• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổi bộ khác?

+

Hà Hoan vươn tay muốn đoạt lại quần áo, nhưng bởi vì chiều cao có hạn, y không thể với tới tay Fitz giơ lên cao.

"Ngoan nào, mau trả lại cho tôi."

Mỗi một trang phục sân khấu của Semir đều có giá trị xa xỉ, mà bộ đồ bị phá huỷ ở Ksburg đã khiến Tưởng lão lo lắng rất lâu.

Năm ngón tay của Fitz sờ s/oạng lớp vải mỏng đến mức không có thật, cảm thấy kiên nhẫn sắp cạn kiệt.

"Đổi bộ khác."

Tề Bằng và stylist đều thót tim, hoảng hốt nhìn hắn nắm chặt trang phục đắt tiền, sợ rằng giây tiếp theo sẽ nghe thấy tiếng "xoẹt" từ lớp vải yếu ớt.

"Anh cũng cổ hủ như vậy sao?" Hà Hoan kinh ngạc, ngay cả chuyện này hắn cũng quản.

"Tôi bị chôn vùi mấy ngàn năm rồi, mới rời lòng đất." Fitz nói.

6

Hà Hoan bị thái độ đứng đắn nghiêm túc của hắn chọc cười: "Đây là yêu cầu công việc, cũng giống như anh tuyệt đối sẽ nghe theo mệnh lệnh thi hành nhiệm vụ nguy hiểm, tôi cũng vậy, cần phải tuân theo hợp đồng."

Fitz mím chặt môi, cả người đều là áp suất thấp.

Hà Hoan thu ý cười, nghiêm túc nói: "Fitz, đối với công việc, thái độ của tôi và anh là giống nhau. Đây không phải trò chơi, nói đến là đến nói đi là đi. Tôi tôn trọng anh, cũng hy vọng anh tôn trọng tôi."

Fitz nhìn chằm chằm y, Hà Hoan không có ý định nhượng bộ.

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

Tề Bằng lo lắng nhìn hai người, như thể nhìn thấy sóng thần dồn dập quét sạch đê đập, bọt sóng bắn tung toé che cả bầu trời.

Thời gian như ngưng đọng lại, lại như trôi rất nhanh.

Stylist thấp thỏm nhìn thời gian trên màn hình quang não, vài giọt mồ hôi trên trán rớt xuống màn hình, cô không thể không dùng khuỷu tay chọc Tề Bằng.

Tề Bằng khiếp sợ, oán hận trừng cô một cái, đây chính là Thái Tử đó, cô muốn tôi đâm họng súng hả?

Stylist oan ức cho anh ta xem thời gian, mí mắt Tề Bằng giật giật, đôi môi khô nứt vì hoảng sợ.

Anh ta có thể làm gì được chứ, anh ta cũng chỉ có thể làm một con thú cưng ngây người nằm trước cửa nhà, chờ đợi chủ nhân trở về.

Cũng may Hà Hoan đã nhanh chóng kết thúc tai nạn này. Y nói với Fitz: "Tôi vẫn chưa kịp nói với anh, sau khi kết thúc bộ điện ảnh này, tôi sẽ rời khỏi màn ảnh, tôi cũng không muốn để lại sự nuối tiếc nào với 《 The Vanishing Cuxing Town》."

"Xin lỗi." Fitz lập tức buông tay, trả lại trang phục cho Hà Hoan: "Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Nhưng tôi cũng không có ý làm em giải nghệ, cho dù sau này em làm gì......"

"Fitz, cảm ơn anh."

Đột nhiên nghe thấy lời cảm ơn của y, Fitz lại có chút hối hận vì hành động vừa rồi, chắc chắn là đã đắc tội đối phương, nhưng thay vì thừa dịp công khai lên án hắn, y lại nói cảm ơn.

"Tôi đóng phim là để hoàn thành di nguyện của mẹ, cũng không phải là yêu thích cá nhân. Tôi còn rất nhiều ước mơ chưa thực hiện được, chờ sinh con xong, cuộc sống của chính tôi sẽ lại bắt đầu một lần nữa." Hà Hoan cười dịu dàng: "Cho nên anh cũng không cần vì tôi giải nghệ mà có gánh nặng tâm lý."

Ý chí của Hà Hoan không ở trong giới giải trí, trước kia y ở lại vòng này, chủ động nhận bộ điện ảnh này của Tưởng Tân Thiên, chẳng qua là chỉ để đến gần Nghiêm Đình Vân.

Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, y lại có thể vì nguyên chủ mà để lại một tác phẩm lưu danh vĩnh viễn, xem như là giúp nguyên chủ tính sổ, y cũng không cần phải ở lại giới giải trí nữa.

Nhưng Hà Hoan không ngờ rằng quyết định này của y lại mang đến cho Fitz ảnh hưởng lớn như vậy.

Trong lúc ngơ ngẩn, y đã bị Fitz vòng tay ôm vào lòng.

"Tôi biết em rất thích diễn kịch, cho nên không cần vì tôi mà từ bỏ yêu thích của em."

Hà Hoan cảm thấy Fitz nhẹ nhàng vuốt ve gáy y, nghe hắn hứa hẹn ở bên tai: "Sau này em làm bất kì chuyện gì, tôi cũng sẽ không kiềm chế em."

"Cảm....." Hà Hoan vừa mở miệng, đã bị Fitz cắt ngang.

"Đừng vội nói cảm ơn, tôi tôn trọng lựa chọn của, nhưng tôi hy vọng em cũng có thể tôn trọng sự quan tâm và lo lắng tôi dành cho em."

Hà Hoan còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tưởng Tân Thiên và Cao Kim Duyệt đang đứng ở cửa, tươi cười nhìn y và Fitz.

Hà Hoan vội rời khỏi cái ôm của Fitz, mà Fitz lại như thường lệ chào hỏi hai vị đạo diễn: "Tưởng lão, Cao phó đạo."

"Điện hạ khách sáo quá."

"Hoan nghênh điện hạ tới đoàn phim chúng thần chỉ đạo công việc."

Fitz: "Ta tới chỉ đạo công việc thật."

Tưởng Tân Thiên và Cao Kim Duyệt đồng thời hoang mang, họ cũng chỉ nói câu khách sáo thôi mà, chẳng lẽ thật sự muốn tới ra oai phủ đầu?

Hà Hoan vội kéo cánh tay Fitz: "Anh làm gì vậy?"

Tưởng Tân Thiên và Cao Kim Duyệt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự bất lực trong mắt đối phương. Nhưng Thái Tử đã lên tiếng rồi, hai người bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo.

"Không biết ngài có chỉ thị gì?"

Fitz: "Không biết đoàn phim còn thiếu thế thân không?"

"A?!"

"Ngài nói gì?"

......

Hà Hoan mặc một chiếc áo choàng dài, che gần như từ cổ đến cổ chân.

Những diễn viên quần chúng vươn cổ ngỗng chờ Hà Hoan: Meo? Meo? Meo??

2

Yêu tinh gợi cảm đâu, hiện thân của tội lỗi và dục/ vọng đâu? Đây là đang cos ống đựng bút hả?

1

"Khụ khụ, mỗi người vào vị trí nào, 3, 2, 1 bắt đầu!" Theo lệnh của Cao Kim Duyệt, mấy trăm diễn viên quần chúng đang hoang mang cũng chỉ có thể tiến vào trạng thái.

Thẳng đến khi bên tai đột nhiên truyền đến một câu nói, không biết là tên nào không có ánh mắt nói ra chân tướng nữa: "Nghiêm ảnh đế cũng lợi hại thật, còn có thể khiến Thái Tử thế thân cho anh ấy!"

1

Mọi người lập tức bừng tỉnh, khó trách Hà Hoan lại ăn mặc như vậy, thì ra đây là Thái Tử tới tuyên bố chủ quyền, không cho phép người khác thấy omega của mình quyến rũ.

Hiểu, chúng tôi đều hiểu, sự chiếm hữu của alpha thôi mà!

1

Nhưng mọi người vẫn chưa quên những lời đàm tiếu trước đó, Nghiêm ảnh đế từng công khai theo đuổi Hà Hoan.

Theo bản năng, mọi người đều lén nhìn Nghiêm Đình Vân, trông không khác gì những bông hoa hướng dương hướng về phía mặt trời.

Ai da, biểu cảm trên mặt ảnh đế hệt như bị đuổi ra khỏi nhà thật, rất giống một tác phẩm hình người khắc bằng băng.

"Đang làm gì vậy! Tập trung nào! Không muốn nhận tiền nữa hả?!" Cao Kim Duyệt giơ loa, hoàn hồn quần chúng ăn dưa không chuyên nghiệp chút nào.

Sân khấu được dựng từ những cành dương vàng khô, lửa trại hừng hực cháy, màn lụa đỏ phấp phơi bay múa.

Trực tiếp bỏ qua cảnh Hà Hoan chậm rãi đi xuống từ lầu hai của đài cao, trực tiếp xuất hiện ở trong màn lụa đỏ.

Y cởi bỏ áo choàng, lụa đỏ quấn chặt lấy cơ thể trắng nõn, chỉ là màu đỏ này lại rực rỡ tươi đẹp đến mức bắt mắt, khiến da thịt vốn trắng như tuyết của y lại càng thêm chói mắt.

Hai chân thon dài uyển chuyển bước đi, giống như mỹ nhân ngư lắc lư trong làn nước màu đỏ.

Tiếng hát gợi cảm, tư thế quyến rũ, đúng là hiện thân của "tội lỗi và dụ/c vọng" trong nguyên tác.

Những kẻ liều lĩnh ở thị trấn Cuxing điên cuồng múa may cánh tay cường tráng, hét to "Semir".

Đá quý, ma t/úy và đủ loại thứ có giá trị rơi xuống sân khấu như mưa đá, âm thanh va chạm giòn giã không dứt.

Nam chính Bernie bị trói vào cọc gỗ ở sau, Fitz làm thế thân, bởi vì không thể lộ mặt, chỉ có thể cúi đầu.

Hà Hoan tháo dây cột tóc, tóc dài rối tung xoã ra, bao trọn lưng y, lụa đỏ trên người cũng tùy ý rơi xuống đất.

Đỏ tươi và tuyết trắng quyện vào nhau, là màu của vực thẳm tội ác.

Fitz cảm thấy Hà Hoan đang gần sát hắn, cằm bị đối phương nâng lên.

Hắn chưa bao giờ thấy vẻ mặt của Hà Hoan như vậy, giống như một lữ khách lạc lối bị mắc kẹt trong ảo ảnh, tự nguyện rơi vào cạm bẫy của mỹ nhân ngư.

Chỉ cần đối phương mỉm cười một cái, hắn cũng có thể dâng lên sinh mệnh.

Fitz vô cùng may mắn khi người đứng ở đây hôm nay là hắn. Đó có lẽ là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời hắn.

Tiếp theo, hắn thấy Hà Hoan áp má hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Từ nay về sau, ngài chính là alpha của em."

2

Cần cổ thanh mảnh nghiêng sang một bên, lộ ra tuyến thể sau cổ.

Hà Hoan chủ động ôm mặt hắn, nhẹ nhàng đặt lên vai y.

Fitz cảm nhận da thịt mịn màng của đối phương, mềm mại ấm áp, giống như cánh hoa hợp hoan.

"Xin ngài hãy đánh dấu em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK