng công ty của mình có quy định rằng nếu tuyển trợ lý thì tự nghệ sĩ mình phải trả lương. A Văn và Bắc Cố nhiều lúc cũng không dư dả gì, hơn nữa Bắc Cố nhìn thường ngày náo nhiệt, thật ra trong xương cốt là người cố chấp lại có ý tự bảo vệ mình quá mức, không thích cảm giác bên cạnh luôn có người đi theo. Ba từ hai chối, dẫn đến tình huống như vậy.
A Văn đẩy hành lý cùng Bắc Cố đứng chờ thang máy, còn không quên mấy lời thường nói: "Phim quay lần này, đừng nói đến kết quả thế nào, nhất định phải tìm một người trợ lý, tôi không thể mỗi ngày đều ở đây với cậu. Cảnh quay của cậu lại nhiều, không giống như trước kia ngây ngốc hai ngày là có thể đi, ngơ ngẩn ở đây đến cả nửa năm. Đừng để ý đến tiền lương, phải chi thì cứ chi, cho dù chỉ còn có thể xách hành lý thì tuyển sớm một người vẫn tốt hơn".
"À, được. Chờ đóng xong bộ phim này thì cũng phải như vậy. Đạo diễn Quý ở tầng năm phải không?". Bắc Cố vừa đáp ứng, vừa ấn số tầng.
"Đạo diễn Quý ở phòng 506, biên kịch Chương ở phòng 508, hai phòng kế bên nhau". A Văn rất vừa lòng với thái độ của Bắc Cố, không quên thêm một câu: "Nghe nói hai người đều thích hút thuốc, cậu có mang theo không?"
Bắc Cố vẻ mặt ngây ngốc vỗ vỗ túi quần.
"Tôi cảm thấy cái vị bạc hà kia của cậu không được, cầm lấy này". A Văn ném cho cậu một bao "Soft X Hoa".
"Cám ơn anh A Văn".
Bắc Cố lấy bao thuốc xé mở, rút hai điếu nhét vào hộp thuốc khác, rồi lấy bật lửa bỏ vào chỗ trống vừa rồi, cuối cùng nhét vào túi tiền. Phòng của Bắc Cố ở tầng bảy, cậu bước ra chỗ lầu 5, thẳng đến phòng 506, lúc sắp đến cửa liền gửi Wechat cho đạo diễn Quý.
Đạo diễn Quý không trả lời, nhưng trực tiếp ra mở cửa. Đạo diễn trẻ 30 tuổi hoàn toàn khác với dáng vẻ quần tây áo sơ mi trong lần gặp mặt trước, chỉ mặc một cái áo màu đen cùng với quần cộc hoa phong cách Hawaii. Người đàn ông thấy Bắc Cố thì như gặp lại người quen cũ hàn huyên hai câu, thuận tay còn gõ gõ cửa phòng kế bên.
Biên kịch Chương là biên kịch đi theo toàn bộ hành trình của đoànn phim, cũng là biên kịch khác ngoài tác giả nguyên tác "Nhạc đại". "Nhạc đại" tuy rằng đảm bảo hướng đi của kịch bản, nhưng rốt cuộc cũng không phải là biên kịch phim truyền hình, cô sẽ không ở đoàn phim mỗi ngày, cho nên những chi tiết vẫn do biên kịch Chương nghiên cứu.
Biên kịch Chương "văn nhã" hơn so với đạo diễn Quý, mặc quần tây, áo sơ mi Polo, lúc bị gọi ra hình như vẫn còn đang làm việc, còn mang cặp kính vuông đen. Người đàn ông đặt kính lên bàn, trực tiếp đóng cửa cùng với hai người khác vào phòng đạo diễn Quý.
Phòng đạo diễn Quý là phòng một giường lớn, bên cửa sổ có hai cái ghế sô pha nhỏ, còn đặt một cái bàn đặt vào tường và một cái ghế không có chỗ tựa lưng. Bắc Cố sau khi bước vào thì tự giác kéo ghế đến bên cạnh sô pha, chờ đến khi đạo diễn và biên kịch ngồi xuống rồi cậu cũng kéo ghế dịch về phía cạnh hai người kia, ngồi xuống.
"Lần trước biên đạo Chương không có ăn cơm chung, vừa vặn giờ giới thiệu một chút. Đây là biên kịch chính của đoàn phim. Chương đại tài tử. Lão Chương, đây là Trương Thức, a, chính là diễn viên Bắc Cố". Đạo diễn Quý ngồi xuống thì chỉ chỉ Bắc Cố, thuận miệng giới thiệu với biên đạo Chương hai câu.
Bắc Cố nhìn cái gạt tàn trên bàn trà đã có 5,6 cái tàn thuốc, từ trong túi lấy ra bao thuốc "Soft X Hoa" mà A Văn ném cho mình lúc trước, đưa ra. Đạo diễn Quý và biên kịch Chương gần như không chút do dự ngậm vào trong miệng. Hai lão yên dân cầm bật lửa của mình, Bắc Cố cũng không bước lên châm lửa, tự mình cầm điếu thuốc, vẻ mặt thâm trầm bắt đầu "hít mây nhả khói".
Nói thật thì Bắc Cố không quá thích không khí nặng mùi khói huốc như vậy, mặc dù hiện tại trong bộ dáng một đại thúc thô lỗ để râu, trong lòng vẫn là một chàng trai trẻ trung. Loại thuốc bạc hà so với "Soft X Hoa" nặng đô này thì phù hợp với gu của cậu hơn.
