“Khoảng thời gian này, sự biến động thị trưởng quả thực rất lớn, nhưng bất kỳ trạng thái bất hợp lý nào cũng không thể kéo dài được, tự chúng ta phải xác định vị trí rõ ràng. Về tình hình của mấy sản phẩm…”
Thẩm Tây Thời đang dặn dò Tô Tử Khanh, bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Bóng dáng xinh đẹp của Lục Quân đập vào mắt: “Tổng giám đốc Thẩm, hôm nay cuối tuần, tan làm tôi hẹn mọi người cùng nhau đi ăn cơm, hát karaoke, coi như tiệc chào mừng tôi. Anh cũng phải tới nhé.”
Cô ta hất mái tóc dài, nét mặt tươi cười như hoa.
“Được.” Thẩm Tây Thời gật đầu.
“Phải rồi, thư ký Tô cũng đến nhé.”
“Được…” thôi.
Lục Quân hào phóng đặt một phòng VIP, mười mấy người vào rồi mà trông vẫn còn rộng rãi.
Cả phòng cũng chỉ có Lục Quân và Tô Tử Khanh là hai người tương đối mới, người khác đều là nhân viên lâu năm, nói chuyện cười vang cả phòng.
Tính tình Lục Quân cởi mở, lại xinh đẹp, nhanh chóng làm thân với mọi người.
Tô Tử Khanh chọn một ghế sô pha ngồi xuống, thỉnh thoảng nhấp chút đồ uống, nói chuyện với Tiểu Mỹ ngồi cạnh.
Một bên khác thì chọn bài, mồm năm miệng mười.
“Đại boss, mau tới chọn bài đi.” Mấy người ở bộ phận đầu tư đã đi theo Thẩm Tây Thời nhiều năm, đều quen gọi anh là đại boss.
Thẩm Tây Thời không thích náo nhiệt lắm, chiếm một chiếc ghế sô pha dài, nghe thấy gọi thì nở nụ cười: “Mọi người chọn trước đi.”
Có thể là sau khi tan làm, bầu không khí thoải mái hơn, anh cởi áo khoác âu, tháo cà vạt, áo sơ mi thì mở hai nút áo, dáng vẻ lười biếng ngồi tựa trên ghế sô pha.
“Anh không biết bài tủ của đại boss à? Sếp “Nửa tỉnh nửa mê” lên đầu đi.”
“Đúng đúng đúng, còn có cái bài: “Hắc Phượng Lê, đôi mắt kia động lòng người” mà lần trước đại boss hát ấy, tôi nghe mà tim cũng mềm nhũn ra…”
“Anh im đi, chúng tôi muốn nghe đại boss hát, được không đại boss?”
Thẩm Tây Thời cầm cái cốc trên bàn, uống một ngụm, cười nói: “Được, cô chọn đi.”
Ca hát say sưa, bầu không khí nhiệt tình. Mọi người đều luân phiên chọn bài, thấy Tô Tử Khanh vẫn còn ngồi, Trương Vũ Kiệt của bộ phận đầu tư đi tới, thân cao mét tám chặn hết cả ánh sáng.
Tô Tử Khanh ngẩng đầu, cười với cậu ta.
Trương Vũ Kiệt gãi tai, có hơi thẹn thùng: “Chị Tử Khanh, chị không đi chọn bài à?” Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi giản dị sáng màu, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn, sạch sẽ chân thật.
“Đây.” Tô Tử Khanh gật đầu cười với cậu ta, đứng dậy đi tới chọn mấy bài.
Vừa trở lại ghế sô pha…
“Cẩn thận!” Tiểu Mỹ bên cạnh hô lên một tiếng, nhưng đã muộn.
Tô Tử Khanh ngồi xuống, dưới mông mát lạnh. Cô vội vàng đứng dậy xem, không biết là ai đặt cốc nước trên ghế sô pha, nước trái cây đổ ào ra, ướt nửa vạt váy.
“Ôi, xin lỗi Tô Tô, vừa rồi tôi vội đi chọn bài quá, nên tiện tay để cốc trên ghế, không sao chứ? Để tôi lau giúp cô.” Vương Gia Nhạc nghe thấy, vội vàng xông tới luôn mồm xin lỗi.
“Không sao, không sao, tôi đi rửa sạch lại chút.” Tô Tử Khanh cười, vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Phòng toilet là nam nữ dùng chung, bên ngoài có bồn rửa tay rời.
Cô rút khăn ướt, vén váy lên, nhìn thấy vết nước đọng màu vàng nâu, gần như chiếm nửa vạt váy thì nhíu mày.
Tô Tử Khanh nhấc chân trái lên, kéo cao váy, quay nửa người ra sau, cúi đầu lau.
Hỏng rồi, phía sau cũng dính một chút.
Tô Tử Khanh có hơi buồn bực, tháo kính mắt xuống rồi bỏ qua một bên, mái tóc búi tỉ mỉ bị gọng kính kéo theo mấy sợi rủ xuống bên tai, nửa chặn nửa che.Đưa tay vén lại một chút, nhưng chưa đầy một lát lại rủ xuống, cô khó chịu chu mỏ một cái.
Cô lại đổi khăn giấy lần nữa, đùi phải kéo căng, vừa dài lại vừa thẳng. Chân trái nhấc lên, kéo váy, thấm lấy chỗ nước đọng. Vì động tác này mà lộ ra một chút viền ren trên vớ, cùng với một đoạn dây buộc vớ màu đen.
Lúc Thẩm Tây Thời đi ra từ toilet đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Tô Tử Khanh nghe tiếng thì ngẩng đầu, thấy là Thẩm Tây Thời thì ngơ ngác một chút, lại phát hiện anh đang dùng vẻ mặt hứng thú nhìn mình.
Thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống dưới. Ngay lập tức đứng thẳng, sắc mặt đỏ bừng.
Thẩm Tây Thời thu ánh mắt lại, đi tới bồn rửa tay để rửa tay, nghiêng người hỏi cô: “Sao vậy?”
“Váy bị bẩn.” Thấy không lau sạch được, cô vò mẻ không sợ rơi nữa, vò khăn tay thành quả bóng, “vèo” một cái ném chuẩn vào thùng rác.
Thẩm Tây Thời nhìn thùng rác một cái, nhíu mày, quay người lại nhìn váy cô, lập tức cởi áo khoác âu, đưa cho cô: “Che đi.”
Tô Tử Khanh trừng mắt nhìn áo khoác âu được đặt may, khoát tay: “Không cần đâu tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Tây Thời nghiêng đầu nhìn phía sau cô: “Ướt thành thế này rồi, thật sự không cần à?” Thấy cô nghẹn lời, anh giơ tay lên: “Buộc vào đi.”
Cung kính không bằng tuân lệnh.
Áo khoác âu vừa cởi, vẫn còn mang theo nhiệt độ trên người anh, buộc ở trên hông cô, che đi xấu hổ cho cô, còn rất ấm áp.
Trở lại phòng, mọi người vẫn đang ca hát sôi nổi. Cố Tuấn đang hát “Muốn ôm”, tay chống nạnh, vui vẻ uốn éo.
Tô Tử Khanh vừa mới đi tới ngồi xuống vị trí của mình thì nghe thấy mọi người ồn ào: “Hết chịu nổi anh rồi, Cố Tuấn. Ngừng hát, ngừng hát!” Mấy người cùng ban công kích, chiếm lấy mic của anh ta, bật bài tiếp theo, phòng bao yên tĩnh lại.
Tiếng đàn piano vang lên, người tai thích lại kích động.
“Ôi, là bài tủ của đại boss, nhanh nào, đưa mic cho đại boss.”
“Hả? Đại boss cởi cả áo khoác rồi, xem ra nghiêm túc nha! Bài này bùng nổ rồi!” Vương Gia Nhạc kéo ống tay áo của Tô Tử Khanh, vẻ mặt kích động.
Vẻ mặt Tô Tử Khanh đầy âu sầu, áo khoác của anh bây giờ đang buộc bên hông cô này.
“Ơ? Tô Tô, cậu về rồi à? Cậu lấy đâu áo khoác âu này thế? Có phải không rửa sạch được nước trái cây không?” Tiểu Mỹ lại gần, quan tâm cô.
Vương Gia Nhạc nghe vậy, vẻ mặt nịnh nọt vừa muốn xin lỗi, thấy áo khoác âu bên hông cô thì “á” lên một tiếng.
Tô Tử Khanh sợ cô ta phát hiện ra chuyện gì, nắm lấy một góc của áo khoác, vẻ mặt chột dạ nhìn Thẩm Tây Thời. Lập tức lại có ảo giác đang yêu đương vụng trộm, thế là vội vàng nói sang chuyện khác: “Nhanh coi, tổng giám đốc Thẩm sắp hát rồi.”
Thẩm Tây Thời cất tiếng hát.
Tô Tử Khanh chưa từng nghĩ khi anh hát sẽ là như này.
Không biết xắn tay áo sơ mi lên từ bao giờ, anh đứng dưới ánh đèn, một tay đút túi, tay kia cầm mic, hơi ngước đầu, yết hầu nhấp nhô.
Giọng Thẩm thấp như dòng nước chảy chậm, mắt anh khép hờ, ánh đèn lam tím quay vòng, chiếu lên gương mặt anh, lộ ra vẻ mông lung lại có chút sắc tình.
Rõ ràng mặc áo sơ mi trắng, đàng hoàng chính trực, không biết vì sao, Tô Tử Khanh lại nghĩ đến hai chữ: sắc tình.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên áo khoác âu, dường như không phải sờ âu phục mà là da thịt trần trụi của anh.
Cô cảm giác mỗi một chỗ trên cơ thể mình đều đang nóng lên.
“Thích em, đôi mắt kia động lòng người, tiếng cười kia mê hoặc người…”
Hát đến chỗ cao trào, nhịp trống hạ xuống, Thẩm Tây Thời đột nhiên mở mắt, ánh mắt như có như không đảo qua. Tô Tử Khanh như kẻ nhìn trộm bị bắt quả tang, trái tim nặng nề giật thót một cái.
Ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên.
“Bài nữa, bài nữa!”
“Ôi, ngọt ngào quá, tớ cũng muốn yêu đương!” Tiểu Mỹ ôm cánh tay Tô Tử Khanh lắc lắc.
“Không phải cậu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt với công việc của cậu à?” Tô Tử Khanh cười, chọc eo cô ấy.
“Oa, đúng là đau lòng mà, Tô Tô lại xấu quá nha.” Tiểu Mỹ giả vờ khóc.
Tô Tử Khanh cười đùa giỡn với cô ấy, cũng lặng lẽ ngắm Thẩm Tây Thời phía đối diện. Anh đã trở lại chỗ ngồi, đang uống nước.
Lục Quân cầm ly đi tới bên cạnh anh, nghiêng người dựa vào ghế sô pha, ghé qua nói chuyện với anh. Không biết Thẩm Tây Thời nói cái gì, Lục Quân thoải mái cười một tiếng, chạm cốc với anh.
Dưới ánh đèn, hai bóng người một đỏ một trắng, Tô Tử Khanh lại cảm thấy có hơi chướng mắt.
“Ơ? Bài này ai chọn thế, cũng hoài niệm ghê.”
“Của tôi, của tôi.” Tiếng saxophone nổi lên, Tô Tử Khanh nhìn qua hướng khác, cầm mic trên bàn, điều chỉnh tư thế quay về phía màn hình.
Là bài “Ta có hẹn với mùa xuân” của Lưu Nhã Lệ.
“Đêm khuya chốn thanh vắng, vang lên tiếng Saxophone xa xôi…”
Nhịp điệu của bài này hơi Thẩm, giọng cô không ngọt ngào, tiếng hát như làn khói mờ ảo phong tình.
“Mẹ ơi, thư ký Tô hát hay thế?”
Bên cạnh có người nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên.
“Mới hát câu mở đầu thôi, xương cốt tôi đã mềm nhũn rồi…”
Tiểu Mỹ ở bên cạnh càng khoa trương hơn, ngả vào người Tô Tử Khanh, gối lên vai cô, vẻ mặt sùng bái.
Tô Tử Khanh cười đẩy cô ấy ra, vén tóc, lại nhìn về màn hình.
Ánh đèn đổi thành màu mờ nhạt, như chấm sao nhỏ rắc vào toàn bộ phòng bao, rơi trên người Tô Tử Khanh. Thẩm Tây Thời ngồi trong đám người, nhìn người ở trong ánh đèn kia, một sợi tóc của cô nghịch ngợm rơi xuống, chạm vào gò má cô.
Anh vươn tay, cầm lấy mic, cùng hát theo cô.
“Nhớ tới em, mờ mịt như đêm đen kịt…”
Tô Tử Khanh sững sờ một chút, nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua đám người tới ánh mắt anh, mặt đỏ tai nóng.
------oOo------