Chị em cô mắt chữ A, mồm chữ O. Ông ngoại cũng không phải ngoại lệ, câu chuyện ngoại kể sao mà hấp dẫn quá, cả ba ông cháu như bị cuốn theo từng lời kể, từng chi tiết trong chuyện.
Bà thấy thế bèn tiếp tục.
***
"Thế nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy, các cháu biết đó, bà nhìn thẳng vào mắt hai đứa cháu đang chăm chú lắng nghe, "đâu phải nói một cái là làm được liền.
Hoàng tử của chúng ta đã dũng cảm dẫn dắt một đội quân xông pha đánh đuổi kẻ thù ròng rã ngày đêm thế nhưng vì lực lượng bên kia quá hùng mạnh và nhiều mưu kế xảo quyệt, khiến cho đến ngày thứ ba vị Hoàng tử trẻ tuổi trở nên kiệt sức, người tiều tuỵ vì chiến đấu ngày đêm, giọng nói khàn đặc đi.
Chàng nhìn quanh đội quân của mình thấy số lượng đã bị vơi đi quá nhiều. Giờ đây với lực lượng yếu ớt như thế này, làm sao thắng nổi quân địch?
"Thưa Hoàng Tử, một người trong đội quân cất tiếng, Người đã chiến đấu rất anh dũng, đã dẫn dắt quân đội đến mức này, thần nghĩ rằng Người nên nghỉ ngơi hồi sức đi ạ. Hoàng tử nghe thế lắc đầu, trán đẫm mồ hôi bảo: "Sao ta có thể làm như thế được? Dẫu biết rằng bản thân đã sức tàn lực kiệt thế nhưng ta không thể bỏ cuộc được."
Đêm đó, Hoàng tử trằn trọc không sao ngủ được, nghĩ đến số phận vương quốc và người dân đang đặt trên vai mình, chàng cảm thấy nặng nề quá độ nhưng cũng tự nhủ rằng đó là động lực để cố gắng giành vinh quang ở trận chiến này.
Mọi người xung quanh đã chìm vào giấc ngủ, không gian buổi đêm im lìm, tịch mịch nhưng cũng không kém phần rùng rợn. Thi thoảng có tiếng con sói nào đó tru lên mấy tiếng rồi im hẳn hay có khi là âm thanh vo ve của đủ thứ loại côn trùng, tiếng sột soạt trong bụi cây khiến ai yếu bóng vía phải nhảy dựng lên vì khiếp sợ.
Hoàng tử ngồi đó, trong đêm đen tĩnh lặng chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc trên trời là nguồn sáng duy nhất, chàng nhìn lên vầng trăng trên cao, lẩm bẩm: "Chúa ơi, giá như người giúp con chiến thắng trận chiến này."
"Thế rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo hở bà?"
Syrena giục, lay lay cánh tay ngoại. Ngoại cười phúc hậu, hắng giọng rồi tiếp.
"Ngay khi vừa thốt ra lời cầu nguyện của mình, một cơn gió lạnh và mạnh từ đâu thốc đến khiến vị Hoàng tử kia kinh hãi, mặt xanh như tàu lá chuối, cơn gió thốc đến từng đợt từng đợt lạnh buốt, Hoàng tử co ro một góc không biết nên làm gì.
Thế rồi qua khoé mắt của mình, ở đằng kia phía sau bụi cây, trong bóng đêm tịch mịch Hoàng tử thấy rõ một dáng người cao lớn với mái tóc hung đỏ, râu ria bặm trợn, gương mặt lạnh lùng nhưng chỉ có ánh mắt là ánh lên vẻ cương nghị và uy nghiêm, người đó từ từ bước đến chỗ Hoàng Tử.
Hoàng tử cố giữ bình tĩnh, người đó cuối cùng cũng tiến đến trước mặt Hoàng Tử.
Người đó cất tiếng, giọng nói như từ phương xa vọng lại: "Xin Người chớ lo lắng sợ hãi, thưa Hoàng Tử. Ta không phải ác linh hay quỷ thần gì cả, ta chỉ đến đây theo lời thỉnh cầu của Người thôi." "Lời thỉnh cầu của tôi?" Hoàng tử thắc mắc hỏi lại, vị thần kia cười lớn, đáp: "Đúng, lời thỉnh cầu của Người, Người mong muốn chiến thắng trong trận chiến này mà, đúng không?"
Hoàng tử gật đầu.
Vị thần ấy nhìn quanh chỗ hai người, nói: "Thế này nhé, nếu muốn giành được vinh quang, Người phải làm theo chỉ dẫn của ta, được không? Hoàng tử lại gật đầu chắc nịch, sáng sớm ngày mai hãy ra chỗ bờ suối kia, đoạn ông vươn tay về phía xa xa Hoàng Tử phải nheo mắt lại mới nhìn thấy, đến nơi rồi hãy cắt máu mình, nhỏ ba giọt xuống dưới dòng suối rồi đứng đợi vài phút, Người sẽ thấy được điều kì diệu."
Nói rồi vị thần kia biến mất, để lại Hoàng tử ngồi trong đêm đen với nỗi hồ nghi và sợ hãi không thôi. Sáng hôm sau, theo đúng lời vị thần kia chỉ bảo, Hoàng tử dậy thật sớm trong lúc đoàn quân còn đang say giấc nồng, chàng tìm đến chỗ bờ suối như lời của vị thần.
Đến nơi, tiếng suối róc rách cùng với âm thanh vạn vật lúc sáng sớm khiến chàng cảm thấy phần nào bình yên, chàng rút ra một con dao lam nén nỗi đau đang dâng lên cắt một đường ngay lòng bàn tay, máu nhỏ xuống mặt suối đúng ba giọt, không hơn không kém.
Chàng băng vết thuơng lại rồi đứng đó đợi y như lời vị thần kia hướng dẫn. Vài phút trôi qua mà chẳng có gì xảy đến, chàng nghĩ rằng chẳng lẽ cuộc đối thoại hôm qua là mơ chăng? Nhưng nếu như là mơ thì tại sao chàng lại cảm thấy nó thật đến thế?
Đang đứng đó suy nghĩ vẩn vơ thì một tiếng động rất lớn vang lên khiến chàng không trụ nổi mà té nhào ra phía sau, chàng ngước mắt nhìn về trước và một vẻ kinh hoàng hiện ra trong mắt chàng.
Từ từ, dần dần, nơi ba giọt máu của chàng trôi đến chúng dừng lại ở giữa mặt suối và tạo thành một hình thù hết sức quái lạ, ở giữa đó mọc lên một hòn đá cao, gồ ghề và toả ra ánh sáng xanh dìu dịu.
Không biết vì sao, như một linh tính Hoàng tử vội lao ngay xuống suối tiến đến chỗ hòn đá kia, khi đến gần hòn đá, gương mặt Hoàng tử bỗng hiện lên vẻ vui mừng hơn bao giờ hết."
"Bà ạ, tiếp đi nào, tôi đang mong lắm đây."
Lần này là đến lượt ông ngoại, bà uống một ngụm từ ly ca cao nóng, chép miệng rồi kể tiếp.
"Đó là một thanh gươm, một thanh gươm với chuôi được làm bằng bạc và cuối còn đính một viên hồng ngọc sáng lấp lánh. Hoàng tử thấy thế vui mừng, rút ngay lấy thanh gươm ra khỏi hòn đá, giơ thẳng lên trời cao, nói: "Cảm ơn, cảm ơn Người rất nhiều, hỡi vị thần tốt bụng kia ơi. Xin cảm ơn rất nhiều."
Ánh nắng buổi sớm chiếu rọi vào thân thể Hoàng tử như lời chúc của vị thần kia gửi đến chàng, mong sẽ sớm giành được chiến thắng và bình an trở về."