• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân Tịch Ly quan sát Tề Bách Sơn đang tiến lên, đến giờ mới thấy được một người có phong thái, cao lớn vạm vỡ, giọng nói cũng âm vang như tiếng chuông.

“Tại hạ Tề Bách Sơn, Mẫn công tử muốn tỷ thí như thế nào a?” Tề Bách Sơn lên tiếng hỏi.

Ân Tịch Ly nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, cảm thấy rất thuận mắt, liền cười, “Như thế nào cũng được.”

“Hảo” Tề Bách Sơn mạnh mẽ vung tay lên, “Vậy dùng bàn cờ yêu thích của ta, chúng ta đánh cờ một phen.”

Ân Tịch Ly gật đầu, liền thấy Tề Bách Sơn nhận lấy một cái rương gỗ người bên cạnh đưa xuống, nhẹ nhàng cẩn thận mở rương, lấy ra một bàn cờ cũ kỹ bằng đá đen, trên mặt có nhiều vết trầy xướt với các đường khắc ô màu xám nhạt, rất cổ xưa.

Mọi người thoáng nhìn qua đều thấy hơi khó hiểu, bàn cờ này so với những bàn cờ khác có phần thua kém.

Sau đó, Tề Bách Sơn lại lấy thêm một bàn cờ từ phía dưới rương ra, lần này các đường kẻ trên đó tương đối thưa thớt.

Ân Tịch Ly nhìn một chút, trong lòng đã hiểu rõ, nhưng không lên tiếng.

“Ta thấy các hạ cũng không phải là người có kiến thức nông cạn.” Tề Bách Sơn nói với Ân Tịch Ly, “Cho nên ta đành thi thố hết tuyệt kĩ, tránh để thua khiến người khác chê cười.”

Ân Tịch Ly khẽ gật đầu, cúi người nhìn thật kỹ hai cái bàn cờ.

“Mẫn công tử nhận ra hai bàn cờ ấy chứ?” Tề Bách Sơn cười hỏi, “Có thể nói được xuất xứ không?”

“Ân, đây chẳng phải là hai bàn cờ được Nam triều Lương Vũ Đế yêu thích nhất sao?” Ân Tịch Ly sờ cằm, nói, “Tương truyền Lương Vũ Đế là người say mê cờ, rất thích tìm người đánh cờ. Lúc bấy giờ ván cờ Trung Nguyên phần lớn có mười bảy đường, quy ra được hai trăm tám mươi giao điểm. Còn bàn cờ Tây Vực lưu truyền lại là mười chín đường, gồm ba trăm sáu mươi mốt điểm. Bàn cờ của vùng Đông Nam lại có mười hai đường, một trăm bốn mươi giao điểm, đây chính là một lớn một nhỏ (bàn cờ nhiều mắt được gọi là bàn cờ lớn, bàn cờ ít mắt gọi là bàn cờ nhỏ). Một ngày nọ, Lương Vũ đế đột phát ra ý tưởng, cùng với một thần tử của hắn chơi song song hai ván cờ. Thực chất là hai người xuống tay đánh một lần hai nước cờ, một tay đánh bàn cờ lớn một tay đánh bàn cờ nhỏ, đồng thời phải đi nhanh, không được suy nghĩ lâu.”  

“Ha ha ha.” Tề Bách Sơn cười to, “Có kiến giải, các hạ quả nhiên không phải hạng người tầm thường. Vậy Mẫn công tử đây có dám cùng ta đấu song song hai ván không? Chẳng giấu gì công tử, ta mỗi ngày đều phải đánh cờ, có khi một mình ta thay phiên đấu với mấy người, chưa bao giờ nếm qua thất bại.”

“A?” Ân Tịch Ly gật đầu, “Vậy ta cũng nên thận trọng.”

Dứt lời, hai người đều không dài dòng nữa, lấy quân cờ ra.

