Hồ Diễm Liên bưng ly giấy đựng nước trước mặt lên uống, môi khẽ giật.
Ánh mắt Tùng Quân hơi có chút trĩu xuống, Mạnh Cường tạm dừng bút ghi chép tập trung quan sát cô ta.
"Anh Thắng biết chuyện tôi nghiện cờ bạc nên đã khuyên nhủ rất nhiều lần. Nhưng hết lần này đến lần khác tôi đều không thể khống chế được bản thân, làm cho anh ấy thất vọng hết lần này tới lần khác." Hồ Diễm Liên đặt ly nước trở lại bàn.
"Lúc đầu tôi chỉ định chơi nhỏ, nhưng càng đánh lại càng thua, càng thua thì tôi lại càng muốn gỡ, muốn gỡ thì phải đặt nhiều tiền hơn, cứ thế mà tôi lún sau vào nợ nần không cách nào thoát." Hồ Diễm Liên dừng lại nhắm mắt, thở hơi ra. "Những lần trước anh Thắng đã giúp tôi trả nợ cờ bạc nhưng lần này số tiền quá lớn nên tôi không dám nói với anh ấy, nói đúng hơn là tôi không có mặt mũi nào làm phiền anh ấy. Cho đến một ngày bọn giang hồ đã lên đến tận nhà, xui rủi hôm ấy chồng tôi cũng có đó."
Tùng Quân tựa lưng vào thành ghế trong khi Mạnh Cường vẫn đang tập trung ghi chép lời khai.
"Anh Thắng đã rất thất vọng về tôi. Đôi mắt phẫn nộ của anh ấy khiến tôi đau xót như muốn chết đi. Tôi đoán anh ấy đã rất mệt mỏi và muốn rời xa con nghiện cờ bạc trước mặt càng xa càng tốt."
"Nên cô đã lên kế hoạch giết chồng mình?" Tùng Quân xen vào.
"Không, không phải như vậy." Hồ Diễm Liên trở nên kích động, "Làm sao tôi có thể giết hại một người chồng mà đến cuối cùng vẫn ở lại, vẫn đưa tay ra cứu vớt một linh hồn tội lỗi như tôi." Cô ta uất nghẹn.
Tùng Quân và Mạnh Cường đồng loạt đưa mắt về phía người đối diện.
"Qua mấy ngày sau." Hồ Diễm Liên tiếp tục, "Vào một buổi sáng chồng tôi nói rằng sẽ giúp trả nợ và nhấn mạnh đây là lần cuối cùng anh ấy giúp tôi. Nên từ ngày đó tôi luôn kiềm chế bản thân không để cho mình làm điều gì có lỗi với anh ấy thêm một lần nào nữa."
"Cô giải thích sao về phần bảo hiểm này." Tùng Quân đẩy tờ giấy trước mặt.
"Đúng là tôi đã mua bảo hiểm cho chồng mình," Hồ Diễm Liên nói, "Nhưng chính anh Thắng là người đưa tiền yêu cầu tôi mua và đứng tên người thụ hưởng."
"Cô có hỏi lý do vì sao anh ta lại làm vậy?" Tùng Quân hỏi.
"Tôi không dám hỏi nhiều." Hồ Diễm Liên đáp, "Anh ấy chỉ nói qua là để phòng thân."
Tùng Quân im lặng, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế nào, không lẽ mọi phán đoán lúc trước của anh đều sai. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng chỉ còn âm thanh của tiếng hô hấp.
"Cô phát hiện chồng mình ngoại tình từ lúc nào?" Tùng Quân bất ngờ hỏi.
Mạnh Cường có chút giật mình trước câu hỏi của anh. Chợt cậu cảm nhận được Tùng Quân đang đặt tay lên đầu gối mình phía dưới bàn. Bây giờ Mạnh Cường mới ngộ ra Tùng Quân đang muốn thả dây dài câu cá lớn.
"Là cách đây ba tháng." Hồ Diễm Liên nhỏ tiếng.
Cá lớn đã cắn câu, Mạnh Cường nghĩ thầm.
"Xin cô nói rõ chi tiết." Tiếng Tùng bỗng trở nên dễ nghe hơn.
