Trong con hẻm nhỏ có thể nhìn thấy bước chân vội vàng của hai người, Tô Mộc Hề đuổi theo bước chân của bọn họ, hỏi: “Bác ơi, cho cháu hỏi có chuyện gì vậy ạ?”
Một người trong đó nhìn Tô Mộc Hề một cái, thôn này vốn cũng không lớn, ngày Tô Mộc Hề đến trong thôn ai cũng biết, nhìn thấy bọn họ lạ mặt, thầm nghĩ không phải người ở đây nên cũng không có sắc mặt tốt, nói: “Thím Lâm mấy ngày trước người dẫn đường cho các người đã chết, có thể cho tôi hỏi đây là chuyện thế nào được không?”
Vừa dứt lời, bà ta cùng người kia bước đi nhanh hơn.
Tô Mộc Hề kinh ngạc, người dẫn đường vào núi mà bà ấy nói đã chết? Cô còn tính đợi người dẫn đường trở về thì hỏi xem Mục Liễu Sắt đã đi đâu, bây giờ lại chết…Trời muốn giết bà!
Cô đi theo đến hiện trường, không xa trên con đường phía sau thôn để vào núi, liền nhìn thấy có thi thể.
Thi thể đông cứng nằm dưới đất, trên người có rất nhiều vết thương, hơn nữa còn xuất hiện vết bầm trên thi thể.
Gần như tất cả người trong thôn đều đã đến, mọi người bàn tán xôn xao, tất cả đều đổ lỗi hết lên người những kẻ từ nơi khác đến như hai người.
Tô Mộc Hề cũng không quan tâm đến những người đó, lập tức trở về tìm Cố Dĩ Bạch.
Cố Dĩ Bạch đã tỉnh dậy, không nhìn thấy Tô Mộc Hề, đang chuẩn bị đi tìm cô, không ngờ Tô Mộc Hề mang về một tin động trời, không khỏi hoảng sợ.
Cả hai cùng đi đến phía sau làng, thi thể đã bị mang đi rồi, lại đến nhà của thím Lâm.
Chồng của thím Lâm sớm đã qua đời cách đây vài năm, trong nhà còn có hai cô con gái, một đứa mười tuổi, một đứa mười ba tuổi.
Đột nhiên mất mẹ, đối với hai đứa trẻ bị đả kích rất lớn.
Cố Dĩ Bạch kiểm tra thi thể một chút, thi thể nhiều chỗ bị gãy xương, bên ngoài da còn có hai mươi sáu chỗ bị trầy rõ ràng, xem như được tạo thành do lăn từ trên cao xuống. Vết thương chí mạng làm xương sườn bị vỡ đứt bốn cái, đâm vào trong phổi. Ngón tay đè lên vết bớt có thể hoàn toàn biến mất, giác mạc rất đục, màng cứng ở mắt xuất hiện chấm đen, khoang miệng dính và mắt gắn liền do hòa tan (*câu này em chả hiểu gì), kết luận là thời gian chết đã qua mười hai giờ.
“Vậy thì có thể nói, đêm qua chết.” Tô Mộc Hề sờ lên cằm, “Trượt chân lăn xuống núi sao?”
“Chuyện này, em có thể trực tiếp hỏi bà ấy.” Cố Dĩ Bạch dùng vải trắng đắp lại lên thi thể, miệng anh nói “Bà ấy”, là chỉ cái xác này.
Tô Mộc Hề lắc đầu, một vạn lần cô cũng không muốn đụng vào thi thể này.
“Vạt áo này?” Cố Dĩ Bạch hỏi.
Cô gật đầu, chỉ thấy Cố Dĩ Bạch kéo tiếp vạt áo, hai cô con gái của thím Lâm ở bên cạnh nhìn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn có hàng xóm khác vây lại xem, đều rất tò mò.
Tô Mộc Hề cầm lấy vạt áo, Cố Dĩ Bạch an ủi vài câu, tiếp tục cùng Tô Mộc Hề rời đi trở về chỗ ở của mình.
Tô Mộc Hề hỏi một lúc, thì ra thím Lâm đưa Mục Liễu Sắt cùng Khúc Gia Dương đến nói chuyện ở chỗ một ngọn núi chín dặm (*Đàm địa phương?), dù bà đã trở về, đang trên đường về, không cẩn thận trượt chân, ngã chết.
Cô nói với Cố Dĩ Bạch tất cả, lại dựa vào khẩu thuật mà vẽ nên một bức vẽ đường, nhịn không được thở dài.
“Chúng ta phải vào núi rồi.” Tô Mộc Hề nói, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Sau hai giờ thì xuất phát.” Cố Dĩ Bạch nói.
Sắc trời u ám, xem ra trời muốn mưa, đây không phải là điềm tốt.
Không đợi được đến hai giờ sau, mà thu dọn đồ đạc một chút xong liền chuẩn bị đi. Hàng xóm kế bên nhìn thấy bọn họ muốn đi, đến trước khuyên nhủ, làm cho họ hiện tại không nên vào núi, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tô Mộc Hề nhìn thoáng qua Cố Dĩ Bạch, nguy hiểm gì đó cô có thể gánh chịu, bởi vì cô muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình. Còn anh, lại vì mình mà bị kéo vào.
Đột nhiên cô buông balo xuống, nói: “Đúng thật là quá nguy hiểm, tạm thời không nên đi.”
Hàng xóm nghe cô nói như vậy lại cười cười nói vài câu, sau đó rời đi.
Mặc dù Cố Dĩ Bạch có hơi kinh ngạc với lời Tô Mộc Hề đã nói, nhưng cô nói không phải không có lí, thật sự quá nguy hiểm, nhưng chỉ sợ rằng không thể trì hoãn thêm nữa, ai biết Mục Liễu Sắt sẽ đi đến nơi nào nữa.
“Tiểu Hề, em ở đây đợi tôi, tôi vào núi thay em được không?” Cố Dĩ Bạch hỏi cô.
Tô Mộc Hề vừa nghe, nhíu mày, nói: “Không cần đâu, tôi chỉ đi tìm nguyên nhân cái chết của cha mẹ tôi thôi.”
“Vậy thì đợi thời tiết tốt rồi lại đi.”
Tô Mộc Hề nhìn anh, im lặng chốc lát: “Tiểu Bạch, anh trở về đi, về thành phố Lam Ninh đi, coi như chưa từng đến bao giờ. Tôi không thể để cho anh vì tôi mà mạo hiểm, tự tôi vào núi được rồi.”
Cố Dĩ Bạch nghe nói như vậy, sắc mặt đen lại, thấp giọng nói: “Tôi cũng sẽ không để cho em đi mạo hiểm một mình đâu. Hoặc là khi thời tiết tốt rồi chúng ta cùng nhau vào núi, hoặc là để tôi vào núi thay em.”
“Cố Dĩ Bạch!” Tô Mộc Hề quát một tiếng, cô từng bắt gặp thái độ cứng rắn này của anh. Nhưng khi anh cứ khư khư như vậy, khiến cho cô cảm thấy đau lòng.
Đột nhiên Cố Dĩ Bạch ôm lấy cô, ôm chặt cô vào trong ngực, sức lực to lớn, giống như muốn ép cô vào trong xương của chính anh.
“Tiểu Hề, đừng bao giờ đuổi tôi đi nữa được không? Tôi thật sự rất ghét cảm giác ở một mình.” Giọng nói của anh rất thấp, rất đau lòng.
Tô Mộc Hề bỗng nhiên cũng đưa tay ôm lấy anh, muốn nói rồi lại không biết phải nói gì, môi giật giật, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Thế nhưng, vào lúc này Cố Dĩ Bạch lại dùng tay đập vào trên cổ của cô một cái.
Tô Mộc Hề đau đớn, ngay lập tức cảm thấy chóng mặt, ngất đi.
Cố Dĩ Bạch ôm lấy cô, đi đến phòng ngủ nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, lại đắp kín chăn, động tác rất dịu dàng.
Nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, lông mi dài rung rung, không còn dáng vẻ gian xảo của ngày thường nữa, càng lộ thêm vẻ dịu dàng nhã nhặn. Anh dựa vào rất gần, có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, khóe miệng bất chợt lại nở nụ cười, cúi người hôn lên má cô một cái.
Cuối cùng, anh để lại hết tất cả thức ăn cho Tô Mộc Hề, còn mình chỉ lấy một hộp bánh quy khô, cùng một ít đồ dùng thường ngày, sau đó khóa lại cửa rời đi.
Một khắc kia khi Tô Mộc Hề ngất đi đã ý thức được có gì đó không ổn, cô không muốn ngất đi, nhưng cô không khống chế được, trong lúc ngủ cô đã mơ thấy giấc mơ rất kì lạ, sau khi tỉnh giấc trong phòng chỉ có một mình cô.
Cô nhìn thức ăn Cố Dĩ Bạch để lại cho mình cũng đã đoán ra anh đã vào núi. Cũng không biết anh đã đi bao lâu rồi, vội vàng cầm túi đi ra ngoài.
Cửa bị Cố Dĩ Bạch khóa mất, Tô Mộc Hề đạp mạnh một cái, đạp hư cánh cửa gỗ cũ kĩ rồi mới có thể đi ra.
Vừa lúc gặp được hàng xóm kế bên ở cửa, nghe bà nói: “Bạn trai của cô vào núi rồi, tôi khuyên cậu ta rất lâu nhưng không thuyết phục được.”
“Bây giờ cháu đuổi theo anh ấy.” Tô Mộc Hề nói, dứt lời liền chạy đi.
Trời bắt đầu có sấm chớp, mưa to sắp đổ xuống, cô tuyệt đối không thể để cho Cố Dĩ Bạch một mình mạo hiểm, cô muốn đi mang anh về.
Đường trên núi rất khó đi, Tô Mộc Hề lại đi gấp, làm tiêu hao rất nhiều thể lực, không mất một lúc đã thở không ra hơi, vết thương trên chân còn chưa khỏe, lại đau dữ dội, tốc độ từ từ chậm lại.
Thế nhưng cô không dừng lại, cô phải phải tìm được Cố Dĩ Bạch.