Hiện tại trời đất bao la, đạo diễn là lớn nhất. Ở trước mặt hai lão nghiện thuốc, không có gì mà thuốc không giải quyết được, cũng không có đề tài gì mà thuốc không mở được. Đạo diễn Quý hung hăng hút một ngụm, ngay cả biên kịch Chương biểu tình cũng trở nên thân thiện và chân thành hơn --- tình hữu nghị giữa mấy người đàn ông đôi khi chính là không thể hiểu được như vậy.
"Tiểu Trương, à không, Tiểu Bắc này... Ngày mai là cậu có thể nhìn thấy gánh hát này của chúng ta và mấy đoàn phim ngốc trước kia của cậu không giống nhau, rất trẻ trung. Từ đạo diễn đến quay phim, ánh sáng, kịch vụ... Đều vô cùng năng động. Không chừng già nhất là mấy diễn viên gạo cội".
Bắc Cố ngồi thẳng tắp, nửa người trên hơi chồm về trước, vẻ mặt nghiêm túc nghe đạo diễn dạy bảo, cũng xem nhẹ điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay kia.
"Cho nên đóng phim ở đây không cần câu nệ, chỉ thả lỏng, mới có thể phát huy kỹ thuật diễn xuất đến mức tốt nhất. Lão Trần đối với cậu có sự tin tưởng rất lương, tôi cũng tin vào ánh mắt của lão Trần".
"Anh là lão làng trong nghề, tôi chỉ có một chút bản lĩnh còn không đủ nhìn, Có thể vào được đoàn phim đã là cơ hội khó được rồi. Chúng tôi đều là muốn đi theo anh và biên kịch Chương học hỏi, đến lúc đó còn nhờ anh không ghét bỏ tôi mà đá ra ngoài là được rồi".
"Hahaha, đá cái gì mà đá, đá thì phải lại tuyển người. Bất quá tôi có thể mỗi ngày kéo loa ra mắng cậu... hahahaha! Cậu đây là biểu tình gì? Lão Trần nói cậu là tên hạt dẻ cười không chịu ngồi yên. Tôi còn đang đợi cậu đem không khí đoàn phim đẩy đến cao hơn đây!"
Bắc Cố trở về phòng 707 của mình, A Văn giống như bà mẹ già soạn mấy bộ đồ dễ nhăn treo lên. Tuy rằng trước mặt bạn bè có thể đùa giỡn, có thể lười biếng là thái độ bình thường, nhưng A Văn thì khác. Người đại diện này đi theo mình bận rộn trong ngoài, so với bạn bè thì giống anh trai hơn, thấy A Văn đang bận việc, vội vàng hai ba bước đem điện thoại đặt trên tủ, chạy đến vali tự giác thu dọn đồ rửa mặt.
"Đêm nay Thời Nam sẽ vào đoàn, cậu nếu trên đường có gặp, nhớ phải gọi người ta là Thời lão sư nghe".
"Vâng".
"Tôi để lại cho cậu mấy hộp cháo, để dùng khi khẩn cấp. Nhưng cậu vẫn nên cố gắng ít ăn đi, ăn cơm quan trọng hơn. Dạ dày của cậu không tốt, tự mình phải hiểu rõ. Buổi tối ăn quá nhiều sẽ không tiêu được".
"Vâng".
"Tôi vừa mới suy nghĩ nửa ngày, vẫn không quá yên tâm. Tôi chút nữa gửi tiểu điện hạ qua nhà mẹ tôi, sau đó ở đây với cậu hai ngày. Tôi vừa mới nhận phòng xong, 304, có việc gì thì gửi Wechat, không cần gọi điện thoại nội bộ".
"Đã biết rồi".
Hai người câu được câu không trò chuyện, đồ đạc cùng dọn dẹp gần như đâu vào đấy. A Văn nhìn thấy không sai biệt lắm, lại dặn dò hai câu. Bắc Cố dùng điện thoại trong phòng gọi hai phần ăn, hai người ăn xong, người đại diện tận chức tận trách cầm chìa khóa xe đi sắp xếp cho tiểu điện hạ trước.
Bắc Cố từ trong balo, lấy thư điện tử và kịch bản mình đã sửa sang, nửa dựa vào trên giường bắt đầu xem kịch bản gϊếŧ thời gian.
|Tội lỗi cuối cùng| là bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên.
Hai nam chính, cậu diễn Trương Thức, là một đội trưởng cục cảnh sát mới trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Thời Nam đóng vai Phó Thành, là bạn học thời cấp ba của Trương Thức --- Một tên "Rùa biển" đẹp trai lắm tiền, học y, vốn dĩ tốt nghiệp không còn liên lạc gì nữa. Hai người bởi vì một vụ án mạng mà gặp lại nhau. Trương Thức phát hiện bạn học này không chỉ có y thuật cao siêu, trên phương diện trinh thám lại càng kinh gười. Hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn. Đại đội trưởng Trương đối với bác sĩ Phó này vô cùng thưởng thức. Bác sĩ Phó luôn có thể kích phát linh cảm phá án của mình, đưa ra nhắc nhở có tính mấu chốt, làm anh hận không thể đem bác sĩ Phó buộc trên lưng quần mình một ngày 24 giờ, đem đến cục cảnh sát làm cố vấn cho mình. Hai người xem nhau như tri kỷ, chậm rãi có một điều vi diệu nào đó càng thêm phát triển. Nhiều lần khúc chiết, trải qua khảo nghiệm sinh tử, rốt cuộc trở thành người yêu ở bên cạnh nhau.
Nhưng theo tình tiết các vụ án đẩy mạnh, đại đội trưởng Trương lại phát hiện người bên gối của mình lại có dính dáng vào, từng lớp từng lớp tháo bỏ lớp kén, bản án cũ năm xưa được lật lại. Thật thật giả giả.
Tay trái là tình yêu ngọt ngào, tay phải là chính nghĩa....
# Hết chương 6
===
Danh Sách Chương: