• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh Phi ở trong tiệm không được bao lâu, liền bị mẹ Cung gọi điện thoại kêu về nhà. Cung Tiểu Uông tỉnh lại không thấy được ba nhỏ nên khóc rất thương tâm, khuôn mặt khóc đến đỏ bừng, một bên khóc một bên ho khan. Tỉnh Phi còn nghe được tiếng khóc thê lương của Cung Tiểu Uông phía bên kia. Tỉnh Phi nghe rất là đau lòng, đi ra ngoài chưa tới ba giờ liền chuẩn bị về nhà.

Tiểu Bành cùng Tiểu Nhan nghe được đầu bên kia điện thoại có tiếng trẻ con khóc, có chút khó hiểu cùng lo lắng nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi không giải thích gì với họ. Có vài người tuy rằng có giao hảo, nhưng còn chưa tới mức muốn nói đến hoàn cảnh của mình.

“Tiêu Dương, cậu qua nhà tôi đi.” Tỉnh Phi không quá yên tâm về Tiêu Dương.

Tiêu Dương nghe được tiếng khóc của Cung Tiểu Uông cũng có chút lo lắng, nghĩ ở lại trong tiệm cũng không có chuyện gì, còn không bằng đi thăm Cung Tiểu Uông, ít nhất đối phương là tiểu mĩ nam trắng trắng mềm mềm, chỉ riêng mềm mại thôi đã chiếm được phần thắng.

Hai người đều không có xe, cũng không có tiền đi mua xe. Đành phải đến bến xe công cộng đợi xe bus. Hai người không gặp may lắm, chờ đến nhàm chán, Tiêu Dương tựa vào ghế chờ ở trạm, hỏi,”Cung Uông Uông bao nhiêu tháng rồi?”

Hai người bộ dạng tuấn tú, chọc không ít người đều nhìn sang bên này. Tỉnh Phi có không quen cho lắm, Tiêu Dương một chút cũng không để ý, chỉ nhíu mi, Tỉnh Phi biết trong long hắn vẫn còn bứt rứt.

“Ba tháng rồi.” Tỉnh Phi đáp trả,”Rất ngoan, bình thường đều ở cùng tôi, hôm nay không thấy được tôi chắc không quen.”

“Trẻ con đều rất bám người. Nhưng thật ra có đôi khi lại là một người để ký thác hi vọng cùng làm bạn.”

Tỉnh Phi cười cười.”Có đôi khi cũng rất nghịch ngợm, tính tình rất lớn, trêu nhóc không được, bị làm phiền còn bày sắc mặt cho cậu xem.”

“Tiêu Dương, nếu là hiểu lầm, hai người có muốn có thêm đứa trẻ không? Ví như đẻ thay.” Tỉnh Phi cẩn thận hỏi.

Tiêu Dương nhíu nhíu lông mày,”Bát tự còn chưa thấy đâu. Đợi chuyện này của y giải quyết rồi tính sau.”

Tiêu Dương nói xong, xe bus liền đến, Tiêu Dương lên xe bus, Tỉnh Phi cũng chỉ đành cùng hắn lên xe.

Xe đi vào buổi trưa, không nhiều người lắm, cũng chỉ có hai ba học sinh. Hai người ngồi ở phía sau, một đám nữ sinh sẽ lấy di động chụp ảnh hai người. Tiêu Dương bĩu môi, trong lòng thấy phiền, cũng không nói gì đám nữ sinh kia. Tỉnh Phi không được tự nhiên, liền dùng khuỷu tay chống bên cửa sổ, nằm sấp ngủ.

Về đến nhà, ba Cung đang làm cơm, mẹ Cung ôm Cung Tiểu Uông ở trong phòng khách đi tới đi lui, Husky cũng theo ở phía sau, ngẩng đầu nhìn Cung Tiểu Uông.

Cung Tiểu Uông trên trán đều nổi lên một tầng mồ hôi mỏng manh, trên mặt đều là dấu nước mắt, có điều nhìn qua không bẩn, chỉ thấy hết sức đáng thương.

Cung Tiểu Uông nghe được tiếng mở cửa, mắt to đen bóng liền hướng về phía phát ra tiếng động, nhìn thấy Tỉnh Phi khóc càng thêm thương tâm, giơ hai tay về phía Tỉnh Phi đòi ôm.

Tỉnh Phi đau lòng muốn chết, ba bước hóa thành hai đi về phía mẹ Cung, ôm qua Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông khóc sắp không xong, ở trong lòng Tỉnh Phi càng không ngừng hừ hừ. Hai móng vuốt bụ bẫm nắm lấy áo Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi hôn lên trán con trai,”Không khóc nha. Bảo bảo ngoan ~ Cung Uông Uông ngoan nha ~”

Tiêu Dương nhìn nhìn Cung Uông Uông, sau đó chào hỏi ba me Cung, mẹ Cung nhiệt tình chiêu đãi hắn, bà cũng rất thích cậu nhóc này, kêu hắn ở lại ăn cơm, Tiêu Dương cũng không khách khí, gật đầu, tự biết ở lại chỗ này giúp không được gì, liền đi phòng bếp phụ ba Cung.

“Phi Phi, thay quần áo cho Uông Uông đi, thằng bé khóc dữ quá, sau lưng đổ mồ hôi.” Mẹ Cung bận trước bận sau, lại đi tìm cho Cung Tiểu Uông bộ quần áo.

Cung Tiểu Uông khóc mệt mỏi, yên lặng ghé vào trên vai Tỉnh Phi, cắn ngón tay hầm hừ.

Tỉnh Phi hôn hôn lỗ tai nhỏ của nhóc, Cung Tiểu Uông ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, ngón tay bắt lấy mũi Tỉnh Phi, Tỉnh Phi liền dùng mũi cọ cọ lòng bàn tay nhóc, lại cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, Cung Uông Uông rốt cuộc nở nụ cười.

Mẹ Cung lấy quần áo đến đưa cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi thuần thục cởi đồ thay đồ cho con trai. trên người Cung Uông Uông đều thịt thịt mềm mại, ôm rất thoải mái. Mẹ Cung lại lấy sữa bột pha bằng nước ấm đưa cho.

Tỉnh Phi bón cho Cung Uông Uông, Cung Uông Uông uống một ngụm liền không uống nữa, ánh mắt quay tròn nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi lại cúi đầu hôn hôn nhóc, mân mê sờ bụng nhóc, Cung Uông Uông bình thường đều là giờ này mới uống sữa, không có lý do không đói bụng.

Tỉnh Phi lại bón cho nhóc, Cung Tiểu Uông bắt lấy ngón tay Tỉnh Phi, chậm rì rì uống sữa. Tiêu Dương từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy động tác bón sữa thuần thục cảu Tỉnh Phi, đi tới nhìn cậu bón sữa. Cung Tiểu Uông không nhớ rõ Tiêu Dương, ánh mắt màu nho tím mang theo quang mang lấp lánh hiếu kì nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương cũng nhịn không được yêu thích trong lòng, vươn tay đi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, lấy tay nhẹ nhàng cào ngứa tay nhóc.

Cung Uông Uông cũng không chuyên tâm uống sữa, hai tay vuốt tay Tiêu Dương, vui thích cười không ngừng. Tỉnh Phi đem Cung Tiểu Uông đưa cho Tiêu Dương, Tiêu Dương toàn thân cứng ngắc ôm Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông trong chốc lát nhìn Tiêu Dương, trong chốc lát lại nhìn Tỉnh Phi, không chịu yên.

Tiêu Dương dưới sự chỉ đạo của mẹ Cung ngồi ở phòng khách bón nhóc uống sữa, Cung Tiểu Uông tràn ngập lòng hiếu kỳ với hắn trong chốc lát giật nhẹ quần áo Tiêu Dương, trong chốc lát lấy tay cào mặt hắn. Tiêu Dương mặc kệ nhóc, dù sao lực đạo cũng không lớn.

Husky ngồi ở bên chân hai người, Cung Uông Uông thấy Husky sẽ không chịu uống sữa, còn hướng về phía nó cười haha. Tiêu Dương thật sự không biết có cái gì đáng cười.

Thế nhưng tại nghe thấy Husky kêu với Cung Uông Uông một tiếng, hơn nữa Cung Uông Uông đáp lại một tiếng không quá rõ ràng “Gâu–” Sau đó, hắn cảm giác tam quan của mình sắp sụp đổ rồi, trong nội tâm như có một vạn con dê đang chạy hùng hục trên thảo nguyên, mỗi một con đều hết sức vô tình đạp lên tâm linh yếu ớt của hắn.

Cung Tiểu Uông cùng Husky tuyệt không hiểu được tam quan của người trần mắt thịt, ngươi gâu một tiếng, ta gâu một tiếng.

Tỉnh Phi thay quần áo xong liền nhìn thấy cảnh tượng này, còn vẻ mặt Tiêu Dương như bị chơi hỏng đến nơi, ngượng ngùng cười nói,”Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy. Anh ấy bảo là tôi dưỡng thai rất thành công.”

Tiêu Dương không còn lời nào để nói.

Tỉnh Phi ngồi đối diện với hắn, chuẩn bị tiếp lấy Cung Tiểu Uông, Tiêu Dương lại nghiêng người đi,”Để tôi ôm đi, mềm mềm thiệt đáng yêu.”

Tỉnh Phi vừa nghe liền kiêu ngạo, nói,”Cậu thổi gió nhẹ vào mặt nhóc, sẽ có mấy lúm nhỏ đó.”

Tiêu Dương vẻ mặt hiếu kì? Sau đó thử thổi gió lên mặt Cung Uông Uông, quả thực thấy được lúm nhỏ. Vì thế Tỉnh Phi cũng thổi bên má phải của Cung Tiểu Uông, Tiêu Dương thổi bên má trái. Cung Uông Uông bị tả hữu giáp công như thế mà cũng không khóc.

Mẹ Cung dở khóc dở cười gọi Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi đi ăn cơm, còn bà tới trông Cung Tiểu Uông.

Hai người ăn xong cơm trưa cũng không chuẩn bị đi về tiệm, ngồi trên sô pha nghiên cứu sinh vật thần kỳ Cung Tiểu Uông. Tỉnh Phi chụp ảnh cho Cung Tiểu Uông đủ loại, sau đó đều gửi cho Cung Phàm. Cung Phàm rất ít trả lời cậu. Nhưng Tỉnh Phi vẫn rất thực kiên trì.

Tỉnh Phi nhìn thấy khóe mắt Tiêu Dương không giấu được ưu sầu, nói “Tiêu Dương, có muốn bảo anh tôi buổi tối đi theo dõi Lưu Lam hay không?”

Tiêu Dương không nói chuyện, chỉ cúi đầu lấy ngón tay đùa với Cung Tiểu Uông.

Tỉnh Phi không nghe thấy hắn trả lời, nói,”Cậu không nói tôi coi như cậu cam chịu đó.”

Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn cậu: “Thôi, chuyện này cậu cùng anh Phàm đừng động tay. Tôi sẽ tự mình nghĩ xem có biện pháp hay hơn không.”

Tiêu Dương tựa lưng vào sô pha, đột nhiên hỏi,”Cậu cùng anh Phàm khi nào đính hôn?”

Tỉnh Phi bị chuyển vấn đề bất chợt nên sửng sốt, nói,”Mùng 1 tháng 5.”

“Ầy, sắp đến rồi. Tôi cùng Lưu Lam cũng tầm đó, đến khi đấy cùng đi đi.”

“A? Không phải Lưu Lam đang có nghi vấ ̃n ngoại tình sao? Cậu muốn làm như không thấy?” Tỉnh Phi không quá đồng ý, nhưng vẫn thông cảm cho tâm tình của Tiêu Dương. Cậu cũng vô cùng yêu Cung Phàm, nếu Cung Phàm ngoại tình, cậu nhất định sẽ đau lòng muốn chết đi sống lại, nhưng vẫn luyến tiếc cứ như thế liền chia tay. Không biết từ lúc nào bắt đầu, quan hệ bọn họ đã không còn đơn giản là người yêu.

Tỉnh Phi còn muốn nói gì nữa, di động Tiêu Dương liền đổ chuông, Tiêu Dương nhìn di động, không nghe máy. Cung Tiểu Uông ngược lại bị tiếng chuông hấp dẫn lực chú ý, cư nhiên lấy tay giành giật di động của Tiêu Dương, Tiêu Dương không đề phòng, bị Cung Uông Uông đoạt mất. Cung Uông Uông hai tay cầm di động, hiếu kì nghịch ngợm, điện thoại bị nhóc tắt mất.

Tỉnh Phi thấy được là Lưu Lam gọi, ngượng ngùng nhìn Tiêu Dương, Tiêu Dương khoát tay tỏ vẻ không có việc gì, cũng không lấy lại di động, mặc kệ Cung Uông Uông lấy di động chơi. Lưu Lam liên tiếp gọi mấy cuộc, đều không như mong muốn bị Cung Uông Uông tắt đi. Tỉnh Phi đi lấy di động trong tay Cung Uông Uông, Cung Uông Uông thét lên không chịu buông tay. Tỉnh Phi đành phải buông tay. Tiêu Dương còn tỏ vẻ không có việc gì đùa với Cung Uông Uông, tuyệt không so đo chuyện Cung Uông Uông tắt điện thoại của hắn.

Cung Uông Uông hiếu kì nghịch di động, vô cùng ngạc nhiên vì sao không kêu nữa, đem di động của Tiêu Dương ném lên sô pha. Tiêu Dương dùng một tay che chở nhóc, phòng ngừa nhóc ngã xuống.

Sau đó đến di động Tỉnh Phi kêu, Cung Uông Uông nghe được lại muốn lại dành giật, Tỉnh Phi không cho nhóc toại nguyện, Cung Uông Uông tuyệt đối không dừng lại hành vi “cướp của”.

Tỉnh Phi nhìn nhìn màn hình, sửng sốt một chút, vẻ mặt vi diệu nhìn Tiêu Dương,”Là Lưu Lam.”

Tiêu Dương cũng sửng sốt. Do dự một chút nói,”Cậu nghe đi, xem y nói cái gì.”

Tỉnh Phi yên tâm bấm nhận cuộc gọi, còn chưa mở miệng nói chuyện, Cung Uông Uông liền ghé vào di động của cậu không ngừng kêu “gâu gâu…’ với đầu dây bên kia.

Tỉnh Phi đau đầu nhìn Cung Uông Uông, đem nhóc đè lại,”Ngoan, không phải ba ba của con.”

Tiêu Dương cười đến run rẩy, ôm Cung Tiểu Uông qua, mở nhạc điện thoại Cung Tiểu Uông nghe được tiếng âm nhạc, lập tức liền buông Tỉnh Phi ra. Hớn ha hớn hở nhún nhún trên người Tiêu Dương.

“Nhà cậu lại nuôi them cún con hả?” Lưu Lam có chút cảm thấy hứng thú hỏi.

Tỉnh Phi xấu hổ,”Không phải, là Cung Tiểu Uông, nhóc đang chào anh.”

“Ai da, Phương thức chàỏ hỏi mới nha.” Lưu Lam trêu chọc nói.

“Đúng ha? Anh có muốn gâu gâu lại hai tiếng chào hỏi nhóc không?”

“……”

“Bình thường hai người đều trao đổi như vậy sao?”

Tỉnh Phi muốn nói không phải, thế nhưng lại cảm giác có nói cũng không có ý nghĩa gì, liền vào thẳng chủ đề, hỏi,”Có chuyện gì sao?”

Lưu Lam bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Cậu có biết Tiêu Dương mấy ngày nay làm sao không? Anh cảm thấy em ấy không mấy vui vẻ, hỏi em ấy cũng không nói.”

Tỉnh Phi nhìn Tiêu Dương trên sô pha cùng Cung Tiểu Uông chơi vui vẻ không biết nói như thế nào, chỉ có thể như có chút lơ đãng nói,”Có phải anh làm chuyện gì khiến cậu ta chịu thiệt không? Tiêu Dương bình thường rất hoạt bát đấy.”

Lưu Lam không nói tiếp, Tỉnh Phi cũng không nói gì, cậu không biết tâm tình của Lưu Lam giờ phút này là như thế nào, là đang nghĩ xem đã làm gì khiến Tiêu Dương chịu thiệt sao, hay là đang chột dạ?