Tề Bách Sơn bảo Ân Tịch Ly là khách từ phương xa đến, bởi vậy chấp hắn lấy quân trắng đi trước. (PS/ luật cờ vây Trung Quốc xưa chính là trắng trước đen sau, chấp quân đen là qui củ đấu cờ hiện đại)

(Theo ta biết thì luật cờ vây từ trước tới nay là quân đen đi trước. Mặc dù có tìm hiểu nhưng vẫn không tìm thấy tài liệu nào ghi như tác giả. Nếu ai biết cho ta thỉnh giáo. Đa tạ.)

Ân Tịch Ly cũng không khách khí, nhặt lên một quân trắng, đi thật nhanh.

Tất cả mọi người nín thở quan sát hai người đánh cờ.

Không lâu sau, liền thấy hoa mắt.

Hai người này đi cờ cực nhanh, hơn nữa mỗi người lại một tay chơi một bàn cờ, đánh cờ không loạn, thế nhưng khán giả đã hết theo kịp.

Viên Lạc kéo Viên Liệt, “Đại ca, ta thấy có phần choáng váng.”

Viên Liệt cũng dở khóc dở cười, hắn vẫn còn cố nghiên cứu ván cờ, nhưng cách chơi này hắn mới nghe đến lầu đầu, vì thế để tránh hỗn loạn, hắn chỉ đơn thuần theo dõi cục diện của một ván cờ trước, hiểu rõ ràng rồi, mới nhìn sang ván cờ còn lại.

Viên Liệt khẽ nhíu mày, khí thế của Tề Bách Sơn tựa như cầu vồng, mỗi một chiêu đều mang theo vài phần sát khí, chăm chăm hướng tới công thành đoạt đất, mà Ân Tịch Ly lại không nhanh không chậm, không thấy có trận pháp gì, trong chốc lát, liên tục bị thất thế.

Tề Bách Sơn trong lòng thất vọng, Mẫn Thanh Vân tuy là không vừa, có thể duy trì lâu như thế với lối đánh song song hai ván, nhưng tuyệt đối vẫn không phải cao thủ, đánh cờ với hắn cảm giác giống như hai người đang đấu võ, một người có tài nghệ tuyệt vời, một người chỉ biết vài chiêu phòng thân, không hề thấy thoải mái mà tận lực chơi.

Nhất thời, trong lòng Tề Bách Sơn sinh ra một loại cảm giác tịch liêu khó hiểu_lẽ nào thiên hạ rộng lớn này thật không tìm thấy được một người có thể cùng ta thỏa chí đấu một ván cân tài cân sức sao? Càng lên cao thì càng cô độc… Thật sự rất cô độc.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tề Bách Sơn dường như tự thấy có điểm chán ghét bản thân, hắn mơ hồ cảm thấy vô lý. Con người hắn từ trước đến nay luôn phóng khoáng, tự nhiên sao lại bi quan chán đời?

Xa xa, Hạ Vũ tìm chỗ ngồi xuống uống trà, đối với việc đánh cờ này, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ Ân Tịch Ly sẽ thất bại.

Ân Tịch Ly lúc nhỏ học cùng trường với Hạ Vũ, đừng tưởng vì hắn có học thức rất cao nên được các phu tử tâm đắc, thật ra tính tình hắn trời sinh tương đối bất hảo. Phu tử giảng bài, hắn có thể thích thì trốn đi, muốn tìm hắn cũng dễ dàng, phần lớn thời gian hắn chỉ trốn vào chỗ nào đó yên tĩnh đọc mấy cuốn sách kỳ quái. Nếu phu tử muốn phạt hắn, hắn sẽ nói ra hàng loạt lý do khiến người ta tức giận đến phát điên, rồi phản bác không lại lời ngụy biện của hắn, thế nên các phu tử không có cách gì trị hắn. Có điều con người vốn hay thiên vị, các phu tử cả ngày bị chọc giận đến trừng mắt dựng râu, nhưng vẫn hết sức chiếu cố hắn. Đơn giản vì Ân Tịch Ly vốn được lão thiên gia ưu ái! Người khác phải xem qua mười lần mới nhớ được, hắn đảo mắt một vòng là đã có thể nói ra không sai một chữ, người khác toàn tâm toàn ý mới làm nên một chuyện, hắn lại có thể đồng thời làm hai ba việc. Nói đến cầm kỳ thi họa, đâu phải cái gì hắn cũng thành thạo, thực chất chẳng có ai dạy hắn chơi cờ, chỉ là bản thân hắn tự học qua sách. Hơn nữa hắn lại xuất chúng, các trưởng bối sao còn có thể không vui mừng.