"Ngày hôm đó khi tôi đang thu dọn quần áo của chồng mình thì vô tình phát hiện bên trong túi áo khoác có một hộp nữa trang. Khi mở ra thì bên trong là một vòng tay bằng vàng, xem kĩ hơn còn thấy mặt trong vòng tay có kí hiệu trái tim bên cạnh còn có kí tự chữ L." Hồ Diễm Liên lấy hơi, "Lúc đó tôi vui lắm vì cứ nghĩ chữ L ấy chính là viết tắt của chữ Liên tên của tôi. Nhưng đợi mãi hơn một tháng trôi qua vẫn không thấy anh Thắng tặng hộp nữ trang đó cho tôi. Sự thật lờ mờ xuất hiện trong đầu khiến bản thân vô cùng đau khổ."
"Sau đó thì thế nào?" Tùng Quân hỏi tiếp.
"Sau đó tôi đi chất vấn anh ấy. Chúng tôi đã cãi nhau rất lớn tiếng. Tôi còn ném cái dĩa đang cầm trên tay khiến anh ấy bị thương ở vai." Hồ Diễm Liên vén phần tóc mái đang rủ xuống mặt.
Đây chắc là lúc bà hàng xóm đi ngang qua, Tùng Quân nghĩ thầm.
"Nên từ khi biết chồng mình có nhân tình bên ngoài, cô đã lên kế hoạch để giết anh ta?" Người lúc này lên tiếng hỏi là Mạnh Cường chứ không phải người bên cạnh.
"Hai sếp đừng cố đỗ tội giết người lên đầu tôi." Hồ Diễm Liên bực tức, "Tôi đã nói tôi không có giết chồng mình."
"Thế sau đó thì thế nào?" Tùng Quân chặt đứt cảm xúc của cô ta.
"Sau đó thì." Hồ Diễm Liên đã dịu giọng, "Anh Thắng giải thích là vì cuộc sống của vợ chồng tôi quá ngột ngạc, còn tôi thì suốt ngày đi đánh bạc bỏ anh ấy ở nhà một mình nên anh ấy mới ra ngoài tìm người trò chuyện giải khuây." Cô ta hít sâu, "Khi thấy tôi khóc đến lả người đi anh ấy hứa là từ nay không qua lại với người đàn bà đó nữa. Anh ấy đã thề trước mặt tôi."
"Đỗ Chiến Thắng có cho cô biết danh tính của người phụ nữ đó không?" Tùng Quân hỏi.
"Anh ấy không kể rõ chỉ nói đại khái là hai người bọn họ gặp nhau ở một quán bar. Vì anh ấy đã hứa sẽ chấm dứt quan hệ với cô ta nên tôi không muốn nhắc tới nữa."
Khi thấy Tùng Quân và Mạnh Cường bước ra từ phòng thẩm vấn, Sếp Châu tiến tới gần hỏi han.
"Thế nào rồi? Cô ta có khai gì không?"
"Cô ta một mực phủ nhận mình đã sát hại Đỗ Chiến Thắng." Tùng quân nói, "Chúng ta đang chờ giám định của bên pháp y."
"Sếp Châu, sếp Quân có kết quả khám nghiệm hiện trường rồi." Huy Đạt cầm tập hồ sơ đưa cho sếp Châu, "Không phát hiện dấu máu, mảnh xương hay bất thường nào ở nhà Hồ Diễm Liên."
"Chẳng phải cậu nói nhà của Hồ Diễm Liên là hiện trường phân xác hay sao?" Sếp Châu đập tập hồ sơ vào tay Tùng Quân, "Tôi biết khi tra án phải mạnh dạn đặt giả thuyết nhưng lần sau vui lòng đặt giả thuyết trên cơ sở chứng cứ." Sếp Châu tức giận bỏ về phòng mình.
Tùng Quân nhắm mắt, thở dài buông tập tài liệu anh vừa đọc xong xuống. Mạnh Cường đặt tay lên vai anh rồi vỗ nhẹ mấy cái an ủi.
"Mấy ngày rồi anh chưa ngủ. Trời cũng tối rồi hay anh về nhà nghĩ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi và anh em giải quyết tiếp." Mạnh Cường nói.
"Cám ơn cậu." Tùng Quân đáp.
Tùng Quân tấp vào sạp trái cây mua vài chùm nho món yêu thích của Tùng Lân, mấy ngày liền bỏ cậu em trai ở nhà một mình, anh cảm thấy có chút ái nái nên muốn lấy cái này để chuộc lỗi. Về tới nhà đi một vòng nhưng không thấy Tùng Lân đâu, bỗng anh nhớ ra lúc chiều anh có nhận tin nhắn của em mình nhưng vì bận có chưa có thời gian xem.
"Anh ba tối nay em qua nhà bạn ôn bài rồi ngủ lại luôn. Nếu anh có về thì giúp em mang cái hộp đựng thức ăn để trên bàn qua trả anh hàng xóm dùm, sáng nay đi vội quá em quên mất." Tùng Quân tính quăng điện thoại thì thấy dòng cuối tin, "Em đã giặt và xếp quần áo vào tủ cho anh rồi." Tùng Quân phì cười bởi sự ma mãnh của em trai mình.
Tùng Quân bấm chuông nhà 1707, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy ai, Tùng Quân lại nhấn chuông một lần nữa.
"Ai đấy? Tới ngay."
Một giọng nói rất quen mà Tùng Quân đã nghe ở đâu rồi.
Cánh cửa bật mở, anh đứng khựng khi thấy gương mật vô cùng quen thuộc xuất hiện ngay phía trước.
"Tôi sống ở nhà 1704 phía đối diện. Em trai tôi là Tùng Lân thời gian vừa qua nó làm phiền cậu rồi." Tùng Quân nói.
Người đối diện vẫn đứng yên với vẻ mặt có chút bất ngờ.
"Này là hộp đựng thức ăn em tôi trả." Tùng Quân nhìn xuống tay, "Còn đây là ít nho gửi cậu, cám ơn vì đã chiếu cố em tôi thời gian qua.
Người đó nhận đồ từ tay Tùng Quân, miệng ngập ngừng không biết nên nói gì.
"Không còn gì nữa. Vậy tôi xin phép."
Người đó lùi vào trong đóng cửa lại.
Mặt cậu hàng xóm này trông rất quen, chắc chắn mình đã gặp ở đâu rồi, Tùng Quân vò đầu trên đường về nhà, hay là đã gặp trong thang máy.
Tại trụ sở cảnh sát quận Nhất, Sếp Châu đang bàn công việc với Tùng Quân.
"Báo cáo sếp Châu đã tạm giam Hồ Diễm Liên đủ 48 tiếng, giờ phải làm gì tiếp theo?" Huy Đạt hỏi.
"Vẫn không điều tra được gì mới?" Sếp Châu quay sang Tùng Quân, "Vậy thì thả người."
"Rõ thưa sếp." Huy Đạt rời đi.
"Tiếp tục cho người theo dõi cô ta." Sếp Châu nói, "Nếu cô ta thật sự là hung thủ thì sớm muộn cũng lồi đuôi cáo mà thôi."
"Rõ thưa sếp." Tùng Quân gật đầu.
"Thế còn chuyện Đỗ Chiến Thắng có nhân tình cuối cùng là thật hay giả." Sếp Châu bất giác hỏi.
"Mạnh Cường đã đến điều tra tại tiệm vàng, nhân viên ở đây xác nhận cách đây ba tháng Đỗ Chiến Thắng có đến đặt làm một chiếc vòng tay bằng vàng và còn yêu cầu thợ khắc hình trái tim và chữ L ở mặt trong. Điều này chứng tỏ Hồ Diễm Liên không nói dối về việc chồng cô ta có người khác bên ngoài." Tùng Quân phân tích.
"Chữ L, vậy rất có thể tên người phụ nữ này cũng bắt đầu bằng chữ L." Sếp Châu nói, "Đã điều tra những nơi mà Đỗ Chiến Thắng hay lui tới chưa?"
"Đã cho người điều tra những quán bar, quán rượu kể cả quán cà phê mà anh ta cùng bạn bè thường hay họp mặt," Tùng Quân nói, "Nhưng đều không có tung tích gì về người phụ nữ có tên bắt đầu bằng chữ L này."
"Quái lại. Cô ta là hồn ma à? Sao không ai nhìn thấy cô ta."
Nếu là người khác nhắc tới ma quỷ thì đã bị Tùng Quân dạy dỗ nhưng đây lại là nữ trưởng phòng cảnh sát điều tra Trần Bảo Châu nên anh chỉ biết im lặng nhẫn nhịn. Anh còn thấy Tiến Đức đứng cười khúc khích ở một góc xa.
Hôm nay xuống căn tin ăn cơm, ngoài Tùng Quân và Mạnh Cường còn có nữ cảnh sát Phương Linh.
"Hai người đừng khuấy nữa hủ tiếu trong tô đã nát ra hết rồi." Phương Linh lên tiếng cảnh báo, "Em tin Sếp Quân, có sếp ở đây thì vụ án nào cũng phá được, cộng thêm giờ đây còn có sự hỗ trợ của một cảnh sát mỹ nam tài giỏi Đồng Mạnh Cường."
"Ai dạy em nói mấy lời rợn người này vậy?" Tùng quân đưa tay giật tóc Phương Linh.
"Là sếp Châu đó." Phương Linh thành thật nói.
"Cái gì?" Tùng Quân và Mạnh Cường đồng thanh không tin vào tai của mình.
"Không, ý là sếp Châu nói em hãy truyền năng lực tích cực cho mọi người. Còn mấy lời khen vừa rồi là do tự em nói ra." Phương Linh giải thích.
"À." Tùng Quân và Mạnh Cường cùng thở ra nhẹ cả người.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn nào.
"Để em ra ngoài xem có chuyện gì." Phương Linh nói, "Hai người tiếp tục ăn đi."
Nói xong Phương Linh chạy biến khỏi căn tin.
"Con nhỏ chẳng khác nào cái cctv chạy bằng cơm của sở cảnh sát." Tùng Quân cảm thán.
"Tôi thấy." Mạnh Cường nói, "Phương Linh cũng rất dễ thương."
"Cô ta vẫn chưa có người yêu đâu." Tùng Quân cười cười, "Cậu với Phương Linh thử tìm hiểu xem sao."
"Không được đâu." Mạnh Cường đáp.
"Sao thế?" Tùng Quân thắc mắc, "Chê Phương Linh nói nhiều sao?"
"Không, không phải thế. Chỉ là vì hiện tại tôi chưa muốn có người yêu." Mạnh Cường cố giải thích, "Tôi muốn tập trung 100% sức vào công việc."
"Này." Tùng Quân cười hở cả răng, "Tôi chỉ đùa thôi cậu làm gì mà trả lời nghiêm chỉnh vậy."
Mạnh Cường cố gắng gượng cười, không lẽ giờ cậu nói là do mình không thích con gái.
Cuối cùng thì Phương Linh đã quay trở lại.
"Ngoài đó việc gì mà náo nhiệt thế." Tùng Quân hỏi, "Có đánh nhau sao?"
Mạnh Cường cũng tò mò muốn biết là chuyện gì.
"Không phải đánh nhau, mà bọn họ đang thi vật tay. Hai người thi đấu chính là Tuấn Tú và Tiểu Thanh."
"Có chuyện vậy nữa sao?" Tùng Quân bất ngờ.
"Sếp Quân anh đoán xem ai là người chiến thắng." Phương Linh hỏi.
"Cái này còn phải đoán nữa sao." Tùng Quân khoanh tay trước ngực, "Mặc dù Tuấn Tú đội giao thông không to con lắm nhưng người chiến thắng chắc chắn là cậu ta."
"Sư huynh còn anh đoán ai thắng." Phương Linh quay sang nhìn Mạnh Cường.
"Tuy anh chưa gặp Tuấn Tú nhưng anh vẫn sẽ chọn cậu ta vì dù sao sức con trai vẫn mạnh hơn." Mạnh Cường chắc nịch.
"Hai người đoán sai rồi," Phương Linh hí hửng, "Tiểu Thanh mới là người giành chiến thắng.
"Sao thế được?" Mạnh Cường cảm thán.
"Thôi đừng lừa bọn anh, làm sao con gái có thể thắng con trai trong trò vật tay. Trong khi Tiểu Thanh lại là một cô gái mỏng manh, nhẹ cân như vậy." Tùng Quân lên tiếng phản bác.
"Khoan hình như hai người hiểu lầm rồi, từ nãy tới giờ em đâu nói Tiểu Thanh là con gái. Chính hai người tự mặc định Tiểu Thanh là cô gái làm việc ở căn tin, chứ đâu biết phòng cơ động có một nam cảnh sát mới vào tên là Lý Tiểu Thanh." Phương Linh giải thích.
"Mạnh Cường."
"Sếp Quân."
Hai người cùng lúc quay mặt nhìn và gọi tên nhau.
"Cậu nói trước đi." Tùng Quần đề nghị.
"Sếp nói trước đi." Mạnh Cường nói.
"Câu nói của Phương Linh đã làm thức tỉnh tôi. Chúng ta luôn tìm kiếm nhân tình của Đỗ Chiến Thắng nhưng cô ta lại như một hồn ma lúc ẩn lúc hiện trêu đùa chúng ta. Nhưng sự thật không phải vậy mà là do chúng ta đã sai ngay từ bước đầu tiên. Nếu tôi đoán không sai thì tình nhân của Đỗ Chiến Thắng là..."
"Là một người đàn ông." Mạnh Cường và Tùng Quân cùng đồng thanh nói lớn.