• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đùng!" Mẫn Thế Kiệt đập chén vào bàn nhỏ, chén nghiêng, nước trà bắn đầy tay hắn.

Chu Hiếu Thành bị tiếng vang làm run lên một cái, cẩn thận từng li từng tí nheo mắt nhìn dung sắc âm trầm của hắn, rụt rè nói: "Đại nhân, phải làm sao mới ổn đây?"

Mẫn Thế Kiệt nhắm mắt lại, cật lực khiến chính mình ôn hòa nhã nhặn. Hắn làm quan nhiều năm, có không ít công phu nén giận, đẩu chuyển tinh di*, rất có hiệu quả, tự dưỡng mình thành một nho sĩ ôn tồn lễ độ. Hắn đã không nhớ ra được lần trước mình nổi giận là lúc nào.

*Đẩu chuyển tinh di: Một bộ võ học của nhà Mộ Dung Cô Tô, mang ý nghĩa "ngươi dùng cách gì đối phó ta thì ta sẽ dùng lại cách đó để đối phó ngươi".

Mẫn Thế Kiệt mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Nên làm gì, liền làm đó."


Chu Hiếu Thành gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu, một nước cờ thật tốt, lại bị hỏng, sớm thông báo cho hắn chút để hắn nghĩ cách cản Bạc Mộ Sanh lại, không phải là thành công sao? Đến lúc đó Thôi Vân Cơ nằm trong tay, bày bố thế nào còn không phải do bọn họ định đoạt? Những muối thương này, có ánh sáng sẽ bất chấp, nếu không cái gì cũng không làm được!

"Thôi Vân Cơ tức đến tàn nhẫn, mấy ngày nay điều tra đều xuống tay độc ác, quận Lâm An thậm chí toàn bộ Giang Nam đều náo loạn, hôm qua bắt được ba tên muối thương, nhìn dáng vẻ giống như là muốn quét đến cùng..." Chu Hiếu Thành gấp đến giậm chân, nhắc tới lợi nhuận kếch xù, có mấy ai là sạch sẽ? Tùy vào triều đình có muốn điều tra hay không thôi.

Thôi Vân Cơ cứ thế này bọn họ không qua được!

Mẫn Thế Kiệt xốc xốc mí mắt: "Ngày xưa lấy tiền tài của người khác, sao ngươi không nghĩ đến hôm nay?"


Một câu nói nhẹ nhàng này, làm Chu Hiếu Thành thẹn đỏ cả mặt, rốt cục chút thẹn tâm nhỏ tí tẹo còn lưu lại, hắn oán hận giậm chân một cái: "Đại nhân! Đã lúc nào! Hạ quan cũng là vì đại nhân sốt ruột!"

Mẫn Thế Kiệt vô ý nở nụ cười, liếc hắn một cái, thầm nghĩ, ta cùng ngươi sao lại giống? Ta có tham, ít nhất vẫn còn là người, ít nhất biết cái gì là nặng nhẹ. Mà ngươi, chẳng qua chỉ là một súc sinh tham sống sợ chết.

Súc sinh cũng không biết Mẫn Thế Kiệt âm thầm bỡn cợt hắn đến không đáng một đồng, mắt còn trông mong mà chờ, mong cho hắn được cái chủ ý.

Nước quá trong ắt không có cá. Thánh thượng tất nhiên là rõ ràng đạo lí này, nhìn cả triều đường, chẳng lẽ đều là thanh quan? Mẫn Thế Kiệt vuốt râu một cái, hời hợt nói: "Ngươi cũng chớ vội, nên làm cái gì thì làm cái đó, ta đưa tin tới kinh sư trước —— không ai nguyện thấy Thôi Vân Cơ tra tới cùng cả." Sạch sẽ là phải sạch sẽ, dù sao cũng nên đổi cũ thay mới, nhưng nếu là gϊếŧ hết thảy, vậy thì không nên làm!


Thấy hắn định liệu trước, lúc này Chu Hiếu Thành mới thở phào nhẹ nhõm, vội dùng miệng đầy lời hay nịnh hắn.

Mẫn Thế Kiệt ôn hòa cười cười, cũng không đáp lời.

Theo tính toán của Mẫn Thế Kiệt, bệ hạ ở xa kinh thành, không biết Giang Nam tột cùng ra sao, hắn đều có thể nhờ những quan lớn thông báo, nghĩ cách dứt khoát đổi Thôi Vân Cơ đi, phái một người khác tới. Ai ngờ, kinh sư đã xảy ra một chuyện lớn, thân là người ở địa vị cao, ai cũng không rảnh lo chút nhiễu loạn này!

Hoàng Đế đột nhiên hạ chiếu, tướng vị chiêu đến năm người! Cũng đổi tên Trung Thư Lệnh thành Thừa Tướng. Thừa, dực vậy, tức là dực, có phụ khả năng (?). Thừa Tướng, ấn vàng tử thụ, phụ tá quân vương, tổng quản bách chính!

Sau khi Tể Tưởng khai quốc Tạ Hằng qua đời, Thừa Bình Đế để kỉ niệm nàng, đứng đầu bách quan không gọi là Tể Tướng nữa, đổi thành Trung Thư Lệnh. Xưa nay, một người chỉ dưới trướng một người, đã lâu hai bên chỉ có hai tướng, giờ một phát liền có tận năm.
Kinh ngạc lại kinh ngạc, sau Bùi Bá An, vị trí đứng đầu bách quan liền trống. Lúc này, tuy có không ít hàn lâm, ngự sử cho rằng Hoàng Đế này chiếu không hợp quy chế, những cũng không ít nhóm quan cao hiển hách tranh nhau biểu hiện, đều muốn bái tương.

Khắp thiên hạ có bao nhiêu quan? Một huyện, có Huyện Lệnh, Huyện Thừa, Huyện Úy, Chủ Bộ, Giáo Dụ vân vân, thiên hạ có bao nhiêu cái huyện? Lại có quận, châu, còn có chức vụ trong quân và quân hàm, có mãn kinh sư kinh quan, gộp lại vô số đó tính toán một chút, cũng mấy vạn viên quan.

Từ lúc có khoa cử, mỗi ba năm liền có ba trăm tiến sĩ, ba trăm tiến sĩ rải rác khắp nơi, hoặc thăng chức rất nhanh, hoặc đến chết vẫn là quan tép riu, không có trường hợp cá biệt.

Đấy là quan văn.

Ban đầu khai quốc, những người tùy tùng Thừa Bình Đế đánh đông dẹp tây kia đã qua đời nhiều năm, con cháu bọn họ được chiến công của họ che lấp, phong hầu phong bá, sau đó, lại có mấy lần khai thiên lập địa, tiêu diệt tặc phủ, lại tăng thêm một nhóm võ quan.
Đấy là võ tướng.

Các loại tiến thân, khiến cho văn thần võ tướng vô số, nhưng tướng vị cũng chỉ có một.

Bao nhiêu người trông mòn con mắt? Bao nhiêu người chiết kích trầm sa*?

Bao nhiêu người chỉ thiếu chút nữa, một bước đi lỡ cả đời.

*Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu: Mũi kích gãy nằm trong cát, sắt chưa mòn hết. Câu này hẳn là mang ý chỉ việc đã cố gắng tranh đấu nhưng đến cùng vẫn không toại nguyện. Phần này thuộc câu đầu trong bài thơ "Xích Bích hoài cổ" của nhà thơ Đỗ Mục thời Vãn Đường.

Hiện tại, tướng vị đề đến năm người, cơ hội nhiều hơn trước năm lần, rất nhiều quan cao hiển hách sao có thể không liều mạng?

So sánh với nhau, chút chuyện ở Giang Nam này có đáng là gì!