Đối với việc đánh cờ, từ trước đến nay Ân Tịch Ly chỉ lấy đó là một thú vui, chưa hề thật sự để tâm vào.

Trước kia Hạ Vũ từng nói với hắn, “Cổ nhân đã nói rất chí lý, bên trong quân cờ có thiên địa vạn vật, quân cờ ẩn chứa đạo lý của cổ thánh tiên hiền từ ngàn xưa, đánh cờ giống như hành quân đánh trận, phần lớn các danh tướng đều giỏi chơi cờ.”

Đáp lại lời của hắn, Ân Tịch Ly chỉ trả lời qua loa một câu “Nhảm nhí, quân cờ không ăn cơm thì chết đói hết sao? Chơi cờ thua trận sẽ bị ngũ mã phanh thây sao?”

Hạ Vũ liền á khẩu.

Người đến tìm Ân Tịch Ly đánh cờ không ít, phần lớn đều là người cùng trường ghen ghét hắn tài cao, chạy tới muốn đánh bại hắn, đàn áp nhuệ khí của hắn một chút, nhưng hầu hết đều đại bại mà quay về.

Hạ Vũ từng hiếu kỳ hỏi Ân Tịch Ly vì sao hắn đánh cờ luôn luôn thắng, Ân Tịch Ly chỉ cười lại, trả lời, “Cờ vây căn nguyên giống như Hà đồ​[1]​, được truyền lại từ mấy ngàn năm trước, có một loại sách gọi là kỳ phổ, trải qua nhiều triều đại được những người yêu cờ đem các ván cờ tinh diệu ghi chép lại. Người trong thiện hạ đến nay vẫn chạy không khỏi một chữ “Sử”, dù ngươi có kế tục, cũng đánh không lại trí tuệ của tổ tiên đã được tích lũy cả ngàn năm. Nếu như ngươi nhớ rõ hết kỳ phổ trong thiên hạ, thì đánh cờ có gì khó? Lại nói, tỉ dụ như thức ăn ngon trong thiên hạ ngươi đều được nếm qua, nấu ăn cũng không còn khó; nữ nhân trong thiên hạ đều đã gặp qua, cho dù có ngồi trước mặt thì lòng ngươi vẫn thản nhiên; thiên hạ…”

Cuối cùng, Hạ Vũ quyết định nghiên cứu y thuật trong thiên hạ, quả nhiên thành Thần y.(=.=)

Không lâu sau, mọi người ở xa vốn vẫn yên lặng theo dõi nước cờ bỗng nhiên dao động, bởi Ân Tịch Ly đang ở thế suy tàn thì đột nhiên phản công. Tề Bách Sơn lẽ ra chiến thắng đã trong tầm tay, lại phát hiện mình đã rơi vào bẫy của Ân Tịch Ly, vội vàng ngoan cố muốn lật ngược tình thế, nhưng đã không còn kịp.

Từ phía Ân Tịch Ly bắt đầu đồng loạt phản kích, thắng áp đảo khiến Tề Bách Sơn thua liên tiếp, thất bại thảm hại.

Hơn nữa như lời hắn đã nói, từ lúc bắt đầu đánh cờ đến giờ chưa từng thua, lại luôn là kẻ trên cơ, thất bại kiểu này hắn chưa từng gặp qua, cảm giác khi lâm vào tình cảnh bị người khác chèn ép cũng chưa từng trải, trong phút chốc sơ suất, dẫn đến kết cuộc đại bại, hắn còn chưa kịp hồi phục tinh thần.

Ân Tịch Ly thoáng cái đã thu nạp phần lớn đất của quân đen, liền thôi không đàn áp nữa, chậm rãi duy trì với Tề Bách Sơn, cuối cùng, Tề Bách sơn nhận thua.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người lặng im không nói nên lời, ai nấy đều ngây người như phỗng__thư sinh này là thần thánh phương nào?! Sao lại có khả năng thắng được Tề Bách Sơn.

Lại nhìn sang Tề Bách Sơn, chỉ thấy đúng là hắn vừa nhận lấy đả kích rất lớn, nhất thời hoang mang mất bình tĩnh. Hắn hiện đang để hết đầu óc vào thất bại, liên tục tự hỏi tại sao? Tại sao lại thua? Nhưng hắn không nghĩ ra. Thua cũng không sao, nhưng đau nhất chính là thua ở chỗ nào, Tề Bách Sơn cảm thấy huyết khí dâng lên, ngực đầy hoang mang, sắc mặt cũng khó coi.

Những người khác trong tứ đại tài tử chứng kiến bộ dáng của hắn chỉ sợ hắn thần hồn bất an, Trần Miễn tiến lên khuyên hắn, “Tam ca, chớ nóng giận.”

“Đúng vậy lão tam a.” Mạc Tiếu Trúc cũng nói, “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, mới thua một lần đừng quá lo lắng.”

Tề Bách Sơn nghe xong lại càng thấy lo. Đúng! Thua một lần cũng không sao, nhưng hắn không biết là thua ở chỗ nào, từ nay về sau gặp phải thư sinh kia, chẳng phải sẽ lại thua? Hắn sau này làm thế nào đánh cờ được nữa!

Đang trong lúc tâm trí phiền loạn, chợt nghe Ân Tịch Ly hời hợt nói một câu, “Ai, Đại tướng quân chưa một lần nếm qua thất bại, vĩnh viễn không thể trở thành bách thắng Đại Tướng quân.”

Tề Bách Sơn sững sờ, cảm thấy trong lòng minh bạch thông suốt. Đúng vậy, chính vì mình chưa từng thua, nên vừa rơi vào thế bại thì không biết đánh ra sao nữa, một lòng chỉ nghĩ đến thắng bại, không có cách nào khống chế cục diện, mình thua chính là ở chỗ này.

Nhất thời, Tề Bách Sơn thấy cảm khái vô cùng. Chỉ qua ván cờ vừa rồi, trong lòng hắn đã trải nghiệm nhiều phen thăng trầm, lúc bắt đầu là tịch mịch, nghĩ mình vô địch thiên hạ nên ngạo mạn, khi thất thủ thì đột ngột rối loạn, thua cờ rồi thì mất hết can đảm sa sút tinh thần, thậm chí trong đầu còn nổi lên ý niệm từ nay về sau không đánh cờ nữa, bây giờ thật sự tỉnh ngộ, tâm tình trở nên ôn hòa tự tại, tựa hồ cửa sổ đóng chặt ở bốn vách tường tự nhiên được mở ra, thua một cách tâm phục khẩu phục!

“Ha ha.” Sắc mặc Tề Bách Sơn khôi phục lại bình thường, thoắt đứng lên, chắp tay đối Ân Tịch Ly. “Công tử tài cao, tại hạ đã được thụ giáo, lần sau có cơ hội nhất định phải tỷ thí, sẽ không để ngươi tìm được sơ hở!”

“Nhất định, nhất định.”Ân Tịch Ly gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ, trẻ nhỏ thật dễ dạy.

Thư sinh không có danh tiếng gì như Mẫn Thanh Vân lại có thể dễ dàng thắng hai vị trong tứ đại tài tử. Đám người trong phút chốc được mở rộng tầm mắt, châu đầu ghé tai bàn luận, không biết Mẫn Thanh Vân là thần thánh phương nào, lần này có tham gia khoa cử hay không.

Ân Tịch Ly ngồi xuống lan can bên cạnh nghỉ ngơi, Quý Tư lấy một bình trà rót cho hắn, cười hỏi, “Tiên sinh tài cao, không biết là nhân sĩ phương nào?”

“A, người phương Bắc.” Ân Tịch Ly thuận miệng trả lời một tiếng, đang do dự xem có nên kéo mặt nạ lên uống trà không, chợt nghe Mạc Tiếu Trúc nói với hắn, “Mẫn công tử, hôm nay không còn sớm, chúng ta để ngày mai tiếp tục được không?”

Ân Tịch Ly nhìn nhìn hắn, nghĩ nghĩ, cũng tốt, đi chợ thư mua sách với Quý Tư trước a, buổi trưa hắn chỉ ăn một bát mì, giờ bụng đói cồn cào. Chờ chốc nữa mua sách hay xong, trở về kiếm chút đồ ăn ngon, vừa ăn vừa xem, chẳng phải là mỹ mãn sao? So với việc giao đấu cùng mấy thư sinh này thì thú vị hơn nhiều. Liền trả lời, “Được a, ngày mai tiếp tục.”

“Hảo!” Mạc Tiếu Trúc gật đầu, “Sáng sớm mai chúng ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi, không gặp không về!”

“Hảo hảo.” Ân Tịch Ly vội vàng hướng hắn khoát tay ý bảo tạm biệt tạm biệt, trong lòng lại nghĩ, ngày mai còn để ý tới ngươi mới lạ đó, dù sao ta cũng không phải là Mẫn Thanh Vân, đến lúc bỏ mặt nạ ra, ngươi đi tìm quỷ mà tiếp tục so tài a.

Tứ đại tài tử, Tề Bách Sơn bị nhục, Trần Miễn bị thương, có thể nói là tổn hao nguyên khí nặng, bốn người cùng nhau ra về, chuẩn bị nghiên cứu suốt đêm một phen, ngày mai phải làm như thế nào để phản công, chuyển bại thành thắng. Đám đông vây quanh thấy không còn so tài nữa, liền cũng tản đi, nghĩ bụng ngày mai lại đến sớm xem.

Ân Tịch Ly nhảy cẫng lên, lôi kéo Quý Tư nói, “Ai, lão nhân, đi mua sách thôi!”

“Đi ăn cơm trước đã a.” Lúc này, Ân Tịch Ly chợt nghe sau lưng có người nói chuyện, nhìn lại, hắn cả kinh mà nhảy lên…Viên Liệt!

Quý Tư ngẩng đầu xem xét, kín đáo gật đầu, nhất định là Viên Liệt nhìn thấy thư sinh này tài cao nên muốn kết giao, bởi vậy mới chịu mời đi ăn cơm. Quý Tư cũng rất ưa thích thư sinh này, muốn cùng hắn kết thành bằng hữu, liền tán thành, “Đúng vậy Mẫn công tử, chúng ta đi ăn một bữa cơm rồi lại dạo chợ sách a, chợ sách rất lớn, phải đi một hai canh giờ mới hết được.”

May mắn là Ân Tịch Ly có đeo mặt nạ, bởi vì biểu lộ trên mặt hắn lúc này có thể nói rất đặc sắc, miệng há thật to, con mắt trợn tròn __tại sao lại có Viên Liệt ở đây? Hắn là người của lão nhân gia này sao?

Nghĩ tới đó, bụng dạ Ân Tịch Ly bồn chồn, hẳn là Viên Liệt không nhận ra hắn?!

“Đúng a, phải cùng nhau đi ăn cơm chứ?” Viên Lạc cũng tham gia, nói, “Công tử là người xứ khác a? Ta biết rõ tiệm ăn có món ngon nhất Nhạc Đô này, chúng ta đi ăn đặc sản của Nhạc Đô đi.”

“Ách…” Ân Tịch Ly tự nhủ, bảo ta đi ăn cơm với các người không phải là đưa dê vào miệng cọp sao, nghĩ thật nhanh, liền nói ngay, “Việc này…có thể từ chối không, hay là lão nhân nói cho ta biết chợ sách ở đâu, ta tự mình đi được rồi.”

Ân Tịch Ly gấp đến độ mồ hôi túa ra, liếc tìm Hạ Vũ ngoài xa, liền thấy hắn đang cố nén cười khoát tay với mình, xoay người biến mất.

Ân Tịch Ly vừa vội, vừa tức, thật không có nghĩa khí!

“Đi thôi.” Viên Liệt đưa tay kéo cổ tay Ân Tịch Ly lại, vừa đi vừa hỏi “Công tử thích ăn gì?”

“Ta ngồi không, không uống rượu không ăn thịt, sợ là đi cùng với ta các ngươi sẽ cảm thấy mất hứng.” Ân Tịch Ly định rút tay về rồi chạy thoát thân, lại nghe Viên Liệt cười ha hả, “Trùng hợp vậy, ta cũng ăn chay, không uống rượu không ăn thịt, quả nên đi cùng nhau cho có bạn!”

Viên Lạc nghe được có chút hồ nghi, ca ca của hắn bắt đầu ăn chay từ khi nào vậy?

“ Ha ha, Viên tướng quân xem ra rất tâm đắc với thiếu niên kia a.”Quý Tư gật đầu cười, cảm thấy hôm nay mình đã tìm được một nhân tài.

“Ai, ngươi đừng kéo ta, ta tự đi được.” Ân Tịch Ly muốn rút tay về, Viên Liệt lại không buông tay, kiên quyết nói, “Không được, buông tay ra nhỡ công tử không cẩn thận ngã sấp xuống, đè lên người khác thì sao?”

Ân Tịch Ly cả kinh, tóc dựng thẳng lên hết, xong rồi xong rồi, hắn nhận ra rồi!

“Không đâu…” Ân Tịch Ly nhanh chóng giả ngu, “Nên xưng hô với các hạ như thế nào a?”

Viên Liệt mỉm cười, “Phải để ta hỏi công tử mới đúng chứ!”

“Ha ha.” Ân Tịch Ly gượng cười, trong lòng không ngừng kêu khổ, nghĩ phải tìm ra biện pháp gì mới có thể đào tẩu đây a?

Lúc này, Viên Liệt liền lấy từ trong người ra một cái trống bỏi, xoay lòng vòng lộp bộp lộp bộp.

“A…” Ân Tịch Ly kêu lên một tiếng, đây là vật bất ly thân của hắn a, thì ra là ở chỗ Viên Liệt.

“Tiên sinh nhận ra à?” Viên Liệt cười hỏi.

Ân Tịch Ly nhanh nhảu lắc đầu. “Không nhận ra.”

“Vậy sao.” Viên Liệt nhẹ gật đầu. “Ta vừa mới nhặt được, tiên sinh ngươi nói xem ta có xúi quẩy không, đang êm đẹp đi trên đường thì tự nhiên bị một con hồ ly từ trên trời giáng xuống đập trúng, còn bị giẫm hai cước.”

Ân Tịch Ly cau mũi, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Không phải chỉ giẫm có một cước thôi sao.”

“Ân?” Viên Liệt mỉm cười nhìn hắn, “Cộng thêm một cước từ rất nhiều năm trước, không phải là hai cước sao?”

Ân Tịch Ly hít vào một hơi__ người này có vậy mà cũng mang thù a?!

“Cái trống kia, đưa ta xem.” Ân Tịch Ly nói, tay muốn với tới.

Viên Liệt tùy tiện đưa hắn, Ân Tịch Ly cầm trong tay quan sát, rồi lại nhìn xuống tay của mình, cười nói, “Nới lỏng chút đi, tay ta tê quá!”

Viên Liệt thả tay ra, Ân Tịch Ly ho khan một tiếng, cầm cái trống kia xoay lòng vòng, tính toán, phía Tây là sinh lộ!

Trong lòng kích động, đột nhiên, Ân Tịch Ly đưa ngón tay chỉ hướng Đông, hô to một tiếng, “Đừng chạy!”

Viên Liệt vừa quay mặt, Ân Tịch Ly liền xoay người đào thoát.

Quý Tư và Viên lạc đi phía sau, từ xa nhìn thấy Ân Tịch Ly đột ngột rống lớn một tiếng gây kinh động khiến mấy người đi đường đều ngoái lại nhìn, rồi chứng kiến hắn đang ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Viên Liệt nhíu mày, trong lòng tự nhủ, ngươi đừng hòng thoát!

Ân Tịch Ly một mạch xông vào trong ngõ hẻm, vừa quẹo một cái, trước mặt xuất hiện một người…

“Ai nha…”

Ân Tịch Ly va vào cái gì đó rắn chắc, người nọ đưa tay đỡ hắn, tay kia một chiêu giật mặt nạ của hắn xuống.

Ân Tịch Ly ngẩng đầu, liền thấy người đang đỡ mình chính là Viên Liệt.

Viên Liệt cúi đầu nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Ân Tịch Ly, nghiến răng, “Quả nhiên là ngươi!”

“Không phải!” Ân Tịch Ly đưa tay che.

“Trốn tránh cũng vô dụng!” Viên Liệt lôi người vừa đào thoát lại, ấn vào tường, “Tìm được ngươi rồi!”

“Ngươi tìm ta làm gì vậy, ta đâu có biết ngươi.” Ân Tịch Ly liều mạng chống chế, trong lòng bực bội, đường sống phía Tây ở chỗ nào? Rõ ràng là ngõ cụt.

“Người năm đó chính là ngươi a!” Viên Liệt đưa tay nắm lấy cằm Ân Tịch Ly, nâng mặt hắn lên nhìn kỹ, quả nhiên là khuôn mặt của thiếu niên năm đó, có điều khi trưởng thành không còn nét trẻ con nữa, càng thêm sắc sảo. Viên Liệt không biết mình bị cái gì, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Ân Tịch Ly, cảm thấy ánh mắt không rời đi được, trong lòng nhảy loạn.

Ân Tịch Ly không ngừng kêu khổ, sớm biết như vậy đã không đến Nhạc Đô, đưa tay đẩy người kia ra, nói, “Cùng lắm thì cho ngươi giẫm lại hai cước, chúng ta hòa.”

Lúc này bụng Viên Liệt đầy nghi hoặc, vì sao mắt vừa nhìn thấy thư sinh này liền không dứt ra được, trong lòng càng lo lắng, hô hấp khó khăn, trong đầu lập tức nghĩ, thư sinh này rốt cuộc là người hay yêu quái? Viên Liệt nhướn mày,bắt lấy Ân Tịch Ly, hỏi, “Ngươi là người hay là quỷ? Có phải ngươi khiến cho lòng ta bị mê hoặc không?”

“Hả?” Ân Tịch Ly mở to hai mắt nhìn hắn.

Đôi mắt Viên Liệt trừng lên, tim va vào ***g ngực như trống đánh, gáy đã xuất mồ hôi. Không tốt! Yêu nghiệt này muốn thi triển yêu thuật, làm sao để đối phó đây? Lúc trong đầu Viên Liệt lóe lên giải pháp thì cũng là lúc đã hạ thủ rồi!

Mà biện pháp của hắn chính là một tay nâng mặt Ân Tịch Ly lên, cúi đầu xuống một hơi bắt lấy miệng người nọ.

Cùng lúc đó, chợt nghe ‘Bùm’ một tiếng, sau tiếng nổ, khói trắng tỏa lên bốn phía.

Ân Tịch Ly đang ngơ ngác liền cảm thấy lưng bị tóm lấy, Viên Liệt bởi vì sững sờ mà buông lỏng tay, sau khi phản ứng lại được, chỉ kịp chụp một phát, đoạt lấy trống bỏi của yêu nghiệt. 

Ân Tịch Ly nhìn sang, là Hạ Vũ.

Hạ Vũ dắt Ân Tịch Ly, nương theo khói trắng leo tường nhảy sang ngõ nhỏ bên cạnh, nhanh bước đào tẩu.

Vừa rồi khi Hạ Vũ thấy Viên Liệt, hắn tuyệt đối không ngờ Viên Liệt đường đường chính nhân quân tử lại đi chiếm tiện nghi Ân Tịch Ly, đúng là bề ngoài khó đoán.

Lúc bấy giờ, khói trắng vây quanh tường bên kia cũng dần dần tán đi, Viên Lạc và Quý Tư đã đuổi theo tới. “Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Thư sinh kia đâu?”

Viên Liệt đưa tay gạt gạt khói mù trước mắt, cảm thấy không cam tâm, toàn thân ảo não lúng túng, trong bụng càng thêm đoan chắc, quả nhiên là yêu quái a?! Xem, tung hỏa mù biến mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK