Cận à? Mộc Cận Nhi? Chẳng lẽ mỹ nhân này không chỉ là nhân vật nữ chính trong quyển tranh thượng cổ, mà còn là hoàng hậu Yến quốc bị giam cầm mà tiểu nhị ở khách điếm nhắc đến?
Hai vị tiên nhân nhìn nhau. Bộ Sinh Hoa nhếch mép cười một tiếng: "Cô không đưa đúng không?"
"Trừ khi ta tan thành mây khói."
"Đừng có hở ra lại nói chết nói diệt, xui rủi lắm, chúng ta là tiên, không phải yêu ma, sẽ không tuỳ tiện lạm sát du hồn, huống hồ là một du hồn xinh đẹp như thế." Bộ Sinh Hoa chăm chú nhìn Mộc Cận Nhi, cười đến xán lạn.
Trên mặt đất, quạ tinh đang sống dở chết dở bị lời này kích thích mà gào rú vài tiếng.
"Đủ rồi đấy." Phù Thương lại lên tiếng.
"Ta nói này, ngài có thể nào đổi lời nào khác không, cả ngày cứ đủ rồi đủ rồi, tai của bản tiên nghe mãi cũng đóng thành kén luôn đấy."
Phù Thương dứt khoát quay mặt đi, không để ý đến hắn nữa.
Mộc Cận Nhi cúi người vuốt ve đôi cánh bị cháy sém một nửa của quạ tinh: "Bất kể tiên nhân yêu ma, ta cũng sẽ không giao Nguyệt Quang Linh Châu ra."
Bộ Sinh Hoa bắt đầu vây quanh quạ đen khổng lồ: "Nếu không phải bản tiên tới kịp lúc, cô nương cùng con quạ đen này sợ là bị tạp chủng Ma Giới thui chín, tốt xấu gì bản tiên cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô nương cũng nên thay đổi thái độ trò chuyện với bản tiên một chút chứ."
Mộc Cận Nhi an ủi quạ đen, không hề để ý đến hắn.
Phù Thương đến gần một bước, mở miệng nói: "Cô nương chỉ là một du hồn pháp lực cấp thấp, nhất định không thể giữ được Nguyệt Quang Linh Châu, so với sớm muộn gì cũng bị giới yêu ma đoạt đi làm hại chúng sinh, không bằng không bằng tặng cho tiên giới, gìn giữ thái bình một phương."
Mộc Cận Nhi vẫn hờ hững với hai vị tiên nhân, chỉ một lòng cầm linh châu chữa thương cho quạ đen. Trong chốc lát, bộ lông bị cháy thành than của quạ tinh khôi phục lại màu đen nhánh sáng loáng, nó lại có thể nhảy nhót trên không.
Bộ Sinh Hoa nhìn quạ đen có thể mạnh mẽ bay lượn, lên tiếng nói: "Nguyệt Quang Linh Châu quả là thần vật, hiệu quả nhanh chóng, vừa trị phần ngọn lại diệt tận gốc, thật sự là phục nguyên[1] đệ nhất thần khí."
[1] Phục nguyên (复原): khôi phục lại tình trạng như cũ.
"Hai vị thượng tiên xin cứ tự nhiên, không tiễn." Mộc Cận Nhi dứt lời, liền xoay người đi vào trong thành.
Bộ Sinh Hoa ngăn nàng lại: "Khoan khoan, chúng ta thương lượng một chút, mỹ nhân muốn hai vị đại tiên chúng ta giúp đỡ điều gì, nếu có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì chúng ta có thể làm thay cô, chỉ cần cô chịu giao Nguyệt Quang Linh Châu cho chúng ta. Nếu cô không chịu, hai vị tiên nhân bọn ta cứng rắn đoạt đi thì cũng không tốt, truyền đi sẽ rất mất mặt, cô nương cũng nên cân nhắc một chút."
Hoá ra mục đích hai vị tiên nhân đến đây là linh châu của Mộc Cận Nhi, mà mục đích ta đến đây là hồn phách của Mộc Cận Nhi.
Ôi, đúng là gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau[2], chúng ta cùng chung chí hướng[3] cướp đoạt của người.
[2] Nguyên văn là "Tương phùng hà tất tằng tương thức" (相逢何必曾相识), trích "Tỳ bà hành" (琵琶行) của Bạch Cư Dị (白居易), bản dịch của Phan Huy Thực.
[3] Nguyên văn là "chí đồng đạo hợp" (志同道合).
Khuôn mặt vô cảm của Mộc Cận Nhi có hơi khựng lại, đi vòng qua Bộ Sinh Hoa đang đứng chắn đường, tiếp tục bước sâu vào ngôi thành trống rỗng.
"Này này này, cô có thể tôn trọng thượng tiên một chút được không? Vậy cô muốn gì? Trú Nhan Đan giữ nét thanh xuân của Thái Thượng Lão Quân có được không? Vòng tay Nguyệt Tú Thiên Ty phong cách hoàng hậu được không? Hay là Tuý Tâm Hồng Diễm Phiến có thể triệu hoán mỹ nam? Những thứ này bản tiên đều có thể đi mượn cho cô, mượn không được ta cũng có thể trộm, này, Mộc Cận Nhi, tốt xấu gì cô cũng phải cho bản tiên một đáp án chứ."
"Đủ rồi đấy." Phù Thương nhìn bóng đỏ xa dần, quay sang nói với Bộ Sinh Hoa.
Bộ Sinh Hoa bắt đầu thấy tức giận: "Ta mà đủ rồi thì tới lượt ngài phải đi khuyên mỹ nhân lạnh lùng giao Nguyệt Quang Linh Châu ra đấy."
"Không phải ngài thích nhất là giao thiệp với mỹ nữ sao, sao hiện tại không giải quyết được rồi?"
"Ta nói này, Phù Thương đại nhân, ngài ở đây là để châm chọc bản tiên sao?"
"Không giải quyết được Mộc Cận Nhi, ngài đừng có tự xưng là vô địch đào hoa, mỹ nữ tam giới không ai cưỡng lại."
"Ngài, ngài..." Bộ Sinh Hoa tức giận, mà có lẽ không có nơi nào để hắn trút giận, thế là vung vẩy Đào Hoa Phiến lên những thi thể bảy rơi tám rụng[4] trên mặt đất. Thi thể khắp nơi liền biến mất tám mất tích. Thậm chí vết máu trên đất cũng được thanh trừ sạch sẽ, tựa như nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì.
[4] Nguyên văn là "thất linh bát lạc" (七零八落), ý chỉ sự loạn lạc rối ren.
Thật là một chiếc quạt quý báu, nếu như có thể, ta thật muốn chiếm làm của riêng, ta núp trên tàng cây đưa ra kết luận.
Ta dang rộng tứ chi, lựa một tư thế kiều mỹ nhất từ lúc chào đời cho đến nay để bay về phía hai vị tiên nhân, sau khi đáp xuống lại đoan trang hành lễ: "Tham kiến hai vị thượng tiên."
Vô Hư tiên nhân ơi, thật là quý nhân của ta, cái mạng nhỏ của ta đều nằm trong tay bọn họ cả.
Bộ Sinh Hoa mở to hai mắt nhìn ta: "Hèn gì ta cứ cảm thấy trên cây có linh khí, hoá ra là một tiểu yêu mỹ lệ đang ẩn nấp."
Ta cố gắng học theo dáng vẻ của khuê tú nhà giàu, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa ý nhị: "Không ngờ hai vị đây là tiên nhân ở Vô Hư Huyễn Cảnh."
"Không sai, không sai, bản tiên là Bộ Sinh Hoa, vị mặt lạnh này là Phù Thương." Bộ Sinh Hoa vui vẻ giới thiệu danh tự.
Ta đột ngột khuỵu xuống, cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hai vị thượng tiên mau cứu nô gia."
Hai vị tiên nhân nhìn dáng vẻ này của ta thì cớhi ngơ ngác. Không đợi hai người tỏ thái độ, ta rất không khách khí chủ động đứng lên, nước mắt nước mũi thuật lại những ngày gặp đen đủi liên hoàn gần đây, ta tự thấy kỹ năng diễn xuất của mình không tệ, thê thảm ưu tư sầu não buồn thương, chỉ thiếu mỗi chuyện nôn chút máu tươi.
Có điều ta không ngờ rằng, Phù Thương vốn thận trọng, hắn lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi cho rằng Vô Hư Huyễn Cảnh là chốn nào, một linh vật tiểu yêu như ngươi muốn vào là có thể vào sao?"
Chẳng lẽ diễn xuất của ta còn chưa đủ thê lương, không thể đá động tên mặt lạnh tim đá này, thế là chuẩn bị cẵn lưỡi, phun ra một bụm máu, tô điểm thêm cho bầu không khí hiện tại. Bộ Sinh Hoa tiến lên trước, mở miệng nói: "Phù Thương, ngài phải dịu dàng với mỹ nữ một chút chứ, trách không được mấy ngàn năm nay duyên đào hoa của ngài lại kém cỏi như thế." Trách cứ mặt lạnh xong, hắn lại dịu dàng cười với ta một tiếng: "Mỹ nhân thứ lỗi, không được Thần tôn Nhất Tịch cho phép, bất cứ sinh vật dù cấp thấp cấp cao thế nào cũng không thể bước vào Vô Hư Huyễn Cảnh nửa bước."
"Nếu như nô gia có thể giúp đỡ hai vị tiên quân lấy được Nguyệt Quang Linh Châu, phải chăng tiên quân có thể tâu lên Thần tôn Nhất Tịch, cho phép nô gia tiến vào Vô Hư Huyễn Cảnh được chăng?"
Hai vị tiên nhân đều sững sờ, Bộ Sinh Hoa gật đầu lia lịa: "Ta thấy được. Có điều cô nương thật sự có bản lĩnh khiến Mộc Cận Nhi cam tâm tình nguyện giao Nguyệt Quang Linh Châu ra sao?"
"Ngại gì không thử một lần." Thường ngày ta xem thường nhất chính là các tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc được nuôi dưỡng ở khuê phòng, tự ta cảm thấy là các nàng không có tí sức sống nào, suốt ngày luôn miệng ồn ào này thì nô tì này thì tỷ muội này thì thiếp thân, khiến người ta cảm thấy rất tự ti, mọi người đều là nữ nhân với nhau, tại sao lại khiến bản thân trở nên thê thảm như vậy? Có lẽ những năm gần đây ta quen làm lão đại, lần đầu xuống núi, nghe một vị nữ tử cứ luôn miệng "nô gia, nô gia" lượn vòng quanh một vị công tử, thế là ta nôn sạch bát canh rùa mới uống ở Hải Vị Quán.
Nhớ tới cảnh vị nữ tử "nô gia" kia đấu tranh dữ dội lắm mới có thể tặng cho đối phương một chiếc khăn lụa mỏng, ta lập tức thoải mái phô bày cho nàng thấy một cảnh giới khác của nữ nhân.
"Lão nương ta đáp tạ." Ta nói.
Nghe một câu này, chứng tỏ ta bá khí trắc lậu[5] cỡ nào! Khí thế như vậy mà giờ ta phải vờ nhún nhường yếu đuối, thật muốn tự tát mình một bạt tay!
[5] Bá khí trắc lậu (霸气侧漏): "bá khí" là ngạo khí, nhuệ khí tài hoa hoặc khí thế cuồng dã; "trắc lậu" ý nghĩa trực tiếp là chảy ra từ bên cạnh, xuất xứ là từ quảng cáo băng vệ sinh có slogan là "không chảy ra". "Bá khí trắc lậu" nói đơn giản là bá khí được sản sinh quá nhiều, băng vệ sinh không ngăn được nó chảy ra. Ý nghĩa sâu xa chính là cảm thấy một người nào đó biểu hiện phong thái quá phận quá đáng, gây nên sự phản cảm nhẹ, dẫn tới ghép hắn với công năng của băng vệ sinh để trêu chọc.
May mà cũng có hiệu quả. Bộ Sinh Hoa vui vẻ nói: "Được rồi, cô có thể vào thành tìm Mộc Cận Nhi nói chuyện, có thể đàm phán thành công đã là một thành tựu lớn rồi. Nói không chừng Thiên Đình biết được, có thể ban cho cô nương toàn bộ tiên tịch, hoặc ban huy chương gì đó, phải rồi, nghe nói hiện nay tiên trạch ở Thiên Đình rất sốt, giá nhà tăng cao hơn nhiều, rất khó ngụ lại." Hắn vừa nói vừa đi sâu vào trong thành. "Phải rồi, mỹ nhân yêu, cô tên là gì?"
"Tiểu Vũ." Ta đáp lời.
"Đã sớm nhìn ra cô nương là một chiếc lông vũ trắng, sao cô nương không đi?"
"Giữa thành có một cây mộc cận toả ra Ô Đỉnh Hàn Độc, nô gia không dám vào." Trong lòng ta lại muốn tát mình một cái.
"Đừng cứ tự xưng 'nô gia, nô gia' như thế, bản tiên nghe thấy tội nghiệp lắm, cô nương có cái tên hay như vậy, cứ xưng tên đi." Bộ Sinh Hoa dừng bước, dùng Đào Hoa Phiến trong tay phe phẩy mấy cái. "Xong rồi, Ô Đỉnh Hàn Độc đã được xua tán, ngay cả ruồi muỗi sâu bọ cũng chết sạch..."
...Ta hít hà, trong không khí quả thật không còn hương mộc cận và mùi máu tươi nhàn nhạt nữa. Đào Hoa Phiến này thật sự là bảo vật, nhất định phải chiếm làm của riêng.
Thế là, chúng ta hai tiên một yêu đi sâu vào trong thành.
Thực ra, không phải ta biết rồi mà cứ lớ lẩn[6], sở dĩ ta muốn thử thuyết phục Mộc Cận Nhi giao ra linh châu thông qua hình thức đàm phán là vì lúc Bộ Sinh Hoa hỏi nàng có muốn bọn hắn giúp hoàn thành tâm nguyện hay không, Mộc Cận Nhi đã hơi giật mình.
[6] Lớ lẩn: nguyên văn là 装蒜, bản dịch từ Wikitionary.
Mẫn cảm, là giác quan cơ bản nhất của sinh vật giống cái, sự mẫn cảm của ta tinh tế như nước, nhìn thoáng qua đã biết Mộc Cận Nhi có tâm nguyện còn chưa hoàn thành. Nếu có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện đổi lấy linh châu, biện pháp này có thể thành công. Sau khi trúng độc, ta thấy đầu óc mình nhạy bén và sáng suốt hơn, độ mẫn cảm cũng tăng lên một chút.
Ta dò la Bộ Sinh Hoa về bí mật liên quan tới Mộc Cận Nhi, Bộ Sinh Hoa kể rằng hắn đã vào thành nghe ngóng mọi chuyện liên quan đến Mộc Cận Nhi, song cũng không ai nói cho hắn biết, còn đem hắn nhốt vào đại lao một thời gian, về sau hắn uy hiếp một tiểu hài tử, tiểu hài tử bị hắn doạ đến tè ra quần, chỉ kịp nói lên vài chữ thì hôn mê bất tỉnh.
Tiểu hài tử đó nói, sở dĩ toà thành này trở nên hoang vu như vậy, ấy là do Mộc Cận Nhi gây ra.
Ta chợt thấy đồng bệnh tương liên[7], bèn hiếu kỳ hỏi Bộ Sinh Hoa doạ ngất tiểu hài tử như thế nào.
[7] Đồng bệnh tương liên (同病相怜): cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau.
Bộ Sinh Hoa thản nhiên trả lời: "Ta chỉ khen là tiểu bằng hữu à, đôi mắt ngươi thật đẹp, ca ca ta móc đi, chắc chắn bán được không ít bạc."
"..." Ngài có biết xấu hổ không vậy... Thượng tiên Bộ Sinh Hoa.
Ba người chúng ta bàn bạc, định sẽ doạ dẫm uy hiếp bách tính phụ cận một phen, không tin không moi được một xíu tin tức gì liên quan tới toà thành này hay bí mật liên quan tới Mộc Cận Nhi. Thế nhưng cân nhắc lại độ tin cậy của lời đồn, chúng ta đành thôi. Bởi vì rất nhiều lời đồn đều khác sự thật một trời một vực.
Tỉ như là, hồi ở Hoạ Bích Linh Sơn, có một con gấu chó lớn đi đại tiện dưới cây mà quên mang giấy, thế là năn nỉ bé thỏ trắng đi ngang qua đấy giúp đỡ tìm vài tờ giấy đến. Sự kiện này trải qua sự tường thuật của vô số nhân vật, cuối cùng biến thành câu chuyện một con gấu chó lớn dùng một bé thỏ trắng lau mông. Có thể thấy tin đồn có thể hoang đường đến cỡ nào, rất không đáng tin. Vì không thể đi đường vòng, bọn ta quyết định đi hỏi thăm nhân vật chính, Mộc Cận Nhi.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.