Hôm nay Thi Giác Vinh thật sự cảm thấy không vui.
Đầu tiên là Tạ Văn Hàm không để ý lời mời của gã, trước mặt mọi người không cho gã mặt mũi, làm gã nén giận trong lòng; sau là Thi Diệu Hi ngồi ở bên cạnh gã, làm mỗi dây thần kinh của gã đều căng thẳng cao độ, thập phần khẩn trương; gã cũng luôn để ý Tạ Văn Hàm, sợ Hàm Hàm của gã bị tên Tịch Tử Diệp kia khi dễ, Tịch Tử Diệp ghét nhất bộ dáng Hàm Hàm ôn nhu ngượng ngùng, Thi Giác Vinh dĩ nhiên rất lo lắng.
Chính là gã thật vất vả khắc phục chướng ngại tâm lí khi Thi Diệu Hi ngồi ở bên người gã, thời điểm nhanh chóng nhìn thoáng qua Tạ Văn Hàm cách vách, thế nhưng gã nhìn thấy cảnh tượng Tịch Tử Diệp sấn sát vào Tạ Văn Hàm nhỏ giọng mà cùng Tạ Văn Hàm nói gì đó!
Nhưng hoàn toàn khác với tưởng tượng của gã, chán ghét, khinh miệt, khinh thường, trào phúng hoàn toàn không có, Tạ Văn Hàm thậm chí còn nhắm mắt dưỡng thần!
Sửng sốt vài giây, trong lòng Thi Giác Vinh nháy mắt nảy lên phẫn nộ vô cùng, gã ở chỗ này thì lo lắng cho Tạ Văn Hàm không thôi, liều mạng bị Thi Diệu Hi răn dạy cũng phải nhìn liếc y một cái, kết quả y hồi báo cho chính mình thế nào?
Gã đang theo Tịch Tử Diệp đánh lửa bỏng!
Thi Giác Vinh nóng suốt một đường, vừa xuống xe, hắn liền trực tiếp vặn cổ tay chế trụ Tạ Văn Hàm, đem Tạ Văn Hàm lôi kéo!
Một màn này vừa lúc rơi xuống trong mắt Thi Diệu Hi vẫn luôn chú ý thiếu niên.
Thi Diệu Hi hơi hơi nhăn lại mi, ánh mắt nặng nề mà đảo qua Thi Giác Vinh, chỉ cảm thấy hôm nay đứa con nuôi của hắn đặc biệt chướng mắt, không khỏi lạnh lùng nói: "Thi Giác Vinh."
Trong phút chốc, Thi Giác Vinh cứng đờ một chút, liền buông lỏng tay Tạ Văn Hàm khi nào cũng không biết.
Thi Diệu Hi nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua Thi Giác Vinh, đôi mắt mang theo vài phần cảnh cáo, sau đó liền rời đi.
Mà vài người khác, thấy một màn như vậy, cũng có suy nghĩ riêng của họ.
Tịch Tử Diệp ghét bỏ mà nhìn thoáng qua Thi Giác Vinh, hừ lạnh một tiếng xách túi lên liền đi, rõ ràng chỉ là một con nuôi, lại được nam thần chăm sóc như vậy, làm cậu thật khó chịu; Dụ Hoằng Bác cùng Bạch Trí Viễn cảm thán vài câu, đừng nhìn người ta chỉ là con nuôi, xem bộ dáng Thi Diệu Hi tỉ mỉ chiếu cố, không biết còn tưởng rằng là con ngoài giá thú, Bạch Trí Viễn gảy hắn một cái, rồi lôi kéo người đi.
Mà Tạ Văn Hàm, tự nhiên mà đi theo phía sau Thi Giác Vinh.
Sắc mặt Thi Giác Vinh có chút tái nhợt, nhưng thấy Tạ Văn Hàm còn ở bên người gã, đôi mắt không khỏi sáng một chút,
Mà Tạ Văn Hàm, nhếch khóe môi lên, không chút để ý mà cười nói: "Thi Giác Vinh."
"Mày thật ngu ngốc a."
Tạ Văn Hàm để sát vào Thi Giác Vinh, gằn từng chữ một mà nói: "Mày chắc hẳn đang suy nghĩ, tao nhất định không thể dung hợp với những người này, tất nhiên xấu hổ không thôi, lúc này chỉ cần mày đối tao vươn tay, giải toả cảm xúc tao, tao liền sẽ quên những gì mày đã từng làm, tiếp thu ý tốt của mày, sau đó cùng mày làm hoà trở lại như lúc ban đầu?"
"Giấc mơ cũng thật tốt đẹp, mơ tưởng hão huyền cũng không quá."
Tạ Văn Hàm lời nói đâm trúng trọng tâm, Thi Giác Vinh cả người chấn động, theo bản năng nói: "-- Cậu!"
"Mày thật sự hiểu biết về tao sao?" Tạ Văn Hàm đoạt lấy lời nói Thi Giác Vinh, không chút để ý hỏi.
Thi Giác Vinh ngây ra một lúc.
Chỉ thấy Tạ Văn Hàm sung sướng mà lắc lắc đầu, khẽ cười nói: "Không, mày không biết gì về tao."
"Mày một chút đều không biết gì về tao."
"Xem ra ở một rừng cây nhỏ ăn khổ, còn không làm mày nhớ kĩ a."
Tạ Văn Hàm tiến gần tới Thi Giác Vinh, cười cười nói: "Mày như thế nào biết, là tao đang đùa bỡn các người a?"
Thân mình Thi Giác Vinh đột nhiên cứng đờ, không dám tin tưởng mà nhìn Tạ Văn Hàm.
Tạ Văn Hàm duỗi tay, vỗ vỗ gương mặt Thi Giác Vinh, đôi mắt sung sướng mà híp lại, nhẹ giọng nở nụ cười,
Tiếng cười kia giống như dao nhỏ cắt ở đáy lòng Thi Giác Vinh, làm hắn cả người đều có vài phần suy đoán không tốt,
Tạ Văn Hàm khinh miệt cười lạnh, gằn từng chữ một nói: "Ngu xuẩn."
Chuyện quá khứ dần dần xuất hiện trong mắt Thi Giác Vinh, cuối cùng dừng hình ảnh một màn ở rừng cây nhỏ kia,
Chân Tạ Văn Hàm gắt gao mà đạp lên ngực gã, làm gã không thể động đậy, y buông nhánh cây kia trong tay ra, vô số bột phấn ở giữa không trung tung bay;
Cái loại lực đạo cường hãn này thật đáng sợ,
Nhưng vừa mới, y còn im lặng mặc cho bọn họ đánh chửi,
Trong phút chốc, toàn thân Thi Giác Vinh đều không tự chủ được mà run lên.
"Xem ra, mày đã suy nghĩ cẩn thận a."
Tạ Văn Hàm đột nhiên đứng lại, không chút để ý mà nhìn Thi Giác Vinh, ánh mặt trời chiếu vào trên người y, phảng phất giống như bị y khống chế , làm y chói loá mắt giống Thần Mặt Trời Apollo lại lạnh lùng cao ngạo.
Đó là tư thái Thi Giác Vinh chưa bao giờ gặp qua.
Tạ Văn Hàm nở nụ cười, không chút để ý lại cao ngạo khinh miệt, "Như thế nào, này không phải kế hoạch của mấy người sao?"
"Chơi vui không?"
"Mày đi theo làm tùy tùng hầu hạ tao, rõ ràng đầy lòng ác ý rồi lại tự cho là bộ dáng nhỏ thông minh, thật đúng là cười chết tao."
"Mày có phải muốn hỏi tao vì cái gì không vạch trần mày hay không?"
Thi Giác Vinh gắt gao mà nhìn chăm chú Tạ Văn Hàm, ánh mắt kia nếu có thể hóa thành mũi dao, sợ là trên người Tạ Văn Hàm có không ít miệng vết thương.
"Tao vì cái gì phải vạch trần mày?"
Tạ Văn Hàm thập phần suиɠ sướиɠ mà nở nụ cười, "Mày đi theo làm tùy tùng mà hầu hạ tao, thời thời khắc khắc lấy lòng tao, trước mặt tao hết lần này tới lần khác đem lời tỏ tình, thường thường còn viết cho tao phong thư tình, cũng không phải là một trò hay sao?"
"Tao một không có tổn thất, còn được người hầu hạ, hai còn có thể xem trò hay một hồi, cớ sao mà không làm?"
"Mày nếu còn muốn chơi lại loại trò chơi này, còn có thể lại đến tìm tao nha," Tạ Văn Hàm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thi Giác Vinh, thân thiện mà mở miệng, "Dù sao chúng ta đều đã phối hợp qua, muốn so với người khác càng phối hợp ăn ý, mày nói đúng không?"
Tạ Văn Hàm nở nụ cười, quả thực là thọc cây đao ở ngực Thi Giác Vinh một nhát!
"Mày......Mày.....Mày......!" Thi Giác Vinh bộ dáng run run, tay nắm chặt, muốn tới đấm Tạ Văn Hàm một cú.
Nào biết một tay Tạ Văn Hàm cầm nắm tay gã, nhẹ nhàng đá cẳng chân gã, Thi Giác Vinh liền không đứng vững được, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Tạ Văn Hàm, chỉ nghe Tạ Văn Hàm trong nháy mắt kia kêu lên, "...Người đâu......Người đâu...Bạn học Thi bị cảm nắng!"
Bộ dáng nôn nóng lại vô thố kia, giống như một học sinh thực lòng lo lắng cho bạn học mình!
Thi Giác Vinh một búng máu nghẹn ở cổ họng, suýt nữa trực tiếp nhổ ra!
"Này chỉ mới bắt đầu."
Tạ Văn Hàm dán ở hắn bên tai, thân thân mật nói: "Tao nói rồi, Thi Giác Vinh."
"Người như mày, nhìn lên tao, đều không xứng."
Các đại lão phía trước cũng không cách Thi Giác Vinh Tạ Văn Hàm bọn họ nhiều mét, bọn họ một bên kiểm tra nơi này một bên trao đổi ý kiến với nhau, lại có một ít đại lão nhiều tuổi chân cẳng chậm một chút, cho nên toàn bộ đội ngũ tốc độ đi không nhanh,
Tạ Văn Hàm kêu lên một tiếng, các đại lão phía trước đều nghe thấy được, vội vàng kêu nhân viên công tác đi xem,
Trong đó Thi Diệu Hi nhìn thiếu niên ôm Thi Giác Vinh bộ dáng nôn nóng lại lo lắng, đôi mắt càng tối sầm lại, lúc này, hắn mới rốt cuộc hiểu được, hôm nay hắn vì cái gì mà nhìn đứa con nuôi này không vừa mắt,
Thi Diệu Hi nguy hiểm mà nheo lại đôi mắt.
Nhân viên công tác vội vàng đuổi lại đây, nhìn thấy Thi Giác Vinh khống chế không được bộ dáng phát run giật nảy mình, Tạ Văn Hàm nhỏ giọng mà giải thích nói: "Thời điểm xuống xe bạn học Thi không đứng được, vẫn là mượn cháu mới có thể ổn định thân thể, cháu lúc ấy liền cảm thấy có chút không đúng, lại nhìn bộ dáng bạn học Thi đi đường chậm như vậy, liền cùng cậu ấy chậm rãi đi, bất quá là không kịp phòng bị, không nghĩ tới......"
"Trách cháu," Tạ Văn Hàm đầy mặt tự trách mà nói, "Nếu cháu sớm đem điểm này nói ra thì tốt rồi......"
"Không không không, cũng không phải cháu sai," nhân viên công tác mỉm cười vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tạ Văn Hàm, nghiêm túc nói, "Cháu đã làm được rất tốt."
"Giúp chúng ta chiếu cố rất lớn, thật là một đứa trẻ ngoan."
Phía trước nhiều đại lão như vậy, liền Tịch Tử Diệp, Bạch Trí Viễn đi phía trước đều không thấy, đứa nhỏ này vì bạn học vẫn luôn ở phía sau, xảy ra chuyện còn đem trách nhiệm đều gánh ở trên người mình, sao có thể không có người thích?
Nhân viên công tác từ trong túi tìm tìm, đưa cho Tạ Văn Hàm hai khối đường, chớp chớp mắt nói: "An ủi."
Tạ Văn Hàm ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười.
Một màn này dừng ở trong mắt Thi Giác Vinh, quả thực chính là lạc đà đè trên cọng rơm cuối cùng!
Tạ Văn Hàm chính là chắc chắn mình không dám nói ra chân tướng mới không kiêng nể gì mà dẫm lên gã!!
Thi Giác Vinh run rẩy lợi hại hơn, tức giận đến một chữ đều nói không nên lời, chỉ hận không thể bóp chết Tạ Văn Hàm.
Tạ Văn Hàm cúi đầu nhìn Thi Giác Vinh, đôi mắt hiện lên một tia trào phúng, giây tiếp theo y ngẩng đầu, lại là thiếu niên cõi lòng đầy lo lắng,
Thi Giác Vinh quả thực hận không thể trực tiếp ngất xỉu!
Đem một cái đệm qua, nhóm nhân viên công tác đi theo tới đều đối Tạ Văn Hàm nhiều thêm vài phần hảo cảm, đặc biệt là thời điểm những học sinh khác chịu không nổi không ngừng oán giận, Tạ Văn Hàm kia sạch sẽ tươi cười càng giống một dòng nước trong, làm nhóm nhân viên công tác thập phần có hảo cảm.
Cái thôn trang nhỏ này thật sự quá trật, xe buýt chỉ có thể đưa bọn họ lên núi, lộ trình lúc sau còn cần trèo đèo lội suối một đoạn, nhân viên công tác cũng là người, đồ vật tuỳ thân cũng không nhiều lắm, còn cần phía trước những đại lão, học sinh bên này "bung dù" "chống nắng" "đồ uống ướp lạnh", "nghỉ ngơi một chút" yêu cầu lung tung, thật không thoả mãn được.
"Cần hỗ trợ không?"
Lúc Khương Nguyệt Tâm kịch liệt thở dốc, lại một lần hướng nhân viên công tác đưa ra thời gian nghỉ ngơi, một giọng nam trong trẻo vang lên.
Khương Nguyệt Tâm ngây ra một lúc, liền nhìn đến thiếu niên cười rộ lên thập phần sạch sẽ tự nhiên mà từ tay nàng tiếp nhận ba lô nàng, không khỏi hơi hơi ngây ra một lúc.
Tuy rằng gia cảnh không tồi, thành tích không tồi, nhưng bởi vì thân hình quá béo cùng tính cách thẹn thùng, nàng vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại đãi ngộ này, tại đây cơ hồ mỗi người đều ốc còn không mang nổi ốc mình.
Nàng sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ tới há mồm nói cảm ơn, thiếu niên mỉm cười lắc lắc đầu, lại tiếp nhận ba lô Cơ Tư Điềm, cười với hai cô gái nói: "Còn phải cảm tạ hai người cho tôi một cơ hội làm anh hùng nha."
"Ăn viên đường bổ sung thể lực." Thiếu niên đem đường hướng lên trên ném đi, hai cô gái theo bản năng mà giang hai tay bắt, hai khối đường an ổn mà dừng ở trong tay các nàng, lập loè lóa mắt dưới ánh mặt trời.
Trong chốc lát, Khương Nguyệt Tâm nhịn không được nói khẽ với Cơ Tư Điềm nói: "Hắn rất soái a."
Cơ Tư Điềm gật gật đầu, thẳng thắn mà nói: "Đúng đúng đúng, giống như anh hùng từ trên trời giáng xuống."
Nói nói, hai người liền không tự chủ được mà nở nụ cười.
Tiếng cười kia hấp dẫn các đại lão phía trước, bọn họ theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, liền nhìn đến bộ dáng hai cô gái tay kéo tay nỗ lực đi phía trước, lại hướng phía sau nhìn, nhìn đến thiếu niên trên người mang ba cái ba lô, mồ hôi từ hắn thái dương lướt qua, nhưng khóe miệng y vẫn như cũ, vẫn tươi cười ôn nhu như vậy.
Nhân viên công tác nhịn không được dùng di động đem một màn này chụp lại.
Thi Giác Vinh biết chính mình không nên chú ý Tạ Văn Hàm, nhưng là gã căn bản khống chế không được chính mình!
Gã hy vọng Tạ Văn Hàm bị bài xích, bị khinh miệt, bị khinh thường, bị vũ nhục, thậm chí bị chà đạp, như vậy mới có thể chứng tỏ ra bản thân gã đối với Tạ Văn Hàm tốt cỡ nào, nhưng sự thật lại trái với tưởng tượng của gã, Tạ Văn Hàm không chỉ không bị bài xích, còn được hoan nghênh!
Rõ ràng ai cũng không phục ai, rõ ràng là năm bè bảy mảng, lại bởi vì Tạ Văn Hàm, mà dần dần tụ tập đến cùng nhau,
Nhìn chăm chú sáu thân ảnh đi phía trước, Thi Giác Vinh chỉ cảm thấy hai mắt của mình sắp cháy đỏ,
Loáng thoáng, gã chỉ cảm thấy chính mình mới là bị bài xích,
Thi Giác Vinh gã thế mà lại bị bài xích!
Mà Tạ Văn Hàm, lại giống như cá gặp nước, dễ như trở bàn tay mà khiến tất cả mọi người yêu thích y, thé mà Tịch Tử Diệp còn giúp y đeo một cái ba lô, Bạch Trí Viễn còn chia cho y một chai nước,
Mà hắn Thi Giác Vinh, lại không ai phản ứng, không ai để ý tới,
Liền giống như...... Liền giống như vị trí của gã hoàn toàn sụp đổ !
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Văn Hàm: Đây mới chỉ là bắt đầu nạ ~
(nạ, na, a, nha: là mấy từ hay thêm vào dùng để chỉ ý làm nũng bên Trung á)
Tạ Văn Hàm: Tiếp đó, còn mời cậu yên tâm hưởng thụ nhá ~
Tạ Văn Hàm: Mỉm cười (•‿•)
Nam phụ nữ phụ: Hàm Hàm nói đúng! Hàm Hàm là tốt nhất! Hàm Hàm ! !
Thi Giác Vinh:.....................