Tỉnh Phi vụng trộm liếc Tiêu Dương một cái, phát hiện Tiêu Dương cũng lạnh lùng nhìn di động của hắn, Tỉnh Phi trong lòng lộp bộp, cảm giác chuyện này có vẻ lớn rồi.

Lưu Lam qua hồi lâu mới nói,”Mấy ngày nữa mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Tỉnh Phi sửng sốt, có chút tức giận thốt ra,”Mấy ngày nay không được sao?”

Lưu Lam cũng bị lửa giận bất thình lình của cậu biến thành không hiểu gì, nói,”Này không phải để mọi người sắp xếp thời gian sao? Mời khách quá gấp sẽ không quá lễ phép.”

Tỉnh Phi không nói chuyện, Lưu Lam thấy cậu trầm mặc, liền cúp điện thoại.

Tỉnh Phi theo bản năng nhìn Tiêu Dương, Tiêu Dương cùng Cung Tiểu Uông hai người vẫn cùng nhau nô đùa, từ góc độ của Tỉnh Phi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của hắn, tóc trên trán buông xuống, chặn lại sắc mặt của hắn.

“Lưu Lam nói mấy ngày nữa cùng nhau ăn cơm.”

“Ừm.”

“Tiêu Dương……”

“Làm gì? Gọi hồn à?” Tiêu Dương trừng mắt nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi nhìn thấy khóe mắt sưng đỏ của hắn, không biết nên làm gì, lại không thể tùy tiện đi tìm Lưu Lam.

Tỉnh Phi đem Cung Tiểu Uông ôm lấy, đặt lên trên đùi Tiêu Dương, nói,”Cung Tiểu Uông, gâu hai tiếng đi nào.”

Cung Tiểu Uông không hiểu gì nhìn Tỉnh Phi, lại nhìn Tiêu Dương, cũng không biết nhóc có nghe hiểu hay không, dù sao vẫn kêu hai tiếng. Sau đó cười khanh khách.

Tiêu Dương vừa chuẩn bị cười hai tiếng, liền cảm giác tren đùi nóng nóng, sau đó là cảm giác ướt sũng. Tiêu Dương sửng sốt, nhìn lên đùi mình, liền thấy quần nâu của mình bị nước tiểu biến thành nâu đâm.

“Thỏ Tuzki! Cung Tiểu Uông! Ông đây thấy hai người nhất định là muốn chết rồi!” Tiêu Dương bạo phát, một phen đem Cung Tiểu Uông ôm đến một bên, sau đó nhào vào Tỉnh Phi, đầy vẻ mặt như muốn đồng quy vu tận. Hai người trên sô pha “đấu vật”. Tỉnh Phi bị Tiêu Dương chọc ngứa, một bên cười ha ha, trên mặt lại là vẻ sống không bằng chết, ngũ quan vặn vẹo.

Cung Tiểu Uông ngồi trên sô pha, xem hai người bọn họ đùa giỡn, cái gì cũng đều không hiểu, lại ngốc nghếch cười không ngừng. Tròng mắt xoay chuyển nhìn hai chiếc di động bên cạnh.

Di độngTỉnh Phi lại vang lên, Cung Tiểu Uông đối với những thứ phát ra âm thanh rất có hứng thú ghé vào trên sô pha cũng không động đậy, tay nhỏ vui sướng mà vung vẩy.

Tỉnh Phi nghe được tiếng nhạc chuông riệng của Cung Phàm, vừa đem Tiêu Dương đẩy ra, liền nhìn đến Cung Tiểu Uông tiểu tiểu lên di động, một bên tiểu, một bên còn đang ngơ ngác sao không thấy nhạc nữa.

Tỉnh Phi,”……”

Tiêu Dương,”Ha ha ha ha ha ha ha.” Tiêu Dương thâm tình nhìn Cung Tiểu Uông.

Cung Tiểu Uông,”A ~ gâu gâu ~” Cung Tiểu Uông ngốc nghếch nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương,”Hi hi hi hi hi hi hi.”

Cung Tiểu Uông,”A ~ a ~”

Tiêu Dương,”Ta đa đa đa ta đa đa đa.”

Cung Tiểu Uông,”Gâu ~”

Tỉnh Phi,”Tôi muốn giết chết hai người!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK