- Ấu An, ngươi đã thấy thế tử Thần Nam Vương chưa? Diện mạo của hắn có như lời đồn không.. Có dọa người không? Ngươi thấy sợ không?
Khương Ấu An nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo thanh tuấn khoa trương kia của Mặc Phù Bạch, không biết lời đồn này từ đâu mà ra.
Nàng lắc đầu.
- Tam thẩm, đây là thế nhân nghe nhầm đồn bậy thôi..
La thị còn muốn hỏi, liền thấy Khương Phong Văn đem cái rương dọn đến buồng trong, hỏi:
- Ấu An, bên trong rương có cái gì vậy? Sao trong nặng thế?
Khương Ấu An tiến lên, mở cái rương ra, từ bên trong lấy ra mấy bộ áo khoác cùng quần dành cho mùa dông, màu sắc cùng khí chát toát ra, thích hợp với người ba bốn mươi tuổi.
- Mấy bộ quần áo này là con làm cho Khương đại phu nhân, thẩm cầm đến cửa hàng bán đi, quá mấy ngày nữa con liền giúp người làm hai bộ quần áo mới.
Hai vợ chồng tam thúc ở kinh thành mở một tiệm quần áo, tay nghề thêu thùa may vá của Khương Ấu An là học được ở nhà tam thúc khi còn nhỏ, chẳng qua sau này trò giỏi hơn thầy mà thôi.
Kiếp trước, nàng một lòng muốn làm quần áo thật đẹp cho người Khương gia, lại chưa từng nghĩ tới làm cho tam thúc tam thẩm hai bộ quần áo thật tốt.
Mà nhà tam thúc cũng chưa bao giờ trách nàng.
Đây là quần áo nàng làm cho Khương đại phu nhân, nàng thấy chúng không xứng để đưa cho tam thẩm.
Tam thẩm phải có một bộ tốt hơn.
- Ngươi làm quần áo cho mẫu thân ngươi, sao lại mang đi bán rồi? - Khương Phong Văn không hiểu.
Khương Ấu An nhấp môi, liền hiện ra hai cái má lúm đồng tiền.
- Không cần nữa.
Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ vẫn luôn nhìn Khương Ấu An lớn lên.
Ấu An từ nhỏ luôn muốn về nhà, sau khi trở lại Khương phủ, đối diện với người thân ruột thịt, nàng vẫn là vui không nói lên lời.
Khương Ấu An nói sang chuyện khác.
- Khương Dương ca ca bọn họ không ở nhà sao?
Vợ chồng tam thúc có hai nhi tử và một nữ nhi, đại ca Khương Dương, năm nay hai mươi tuổi.
Thứ nữ Khương Tuyết Dao năm nay mười bảy, trên mặt có vết bớt, tính tình hướng nội, không thích nói chuyện, liền cũng tuổi này rồi vẫn không muốn đính hôn.
Nhi tử Khương Lạc, mới 6 tuổi.
- Khương Dương mang Lạc nhi ra ngoài, ngươi có lẽ cũng biết Lạc nhi rồi, suốt ngày ngồi ở trong viện, cả ngày đều không nói một câu. - La thị nhắc tới tiểu nhi tử của mình, liền không khỏi thở dài.
Đời trước nàng không có ký ức, chỉ cho rằng Khương Lạc cùng Khương Tuyết Dao giống nhau, cũng là tính cách nội hướng, nhưng sau khi trọng sinh, nàng khôi phục ký ức thời hiện đại, mới biết được Khương Lạc kỳ thật là giống bị bệnh tự kỷ hơn.
Khương Ấu An dặn dò hai vợ chồng ngày thường phải kiên nhẫn chút đối với Khương Lạc.
Nàng đi xem Khương Tuyết Dao.
Không đủ mười bức bình phong trong khuê phòng, đến cửa sổ cũng đều là đính mảnh vải, ánh sáng vẫn chiếu cực rỡ.
Khương Tuyết Dao ngồi bên cạnh bàn phát ngốc, đến nỗi Khương Ấu An vào phòng cũng không nhận thấy được.
- Tuyết Dao tỷ tỷ. - Khương Ấu An thấp giọng kêu một tiếng.
Khương Tuyết Dao chậm rãi mở mắt.
Nàng không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lóe.
Đến gần hơn chút, Khương Ấu An có thể nhìn thấy một vết bớt đỏ to bên má phải của Khương Tuyết Dao, nếu không xem má phải, chỉ xem má trái, Khương Tuyết Dao đúng thật chính là một đại mỹ nhân, chỉ tiếc..
Khương Tuyết Dao nhìn Khương Ấu An, không nói lời nào.
Khương Ấu An ngồi trước mặt nàng, kéo tay nàng qua.
- Ta về nhà.. Bất quá ngươi đừng lo lắng, không phải bị vương phủ đuổi, bọn họ không đuổi ta.
Khương Ấu An lại cười cười, rũ mắt nhìn mu bàn tay của mình.
- Về sau.. Ta sẽ sống thật tốt.
Khương Tuyết Dao vẫn không lên tiếng, nhưng nàng như cảm nhận được cảm xúc của Khương Ấu An, chậm rãi rút tay mình ra, xoa mặt Khương Ấu An.
Khương Ấu An cũng cọ cọ vào lòng bàn tay Khương Tuyết Dao.
- Sau này, Ấu an sẽ không làm những việc ngu xuẩn nữa.. Sẽ nỗ lực trở nên thật cường đại.
Khương Ấu An đem hương cùng ít đồ làm đẹp do chính mình làm đi, còn lại đem cho tam thúc tam thẩm xử lý.
Không chờ đến khi Khương Dương cùng Khương Lạc trở về, nàng liền đi về vương phủ trước.
Hạ nhân trong phủ nhìn thấy Khương Ấu An liền sẽ tránh xa, nàng cũng chưa từng để trong lòng.
Trước cửa thư phòng.
Từ thị vệ tới đổi gác.
- Lão cao, Thế tử gia ở thư phòng đọc sách sao? - Từ Thanh hạ giọng hỏi.
- Nửa canh giờ trước, ta vào thư phòng đưa thư, thấy Thế tử gia đang chuẩn bị đi nghỉ, chắc là bây giờ đang ngủ.
Cùng gương mặt dễ thương, trắng trẻo của Tử Thanh có khác biệt rất lớn, ngũ quan toát ra vẻ băng lãnh, hắn liếc mắt nhìn Tử Thanh.
- Ngươi làm tùy tùng hộ tống Khương Ấu An ra khỏi phủ, có gì cần báo cáo với Thế tử gia sao?
Từ Thanh tay cầm bội đao.
- Ngươi nói thế nghĩa là sao? Thế tử gia không đồng ý, ta làm sao dám cùng thế tử phi ra khỏi phủ?
Cao Viễn Thành liếc mắt đánh giá trên dưới Từ Thanh.
- Ngươi bây giờ liền có thể gọi Khương Ấu An là Thế tử phi? - Dứt lời, lại nhìn một lượt, tiếp tục nói. - Ngươi nói Thế tử gia rốt cuộc là có ý gì? Đêm qua, không phải còn bảo ngươi giả quỷ dọa nàng sao? Nhưng rốt cuộc vẫn không đem nàng đuổi ra khỏi phủ?
Bên trong thư phòng, nam tử chậm rãi mở mắt ra.
Một cái chớp mắt kia, liền dường như có thể nhìn thấu mọi vật, rực rỡ lấp lánh.
Chỉ liếc mắt một cái, liền cảm thấy ông trời thật bất công.
- Tâm tư của Thế tử gia há lại để loại người như ngươi đoán được? Lại nói, lão Cao, hôm nay ta theo Thế tử phi đến Khương phủ, cũng thật làm ta mở mang tầm mắt, ta từ trước tới giờ cũng chưa từng thấy qua trình độ thiên vị đỉnh cao thế này!
- Đều là cùng cha mẹ sinh ra, ngươi không gặp được đúng là uổng phí, phải biết muội muội thân sinh của Thế tử phi được gia đình sủng ái đến cỡ nào chứ, ta là nam tử mà nhìn còn thấy ghét! Đay nếu mà đổi lại thành muội muội nhà ta, thật sự đúng là không có sức chịu đựng phi thường như Thái tử phi, chỉ sợ đã sớm nhảy sông tự tử rồi.
Bên tai, có âm thanh truyền đến.
Mặc Phù Bạch đứng dậy, chân lại là vẫn đi bình thường.
Hắn đem thư trên bàn đem đi từ từ thiêu hủy, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt của hắn, ánh mắt sâu kín.
- Thế tử điện hạ ở trong thư phòng sao?
Giọng nói rõ ràng, dễ nghe truyền đến tai Mặc Phù Bạch, động tác của hắn dừng lại trong phút chốc.
Khương Ấu An gương mặt tươi cười nhìn thư phòng.
- Có thể giúp ta báo một tiếng được không, ta muốn gặp Thế tử.
Cao thị vệ bày ra vẻ mặt của một lão tử già đầu.
- Thế tử gia đang nghỉ ngơi.
Từ thị vệ cũng cơ hồ trăm miệng một lời nói:
- Thế tử gia đang nghỉ ngơi, chờ ngài ấy dậy, ta lại thông báo cho Thế tử phi một tiếng.
Cao thị vệ:?
- Để nàng vào đi.
Trong thư phòng truyền đến tiếng nói trầm ổn của Mặc Phù Bạch.
Cao thị vệ:?
- Thế tử phi, mời! - Từ thị vệ cúi người, đưa tay, mời vào phòng.
Khương Ấu An nhìn hắn hơi hơi gật đầu.
Nàng đẩy cửa thư phòng ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mỹ nam tử đang ngồi ở bàn.
- Chuyện gì?
Mặc Phù Bạch trước mặt bày một quyển sách.
Hắn chỉ là hơi nâng mí mắt, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Khương Ấu An, liền tiếp tục rũ xuống đọc sách.
Nhìn thấy một cái chớp mắt kia của Mặc Phù Bạch, kỳ thật Khương Ấu An vẫn là có điểm muốn khóc.
Rốt cuộc vẫn là một người trọng sinh, sống ba kiếp, nàng vẫn là lần đầu tiên trước mặt người ngoài biểu hiện ra tiếng lòng, khóc thành bộ dáng kia.
Áp xuống cảm xúc phức tạp kia, Khương Ấu An hành lễ.
- Kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng, ta tới chính là để cảm tạ Thế tử điện hạ.
Mặc Phù Bạch đang lật xem trang sách liền ngừng nháy mắt, ngước mắt nhìn thẳng vào Khương Ấu An.
- Cảm tạ bổn thế tử cái gì?
- Tha lỗi cho ta việc hôm qua làm mất mặt vương phủ, còn có, cho phép Từ thị vệ cùng ta ra khỏi phủ.
Mặc Phù Bạch không có lập tức đáp lời, hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc sách, một hồi lâu, nhè nhẹ nói:
- Từ thị vệ tự tiện ra khỏi phủ, nên phạt.