Phàm là có chút hi vọng đều không để ý tới cứu viện, hơn nửa là viên quan chức không cao nhúng vào quá sâu không ra được, lúc này chỉ biết vò đầu bứt tai, bó tay hết cách.
Tin tức truyền đến Lâm An đã là nửa tháng sau.

Chu Hiếu Thành vội vội vàng vàng chạy đi tìm Mẫn Thế Kiệt, đường lui bị đoạn mất, bọn họ lại đến tìm đường khác.

"Đại nhân, thực sự không được, liền dứt khoát..." Chu Hiếu thành đè thấp giọng, vẻ mặt tàn nhẫn.

Mẫn Thế Kiệt lạnh nhạt nói: "Thôi Vân Cơ dù sao cũng là thần tử của bệ hạ, làm cũng là vì xã tắc, nếu chúng ta gây bất lợi cho nàng, được cái gì?"

"Ôi, đại nhân của ta, bây giờ trước hết vẫn là nghĩ cách giữ mạng đi." Chu Hiếu Thành đứng lên, nôn nóng đi qua đi lại, cái trán bóng loáng đến sáng chói nhiễm đầy mồ hôi, giống như một tầng dầu mỡ dày đặc trên đầu heo, khiến người xem khó chịu. Mẫn Thế Kiệt thần thái tự nhiên, nâng chén trà lên uống một hớp, hững hờ nói: "Giữ mạng thì giữ mạng, không đáng động đao động thương. Thôi Vân Cơ chết ở Lâm An, Lâm An không phải sẽ thành đầm rồng hang hổ (nơi nguy hiểm)? Không đâu lại thu hút sự chú ý của người khác."
"Chỉ cần có thể giá họa lên người Bạc Mộ Sanh... Nàng không căn không cơ, ai có thể ra mặt giúp nàng?"

Mẫn Thế Kiệt nói: "Ngu xuẩn! Ngươi coi Tề Vương chết rồi? Ngươi cho rằng một người thật sự không căn không cơ sẽ làm thái thú Lâm An dễ như ăn cháo? Ngươi ở tuổi này của nàng, còn đang ăn không ngồi rồi đây!"

"Điều này cũng không được, vậy cũng không được! Đại nhân, ngài cho cái lời chắc chắn cuối cùng xem phải làm sao? Chu Hiếu Thành thở sâu một hơi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai ba bước vượt đến trước người Mẫn Thế Kiệt, hoài nghi nói: "Đến hiện tại ngài còn che che giấu giấu, chẳng lẽ là bỏ xe bảo soái hay sao?"

Mẫn Thế Kiệt lập tức nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lẽo theo dõi hắn.

Chu Hiếu Thành co rúm lại, khiếp đảm tự nhiên mà sinh ra, vừa nghĩ tới việc đang nói chính là chuyện muốn đòi mạng, hắn liền nghênh đầu nói: "Lâm Đàm chỗ đó, ghi chép món nợ ắt phải có, hắn là người thông minh tất có vật bảo mệnh, nhưng Thôi Vân Cơ đã tra tới chỗ ấy, một khi hắn không chịu nổi, đại nhân, ngươi cũng không thể lại an an ổn ổn mà ngồi ở đây! Trước mắt, chúng ta chỉ có đồng sức đồng lòng!"
Hắn biết Lâm Đàm nơi đó có nhược điểm, nếu không lúc trước cũng sẽ không cương quyết phải đem Uyển Nương tới, Uyển Nương ở bên người hắn liền giống như một quả hạt nhân bền chắc, đáng tiếc, ngay từ đầu hắn đã đánh giá sai quyết tâm của Thôi Vân Cơ, thế là đem Uyển Nương trả về, lấy chuyện này phân rõ giới hạn. Chu Hiếu Thành trừng đôi mắt đậu xanh, Mẫn Thế Kiệt liền thấy căm ghét vô cùng. Hắn làm việc cẩn thận, cũng chỉ có Lâm Đàm bên ấy có ghi chép về khoản hối lộ của hắn, không giống Chu Hiếu Thành, nhược điểm rải rác đâu đâu cũng có.

Hắn còn đang muốn trói bọn họ lên cùng một cái thuyền!

Mẫn Thế Kiệt nở nụ cười: "Đúng là phải đồng sức đồng lòng mà làm, nhưng trước tiên ngươi nghi ngờ ta quá rồi. Hiếu Thành, ta khi nào đã đắc tội ngươi?"
Chu Hiếu Thành dường như thở phào nhẹ nhõm. Nói Bạc Mộ Sanh không có căn không có cơ, hắn mới chính là người không có căn không có cơ ấy, chỉ cần Mẫn đại nhân không giận hắn, thì vẫn là có biện pháp.

Mẫn Thế Kiệt đuổi Chu Hiếu Thành đi, một mình suy tư.

Đây đến tột cùng là đúng dịp, hay là bệ hạ cố ý gây ra? Nếu đúng dịp thì không khỏi quá khéo, nếu nói là cố ý, lại một phát đưa ra năm tướng vị?

Hắn suy tư nửa ngày, đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên.

Bệ hạ tại vị đến nay, làm hai chuyện lớn, một là diệt Bùi Bá An, hai là muối chính. Chuyện trước là để quét sạch, chuyện sau là để khai thác. Công lao khai thác, bệ hạ sao có thể để sơ xuất?

Tới ngũ tướng, ánh mắt Mẫn Thế Kiệt lóe lên, sợ rằng cũng là một nước cờ, chỉ là không biết bệ hạ đang làm gì.
Thánh tâm khó dò. Đầu tiên quan trọng vẫn là qua được cửa ải khó trước mắt này. Mẫn Thế Kiệt trầm tư một đêm, hôm sau trời vừa sáng liền phái người kêu Lâm Đàm đến.

Mà lúc này, Mộ Sanh cùng Thôi Vân Cơ đến cạnh biển, đứng trên mấy chục mẫu ruộng mà nàng nhờ Bạc Lâm mua được kia.

Nhìn lại một chút, tất cả đều trắng toát một mảnh, như tuyết mùa đông phủ kín mặt đất bao la.

Thôi Vân Cơ chỉ cảm thấy nghẹt thở, biết Mộ Sanh nghĩ ra phương pháp phơi muối, nhưng thua xa những khiếp sợ nàng tận mắt thấy trước mắt.

Qua nửa ngày, Thôi Vân Cơ cuối cùng cười nói: "Có phương pháp này, sản xuất muối tăng lên rất nhiều. Quan phủ đều có thể đè thấp giá muối, còn sợ gì nữa?"

Mộ Sanh khẽ mỉm cười, sai người tạp dịch tiền bạc trông chừng chỗ phơi muối, lại hạ lệnh cấm khẩu, ai cũng không cho tiết lộ việc này ra.
Hai người xem muối xong, liền sóng vai đi trở về.

Mộ Sanh hỏi: "Tiếp theo, ngươi muốn làm việc thế nào?"

"Tất nhiên là tỉ mỉ thanh tẩy nơi này một lần." Khóe miệng Thôi Vân Cơ ngậm lấy một nụ cười lạnh, bán muối mấy năm liền cho rằng là đồ vật nhà mình, ai cũng không cho chạm vào, nào có chuyện tốt như vậy? Ai cũng nên trả giá thật đắt cho việc đã từng làm."

Mộ Sanh ừ một tiếng, gật đầu liên tục.

"Đợi ta trở lại báo cáo với lão điện hạ, chờ lão điện hạ đồng ý liền bắt Lâm Đàm." Thôi Vân Cơ lại nói.

Công phu hơn tháng, thừa sức để bọn họ đem những quan hệ phức tạp rắc rối này thăm dò hết. Tổ tiên Lâm Đàm bán vải, gia nghiệp đến tay hắn dường như là một đêm phất nhanh, nói phía sau hắn không có ai, ai cũng không tin. Còn Hoàng Vĩnh Tể cùng Lưu Huệ Dân, hai người này đều tiếp nhận chuyện làm ăn từ tay phụ tổ, căn cơ sớm đã có, bọn họ có thể làm cũng không nhiều, đặc biệt là Hoàng Vĩnh Tể, hắn thông minh, nhìn dáng vẻ đó dù có ý muốn thay đổi địa vị cũng sẽ không bất cẩn lưu lại nhược điểm. Mà Triệu Thành...
"Một thân máu tanh, là kẻ liều mạng." Mộ Sanh hững hờ nói.

Mặt trời lặn về hướng tây, thời tiết là một ngày lạnh, mau mau trở về thành mới tốt. Thôi Vân Cơ cũng ngẩng đầu nhìn sắc trời, trước tiên tạm buông câu chuyện, cưỡi ngựa trở về thành.

Ngày mùa thu tiêu điều không giống với ngày đông mênh mông, không lạnh lẽo, nhưng lại khiến cho người ta buồn bã mất mát.

Lâm Đàm trở về từ Mẫn phủ

Quản sự thấy hắn, vội vàng tiến lên nói: "Lâm gia trở về?"

Lâm Đàm gật đầu một cái, nhớ tới chuyện gì, hỏi: "Hôm nay Uyển Nương thế nào?"

Quản sự có chút trù trừ nói: "Vẫn không quá vui vẻ, có điều đồ ăn đều dùng hết."

Trong mắt Lâm Đàm lóe ra một tia ngơ ngẩn, một vệt lo âu, một chút đau xót sâu thẳm, cuối cùng hắn chỉ cười cười: "Chịu ăn đồ ăn là tốt rồi. À, ngươi tới phòng thu chi, để bọn họ sắp xếp hai ngày liền cấp hết tiền tiêu vặt tháng này cho tôi tớ trong nhà đi."
Quản sự kinh ngạc: "Này, này còn chưa tới ngày phát tiền tháng này, tại sao..."

Lâm Đàm xoay người lại, cười nhìn hắn nói: "Mấy ngày nay khổ cực đại gia, ngày mai xong rồi, đợi đến ngày phát tiền tiêu vặt lại trả tiếp, xem như tháng này phát cho đại gia hai lần tiền tiêu vặt tháng."

Đây là chuyện tốt! Quản sự vui vô cùng, liên tục chắp tay nói: "Tiểu nhân đại diện cả nhà cảm ơn Lâm gia."

Lâm Đàm cười cười, phất tay một cái, để hắn tự đi.

Quản sự lùi xuống dưới, ý cười trên mặt Lâm Đàm liền biến mất, mặt mày khôn khéo già dặn ngày xưa giờ tràn đầy uể oải. Hắn thở dài, khí lực toàn thân như bị ai rút đi vậy, chỉ cảm thấy rất yếu, rất mệt. Dù là về đến nhà mình, vẫn mệt mỏi như thế.

Uyển Nương đang đứng ở trước phòng, nàng từ từ đi tới, muốn nhìn thấy hắn, nhưng bước chân lại dừng ngoài cửa.
Thôi, gặp lại không bằng không gặp. Chờ ngày mai đi.

Sự tình đã kéo đến mức không thể cứu vãn. Nàng không phải một mình.

Những năm gần đây nàng đắc tội rất nhiều người, đến bây giờ, nàng mới nhận ra Lâm Đàm là kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa đây.

Hôm sau trời vừa sáng, lờ mờ sáng Lâm Đàm đã đến bên ngoài cửa Uyển Nương. Hắn thay đổi một thân thanh sam, mặt mày thanh tú như sĩ tử đọc đủ thứ thi thư, chứ không phải muối thương không chuyện ác nào không làm trong mắt thế nhân.

Uyển Nương tỉnh rất sớm, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Lâm Đàm tùy ý ngồi ở trên thềm đá ngoài cửa phòng nàng.

Thấy nàng đi ra, Lâm Đàm đứng lên, ngữ khí bình thản: "Ngươi dọn dẹp một chút, ta đưa ngươi đi Mẫn phủ."

Dứt lời, hắn vẫn lạnh nhạt nhìn Uyển Nương, tựa như lời hắn vừa nói chẳng qua chỉ là ngươi theo ta ra ngoài đi một chút. Uyển Nương yên lặng mà gật đầu, nói: "Lâm gia chờ một chút." Liền xoay người đi mất.
Lần đầu tiên, là ba năm trước, hắn hoàn toàn bất đắc dĩ tự mình đem Uyển Nương đến Mẫn phủ, Uyển Nương hỏi hắn liệu có hối hận? Lúc đó hắn nói thế nào? Hắn nói sẽ không, chút tia sáng trên mặt Uyển Nương theo hai chữ ấy tan đi, tình cảm giữa hai người cũng triệt triệt để để bị đoạn mất.

"Uyển Nương!" Lâm Đàm bật thốt.

Uyển Nương dừng bước chân lại, quay lưng với hắn.

"Ta hối hận." Lâm Đàm gian nan nói. Nhưng mà, hối hận cái gì đây? Đáp rằng lúc đó hắn có thể không đưa Uyển Nương đi sao? Không được, hắn chỉ là một tên thương nhân nho nhỏ, hắn bất lực. Tuy rằng hắn là một thương nhân xảo trá, nhưng hắn tin rằng sống ở rừng xanh không lo thiếu củi đốt, luôn có một ngày hắn có thể đem Uyển Nương trở về, sinh hoạt cực khổ phát sinh trên người bọn họ nhất định sẽ qua.
Uyển Nương xoay người lại, trong mắt của nàng khô khốc, không có nước mắt, cũng không có hi vọng.

"Đến lúc này hà tất nói cái này? Lâm gia có thể đem Uyển Nương đi một lần, dĩ nhiên là có lần thứ hai."

Tim Lâm Đàm nhất thời quặn đau, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: "Là ta vẫn luôn không tốt với ngươi, ngươi hận ta đi."

Hắn ít khi yếu thế, nhượng bộ.

Uyển Nương nở nụ cười, lắc lắc đầu: "Ta không hận ngươi, ta đã và sẽ quên ngươi. Những năm này ta hầu hạ Mẫn đại nhân, lấy việc đó đổi được nhiều chỗ tốt, hẳn là có thể trả lại ngân lượng ngày đó ngươi chuộc ta đi. Lâm gia, ta không nợ ngươi, chỉ hi vọng ngươi không lại xuất hiện trước mặt ta."

Trong con ngươi đen thui của Lâm Đàm tràn đầy đau xót. Uyển Nương nhìn hắn một chút, chỉ cảm thấy bao năm qua đều là trò cười, nàng không giữ được thân thể nên liền bảo vệ trái tim mình, mà bây giờ nhìn lại, cũng không đáng. Thất vọng không nói nên lời, vẫn là thả lỏng, mệnh của nàng chính là như vậy, từ một kỹ nữ suýt chút phải hầu hạ vạn người, biến thành một kỹ nữ chỉ có một khách quý, tim một khi đã chết rồi thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Nàng muốn phân rõ giới hạn giữa bọn họ, Lâm Đàm bỗng nhiên hoảng hốt, liền bật thốt lên: "Ngươi nợ ta, vĩnh viễn không trả hết!" Vừa dứt lời, hắn mới ý thức được chính mình nói cái gì, sắc mặt nhất thời trắng xám lên, nói: "Ngươi, mau một chút." Dừng một lát, lại nói, "Vật yêu thích mang hết đi."

Hắn nói xong, lại cảm giác không bằng không nói, con mắt đen kịt lập tức rũ xuống, nhưng vẫn cố chấp nhìn Uyển Nương.

Uyển Nương đã không còn hi vọng với hắn, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Lâm Đàm, tâm ngươi đâu?"

_____________

xin lỗi mọi người, Tết của toi hơi lâu =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK