Triệu Khinh Nhiễm cũng không đùa giỡn anh nữa, lắc đầu cười cầm lấy móc quần áo, đi đến tủ quần áo treo lên.
Đợi khi treo quần áo xong, quay người lại, trước mắt chỉ cảm thấy một màu đen, va vào một vật thể ấm áp.
Cô hoảng sợ, phản ứng lại sờ sờ mũi: "Đồng Chu, sao anh không phát ra một chút tiếng động gì thế?"
Hứa Đồng Chu cao hơn cô nữa cái đầu, không biết từ khi nào đứng ở phía sau cô, lúc này bởi vì cô xoay người mà biến thành mặt đối mặt, cũng không nhúc nhích. Khoảng cách của hai người bất quá chừng nửa thước, anh từ trên cao nhìn xuống cô, sắc mặt trước sau như một bình thản ôn nhu, chính là khóe miệng có ý cười, như cũ lộ ra sung sướng trong lòng lúc này.
Triệu Khinh Nhiễm thấy anh không nói lời nào, vẫn không nhúc nhích nhìn mình, không tự giác nghiêng đầu có điểm tò mò nhíu mi: "Anh làm sao vậy?"
Hứa Đồng Chu không trả lời lời cô, một lát sau, bỗng nhiên giơ tay ôm lấy cô: "Khinh Nhiễm, chào mừng em về nhà."
Anh ôm rất nhanh, thế cho nên Triệu Khinh Nhiễm có một loại ảo giác, chính mình giống như bị khảm vào thân thể của anh vậy.
Theo Triệu Khinh Nhiễm, Hứa Đồng Chu tính cách nội liễm, vô luận phát sinh chuyện gì phản ứng đều là bình thản, cho dù lúc biết tai mình có vấn đề, cũng chưa từng có phản ứng gì kịch liệt. Hơn nữa anh hay thẹn thùng, có đôi khi trêu chọc, anh đều đỏ mặt, hiện tại bỗng nhiên lại chủ động ôm cô như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng.
Bất quá mặc dù Triệu Khinh Nhiễm có điểm không hiểu ra sao, nhưng vẫn là đáp lại như bình thường, bàn tay vỗ vỗ sau lưng anh: "Cảm ơn."
Cô cố gắng xem nhẹ trên người anh tản mát ra hơi thở đàn ông mang theo một chút xâm lược xa lạ, quen biết Hứa Đồng Chu hơn mười năm, là anh trai là bạn bè, không có bất kỳ ái muội nào.
Nhưng không thể phủ nhận, ôm nhanh như vậy, vô luận như thế nào vẫn là làm cho trong lòng cô có một ít rung động.
Hứa Đồng Chu tựa hồ là phản ứng thấy hành vi của mình có điểm không ổn, buông cô ra rồi lui về phía sau hai bước, có chút ngượng ngùng sờ sờ trán: "Anh chỉ là quá vui thôi."
Bởi vì cô về nhà sao?
Triệu Khinh Nhiễm nhìn anh cười khẽ, tuy rằng mấy năm nay rất ít gặp mặt, nhưng đối cô mà nói, Hứa Đồng Chu như cũ vẫn là người anh trai, người bạn thân vậy. Nói ý nghĩa của anh đối với cô cũng không sai biệt lắm, phản ứng của anh làm cho cô thật cảm động, ít nhất nói lên rằng, trên thế giới này, trừ bỏ cha mẹ, còn có một người quan tâm mình như thế.
Thấy bộ dạng anh đỏ mặt, Triệu Khinh Nhiễm cười vỗ vỗ anh một chút.
Hứa Đồng Chu mỉm cười liếc cô một cái, giống như là vì che giấu tình trạng quẫn bách mình vậy, xoay người đi đến thùng giấy trên sàn, ngồi xổm xuống giúp cô thu thập quần áo, nhưng là luống cuống tay chân, lấy ra lại là một bộ nội y, như là bị dọa, nhanh chóng quăng trở lại.
Triệu Khinh Nhiễm thật sự nhịn không được, cười ha ha ra.
Khi mẹ Triệu ba Triệu ở phòng khách gọi hai người ra ăn cơm, vẻ mặt quẫn bách của Hứa Đồng Chu còn chưa có tán đi, Triệu Khinh Nhiễm cười lôi anh ra cửa.
Con gái về nhà, ba mẹ Khinh Nhiễm chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tràn đầy một bàn lớn, đều là đồ cô thích ăn, hoặc là nói đều là đồ ăn cô thích lúc trước.
Khẩu vị đồ ăn của Giang thành thường thích cay, từ bé Triệu Khinh Nhiễm là không cay không vui, tôm cay, gà cay, thịt kho tiêu mà nói đều là món khoái khẩu của cô, bất quá mấy năm nay cô sống ở Tây Bắc, thời tiết khô hanh dễ bị nhiệt, cho nên ăn cay không nhiều lắm, cũng liền dần dần trở nên không thể ăn quá cay.
Cảnh còn người mất đại khái là như thế.
Lúc trước năm nào cũng qua năm mới về nhà, bởi vì là mùa đông, cũng không phải mùa hạt tiêu, mẹ Triệu ba Triệu cũng không cố ý làm nhiều đồ cay như vậy, cho nên tính ra, Triệu Khinh Nhiễm thực không có đối mặt với một bàn đồ sộ đồ ăn cay như vậy.
Triệu Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn khiến ngón trỏ người khác muốn động... Bên trong có ớt xanh xanh đỏ đỏ, có điểm e ngại.
Lúc Khinh Nhiễm chuẩn bị ăn cơm, Hứa Đồng Chu không biết từ nơi nào lấy ra một lọ quả nãi, để cạnh chén của cô, nhỏ giọng nói: "Cái này để bớt cay."
Triệu Khinh Nhiễm sửng sốt, thấy anh hiểu ý cười cười.
Mẹ Triệu tâm tình cực kỳ tốt, không ngừng gắp đồ cho con gái. Một bàn đồ ăn như vậy, chắc là mất một phen công phu, Triệu Khinh Nhiễm thấy mẹ cao hứng, cũng không nỡ làm mẹ mất hứng, ai đến cũng không cự tuyệt, ớt hồng hồng, mặt không đổi sắc nuốt xuống bụng.
Nếu trong tay không có quả nãi mà Hứa Đồng Chu chuẩn bị, ăn cay như thế, cô thấy mình sẽ chảy nước mắt như khóc mất.
Triệu Khinh Nhiễm ăn vui vẻ, ba Triệu mẹ Triệu tỏ vẻ thật vui mừng, cảm thấy con gái rời nhà nhiều năm, rốt cục đã trở lại, nhân sinh viên mãn.
Được viên mãn, mẹ Triệu tâm tình liền rất tốt, đông kéo tây xả, rồi nói đến chuyện Hứa Đồng Chu.
"Đúng rồi Đồng Chu à, cuối tuần này con dành ra một chút thời gian, dì hẹn người ta ra cho con gặp mặt, con luôn ru rú trong nhà, làm thế nào tìm vợ được?"
Khi mẹ Triệu nói lời này, Triệu Khinh Nhiễm đang ngửa đầu uống nước, theo bản năng liếc Hứa Đồng Chu, chỉ thấy anh có chút vô tội liếc mình một cái, sau đó thành thành thật thật gật đầu: "Được ạ, cảm ơn dì."
Kỳ thực có đôi khi Triệu Khinh Nhiễm thực không hiểu rõ Hứa Đồng Chu, năm đó ở trong núi thấy một màn của mẹ cô cùng ba anh, anh và cô đều giống nhau, đều là chính mắt nhìn thấy, nhưng phản ứng của anh với cô hoàn toàn bất đồng.
Sau lần đó, vô luận ba Hứa hòa ái thân thiết với Triệu Khinh Nhiễm tới đâu, cũng đều làm cho cô cực kỳ bài xích, có thể nói kể từ hôm đó, cô đều không gọi ba của Hứa Đồng Chu nữa. Nhưng là phản ứng của Hứa Đồng Chu lại giống như cái gì cũng không biết, còn không có biểu hiện ra nửa điểm bài xích mẹ Khinh Nhiễm, sau khi ba mẹ anh rời đi, anh còn tiếp tục ở lại khu chung cư này, quan hệ càng ngày càng tốt với ba mẹ Khinh Nhiễm.
Triệu Khinh Nhiễm vẫn không hỏi anh, năm đó là vì kiêng kị chuyện đó, nay lại là không còn ý nghĩa gì nữa.
Sau khi Hứa Đồng Chu đáp ứng mẹ Triệu, Triệu Khinh Nhiễm liền buông chén, thuận miệng nói tiếp: "Mẹ, sao mẹ lại làm thế? Đồng Chu thành thật như vậy, mẹ phải hỏi cho rõ ràng, nếu đối phương là một người phụ nữ lợi hại thì sao, về sau Đồng Chu nhất định sẽ bị khi dễ."
Mẹ Triệu tay to vung lên: "Yên tâm, mẹ con làm việc còn để con lo lắng sao, Đồng Chu giống như là nửa con trai của mẹ rồi, mẹ khẳng định sẽ không để cho người khác khi dễ nó. Lúc trước mẹ có hỏi qua, cô gái đó đang làm ở ngân hàng, mẹ đã coi hình rồi, bộ dạng cũng được, nghe nói tính tình cũng tốt, Đồng Chu gặp mặt rồi sẽ biết." Nói xong, lại chỉ vào Hứa Đồng Chu rồi nói với Triệu Khinh Nhiễm, "Vài năm nay con không ở nhà nên không biết, Đồng Chu không phải tăng ca thì chính là trốn trong nhà không ra cửa, con nói xem một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú như vậy, mà 28 tuổi rồi còn không có quen bạn gái, mẹ đều vội thay nó đó."
Việc này Triệu Khinh Nhiễm cũng biết, trước kia khi Triệu Khinh Nhiễm gọi điện thoại cho mẹ, nói tới Hứa Đồng Chu, mẹ Triệu sẽ nhịn không được ai thán. Nói hai đứa nhỏ bên người, con gái của mình thì đi xa nhà không về, Hứa Đồng Chu vẫn ở cách vách, nhưng lại không tìm bạn gái, thật sự là sầu chết mình mà.
Triệu Khinh Nhiễm thấy mặt Hứa Đồng Chu lại đỏ lên, nhanh chóng cười nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, nếu không Đồng Chu lại ngượng ngùng."
Mẹ Triệu lại không cho là đúng mà tiếp tục, nhìn Hứa Đồng Chu nghiêm mặt nói: "Đồng Chu, cái tính này của con phải sửa mới được, thành thật thẹn thùng như vậy lại không thích nói chuyện, làm sao mà theo đuổi con gái người ta chứ? Chẳng lẽ con đi xem mắt con gái người ta, xem xong rồi, còn chờ người ta theo đuổi con hay sao?"
Hứa Đồng Chu nhấp môi hé miệng, không thể tìm từ nên “ừ” một tiếng.
Hứa Đồng Chu sắc mặt càng ngày càng mất tự nhiên, Triệu Khinh Nhiễm hiểu ý cười hì hì gõ gõ bát của mẹ: "Mẹ, ăn cơm ăn cơm, mẹ còn chưa tới 60 tuổi, sao giống như mấy bà già đáng ghét vậy."
Cô thuận lợi hướng sự chú ý của mẹ về phía mình, mẹ Triệu bùm bùm nói: "Con cũng vậy! Tuy rằng mẹ biết tuổi con còn chưa lớn lắm, nhưng lúc mẹ ở tuổi con bây giờ, con đã biết bò rồi đó, cho nên đợi công việc ổn định, mẹ sẽ cố gắng tìm bạn trai cho con, trăm ngàn lần không thể đợi đến khi con thành gái ế được."
Triệu Khinh Nhiễm: "..."
Tuy rằng Triệu Khinh Nhiễm ngoài miệng nói mẹ Hứa phiền phức, nhưng cái cảm giác gia đình thế này, đã lâu rồi cô chưa tìm lại được, qua những năm tháng sống tha hương, tuy rằng công việc bận rộn, cũng có bạn bè, nhưng dù sao gia đình cô cách đó cả ngàn dặm, mỗi lần trở lại nơi ở của mình, thời điểm đêm dài yên tĩnh, vẫn là có một nỗi cô độc tịch mịch không thể giải sầu.