“A Phong…”
“Hả?”
Tiếng gọi rất khẽ nhưng Bạch Tiếu Phong là cao thủ sao có thể không nghe thấy, hắn quay người lại theo bản năng lại chỉ thấy gương mặt tinh xảo bình tĩnh kia.
“Buông tay.”
Nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang cầm trong tay, Tiếu Phong chợt cười cười
“Được a, nhưng tiểu muội muội phải hứa không được bỏ trốn nha?!” . Dù trốn thì ta cũng bắt được muội. Tất nhiên câu sau hắn không có nói ra thành lời nhưng ánh mắt sáng như sao chứa đầy thâm ý khiến Hạ Vũ thừa biết nàng dù bỏ trốn cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
“Mạc Phi Yên.”
“Hả?”
“Tên ta.”
Hắn cứ gọi tiểu muội muội khiến nàng cảm thấy mình yếu thế hơn, rất khó chịu.
“ Ha ha…” Tiếng cười khẽ ấm áp như gió xuân khiến người ta thập phần lưu luyến.
“Bạch Tiếu Phong, muội có thể gọi biểu ca hoặc Phong ca cũng được.”
“A Phong.”
Tiếng gọi thanh thúy nhưng kiên định cho thấy nàng đã nhận định rồi. Nghe vậy Tiếu Phong chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nha đầu này cũng thật bá đạo a, nhận định cái gì thì dù ai có nói thế nào cũng không thay đổi được. Thực ra hắn cũng không biết ở hiện đại Hạ Vũ cũng đã 22 tuổi còn hắn cũng chỉ mười tám đôi mươi, nàng gọi một tiếng A Phong cũng là bình thường.
“Biểu thiếu gia, thì ra người ở đây, nô tỳ…”
Tiếng nói chợt im bặt khi nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt của hai người. Hạ Vũ khẽ nhíu mày, Bạch Tiếu Phong cũng thức thời bỏ tay ra, lạnh giọng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Dạ…Yế.n…yến tiệc sắp bắt đầu đại tiểu thư bảo nô tỳ đi mời người đến đại sảnh.”
“Ta đã biết, đi trước đi.”
Tiểu Điệp vội vã xoay người, ánh mắt của biểu thiếu gia thật đáng sợ a.
“Khoan.”
Lưng Tiểu Điệp bỗng cững đờ quay người lại.
“Bi.ể..u…Biểu thiếu gia còn gì căn dặn ạ?”
“Ngươi vừa thấy gì?”
“N.ô…nô tỳ cái gì cái gì cũng chưa thấy .”
Lúc này Bạch Tiếu Phong mới gật đầu hài lòng. Dù nha đầu chắc cũng chẳng để tâm nhưng ít nhất tránh cho muội ấy chút phiền toái. Tiểu Điệp thấy hắn gật đầu như được ân xá vội vã chạy đi.
“Đi thôi.”
Hai người đi dọc hành lang được giăng đèn kết hoa rực rỡ. Hạ nhân đang bận rộn thấy họ đi qua đều cúi chào. Nhìn thấy Mạc Phi Yên đa số hạ đều ngạc nhiên nhưng ngại có mặt Bạch Tiếu Phong nên đều thức thời ngậm miệng. Vài nha đầu nhân ra vị tam tiểu thư si ngốc này nhưng cũng chỉ nhíu mày cũng không dám nói gì thêm.
Lúc hai người đến gần đại sảnh thì đã thấy một mảnh ồn ào, khách khứa đông đúc.
“Biểu ca!”
Mạc Phi Tuyết đang nói chuyện với vài vị tiểu thư thế gia, tinh mắt nhìn thấy bóng áo trắng xuất trần ngoài cửa mừng rỡ e lệ gọi. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng yểu điệu phía sau thì nụ cười chợt cứng đờ.
Vài vị tiểu thư khác nghe thấy vậy cũng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, chợt ngẩn ngơ.
Ngoài cửa, một thiếu niên áo trắng, mày kiếm như họa, mắt sáng như sao, bóng dáng như tùng thong dong bước vào. Hắn mỉm cười thanh nhã như trúc không dính bụi trần.
Ngay bên cạnh hắn là người thiếu nữ nhỏ nhắn. Khuôn mặt thanh linh thủy tú, tuy còn non nớt nhưng không khó nhận ra chỉ ít thời gian nữa nàng sẽ trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Tuy chỉ mặc áo lam đơn giản, tóc chỉ dùng lụa buộc lại nhưng nàng đứng đó, yên tĩnh như lan cũng khiến người ta bất giác thả nhẹ hô hấp không muốn quấy nhiễu đến nàng. Mọi người không hẹn mà cùng nghi hoặc, người thiếu nữ xinh đẹp thoát tục đó là ai?