Cậu thiếu niên kia vội vàng thủ thế đầu hàng, vùi đầu chép bài, không nói bậy nữa.
Một lúc sau, hắn đột nhiên đặt bút xuống, hỏi Tạ Tùy: “Tùy ca, tôi đột nhiên có chút chóng mặt, là sao thế này?”
Tạ Tùy nói: “Tôi đột nhiên có ý định muốn đạp cậu bay ra bên ngoài, thế nào?”
Đúng lúc này, Đái Tinh Dã chỉ vào cái quạt điện trêи đỉnh đầu: “Tôi con mẹ nó... Cái nhà cậu đang rung kìa.”
Tạ Tùy nhìn bể cá vàng trêи tủ, nước trong bể có chút lắc lư.
Bất quá, sự lay động này đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, giống như một trận gió thổi qua, sau đó lại khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
“Tình huống gì đây?”
Tạ Tùy bình tĩnh nói: “Có lẽ căn phòng này sắp sụp, tôi nghĩ cậu nên chạy đi.”
Đái Tinh Dã không nói gì, người này muốn đuổi hắn đi đúng không, hắn không đi đấy, tiếp tục vùi đầu chép bài cho cậu ta xem.
Hơn mười phút sau, Đái Tinh Dã lại ồn ào: “Tùy ca, có cái gì uống không, tiểu đệ đã khát sắp chết đến nơi rồi.”
Tạ Tùy không kiên nhẫn đứng lên, đi đến tủ lạnh lấy hai lon nước chanh, vì Tiểu Bạch thỉnh thoảng lại đến, cho nên trong nhà luôn chuẩn bị sẵn một chút đồ uống.
Tạ Tùy từ phòng bếp đi ra, Đái Tinh Dã đã cầm điều khiển ti vi mở tin tức.
Ở phần tin chính, có chen ngang một tin tức về trận động đất vừa mới xảy ra, Tạ Tùy liếc mắt, rõ ràng nhìn thấy ở góc dưới màn hình bên trái có đề tên địa điểm xảy ra động đất: Dãy núi Bình Lương, cấp độ động đất: 7, 9.
“Loảng xoảng” một tiếng, lon nước trong tay Tạ Tùy rơi xuống sàn nhà.
**
Thời điểm trận động đất xảy ra, Tịch Bạch và Tịch Tĩnh vừa lúc ở trong phòng dạy nhạc của trường tiểu học trong thôn Bình Lương, các cô đang cùng nhau tập luyện để sáng ngày mai có thể biểu diễn ở buổi tiệc văn nghệ.
Lúc ấy, trong phòng học chỉ có mấy nhân viên công tác và hai người vệ sĩ của Tịch Tĩnh.
Một khắc sau khi động đất xảy ra, căn phòng bắt đầu chấn động kịch liệt, chỉ vài giây, đèn treo và quạt điện bắt đầu ào ào rơi xuống.
Lúc này mọi người mới phản ứng kịp, trong phút chốc, điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Trường tiểu học chỉ có hai tầng, phòng âm nhạc nằm ở lầu một gần khúc quanh.
Trùng sinh qua một lần, khát vọng sự sống của Tịch Bạch mạnh mẽ hơn hẳn người khác, đối nguy hiểm cũng mẫn cảm hơn rất nhiều, cho nên cô đã chạy đến cánh cửa, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng khi quay đầu, Tịch Bạch liền nhìn thấy một cái quạt điện nằm trêи đất, Tịch Tĩnh quỳ rạp một bên, khó khăn ôm đầu, máu chảy khắp nơi...
Đại não Tịch Bạch phình to, hai giây sau, không còn kịp suy nghĩ, theo bản năng, cô đã chạy về nâng Tịch Tĩnh lên.
Bây giờ, muốn chạy đi là không thể nào, Tịch Bạch đỡ Tịch Tĩnh trốn ở một góc tam giác gần đó.
Toàn bộ căn phòng đều đã sụp xuống, những vách tường xung quanh vì cơn động đất nên đồng loạt sụp đổ.
May mà chỗ ẩn nấp của hai người là một góc tam giác có đặt một chiếc đàn dương cầm, đàn dương cầm chịu đựng sắt thép và đá vụn phía trêи, phút chốc cả hai được an toàn.
Tịch Bạch đem người bị thương là Tịch Tĩnh bảo hộ bên dưới, bên tai vẫn nghe rõ những âm thanh ầm ầm vang lên và tiếng thét khϊế͙p͙ đảm, kinh hoàng của mọi người... Trời rung đất chuyển.
Chưa bao giờ cái cảm giác của sự tử vong lại gần kề đến như thế, có lẽ một giây sau, cô sẽ lại lần nữa rời khỏi thế giới này.
Lúc này mà rời đi, hẳn là vĩnh viễn không trở lại được đúng không?
Vẫn sẽ có chút tiếc nuối, tuy rằng Tịch Phi Phi đã bị trừng phạt nhưng cô vẫn rất luyến tiếc, cô luyến tiếc cậu thiếu niên kia đã cố gắng vì cô mà bò ra khỏi vũng bùn bẩn thỉu.
Cô luyến tiếc để cậu một mình lẻ loi như bị vứt bỏ ở thế giới này.
Tịch Bạch gắt gao nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, xung quanh là một mảnh tĩnh lặng.
Tịch Bạch thậm chí không biết bản thân đã chết rồi hay chưa, mọi thứ rất yên tĩnh, cũng rất tối.
Cô còn có thể cảm nhận được độ ấm trêи thân thể của người bên dưới. Tịch Bạch thử quơ tay, lại đụng đến một mớ đổ nát, hoang tàn, khả năng ra khỏi nơi này lại ngày một ít đi.
Cô sờ tay mình, thân thể, còn có chân... Đều còn đầy đủ nhưng không có cảm giác đau đớn, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.
Cô gái nằm bên dưới phát ra một tiếng kêu rêи, Tịch Bạch vội vàng hỏi: “Chị họ, không có chuyện gì chứ?”
“Chị không biết, đầu, có hơi nhức.”
Tịch Bạch nhớ tới khi nãy, đầu Tịch Tĩnh hình như đã bị quạt trần đập trúng.
“Không có chuyện gì, chị, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta. Chị còn đau chỗ nào không? Tay chân bình thường chứ?”
Tịch Tĩnh dừng một chút, nói: “Chị không biết, không có cảm giác.”
“Vậy hẳn là không có chuyện gì.”
Tịch Tĩnh lo lắng hỏi: “Có người sẽ tới cứu chúng ta sao?”
“Nhất định sẽ có.”
“Nơi này có lính cứu hỏa không?”
“Em... Em không biết.” Tịch Bạch ngẫm nghĩ, trong thôn này hình như không có lính cứu hỏa, lính cứu hỏa ở thị trấn gần nhất muốn đến được chỗ này, cùng lắm phải đi cả một ngày.
“Thôn dân sẽ trở lại cứu chúng ta.” Tịch Bạch an ủi Tịch Tĩnh: “Chị họ, chị đừng sợ.”
Tịch Tĩnh chưa từng trải qua thiên tai, dáng vẻ bình tĩnh xử lý công việc trong quá khứ không còn sót lại chút gì, tiếng nói mang theo tia run rẩy và nức nở.
“Phòng... Phòng ở đều sụp đổ, không biết đã chôn bao nhiêu người, nơi này quá xa xôi, sẽ không có ai tới cứu chúng ta đâu, chúng ta sẽ đói chết, sẽ khát chết...”
Cảm xúc tuyệt vọng một khi đã lan tràn thì sẽ dễ dàng truyền nhiễm, Tịch Bạch cũng rất sợ hãi, trong cổ họng mang theo chua xót, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
“Chị đừng, đừng nói như vậy, nhân viên cứu trợ, nhất định sẽ đến, còn có bà nội sẽ không bỏ rơi chúng ta.”
“Bà nội... Nhanh, nhanh gọi điện thoại!” Tịch Tĩnh nắm lấy tay cô, kϊƈɦ động nói: “Nói cho bà nội biết chúng ta còn sống, nói với bà hãy mau tới cứu chúng ta!”
Tịch Bạch khó khăn đưa tay vào trong túi, lấy ra được gói kẹo Ngưu Yết.
Trong lòng cô vô cùng vui vẻ, Tịch Bạch nhìn Tịch Tĩnh nói: “Chị, chúng ta sẽ không chết đói, em, em có đồ ăn.”
Cô lấy kẹo Ngưu Yết đếm, tổng cộng có ba viên.
Tịch Tĩnh nhìn mấy viên kẹo nhỏ Ngưu Yết, nghĩ đến đêm đó Tịch Bạch dạy thêm cho Ngàn Tuệ.
Chị ta đã nói Tịch Bạch lãng phí thời gian như vậy là không sáng suốt, mà giờ khắc này, chị ta lại dựa vào mấy viên kẹo đường trong tay Tịch Bạch để kéo dài sinh mệnh.
Tịch Tĩnh có chút khó tiếp thu, chị ta lại nhớ tới quả trứng gà ngày hôm đó mà bản thân đã cho chó ăn, còn có ánh mắt phức tạp của Cố Trường Sinh kia nữa.
Từ nhỏ đến lớn, chị ta được giáo ɖu͙ƈ cách để ngụy trang, sự ích kỷ và tranh đoạt... Tịch Tĩnh chưa từng hoài nghi đây đến tột cùng là đúng hay không.
Đối với chị ta mà nói, đạt được mục tiêu chính là điều đúng đắn duy nhất.
Nhưng khi cận kề cái chết, lần đầu tiên Tịch Tĩnh bắt đầu hoài nghi về bản thân mình.
Tịch Bạch không biết Tịch Tĩnh đang nghĩ cái gì, cô cố gắng tìm kiếm đường ra nhưng xung quanh đều đã bị chặn lại, vừa động sẽ có đá vụn rơi xuống, Tịch Bạch đành phải trở lại khu vực tam giác, không dám lộn xộn nữa.
Sau khi tai nạn xảy ra, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hai người thậm chí cũng không biết mình đã bị chôn bao sâu, góc nhỏ tăm tối này phảng phất như đã bị thế giới lãng quên.
“Tiểu Bạch, vì sau em lại quay về?”
Trong bóng đêm, Tịch Tĩnh đột nhiên hỏi cô, vì sao lại quay trở về cứu chị ta.
“Nếu đổi lại là chị, chị sẽ không trở về cứu em đâu.”
“Em biết.” Tịch Bạch dựa vào vách tường ngồi xuống: “Là bản năng của cơ thể cũng nên, chúng ta là chị em.”
“Tịch Phi Phi mới là chị của em.”
“Nếu như là Tịch Phi Phi, em có thể sẽ không quay lại.”
Tịch Bạch nói những lời này, còn mang theo chút ý cười tự giễu.
Tịch Tĩnh im lặng, nói: “Chị và em ấy, bản chất không giống nhau.”
Tịch Tĩnh rất ích kỷ, rất tàn nhẫn, sẽ vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.
“Nhưng chị đã giúp đỡ Tạ Tùy.”
Tịch Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bóng tối mờ mịt xa xa, lớn tiếng nói: “Chị đã giúp anh ấy báo danh học bổ túc ở nơi đó, điều này có lẽ sẽ làm thay đổi vận mệnh của anh ấy.”
Tịch Tĩnh cười cười: “Vì điều này sao?”
“Đúng vậy.”
Chỉ một lý do này cũng đủ để cho Tịch Bạch quay đầu cứu chị ta một mạng.
“Cho nên chị mới nói rằng em sẽ không đảm đương nổi vị trí lãnh đạo của tập đoàn Tịch Thị đâu.”
Tịch Tĩnh lắc đầu nói: “Làm người quá để ý đến kẻ khác, kẻ đó sẽ trở thành một vết thương yếu đuối nhất trêи người, kẻ địch sẽ lợi dụng vết thương này để kiềm chế em, tra tấn em, khiến cho em thất bại thảm hại.”
Tịch Bạch đương nhiên biết, Tịch Tĩnh nhất định sẽ là kẻ địch của mình. Nhiều năm về sau, họ có thể sẽ đứng ở hai đầu đối lập, cùng nhau tranh đoạt quyền lợi.
Nếu cô không quay đầu lại thì có thể dễ dàng trở thành người thắng cuộc cuối cùng.
Tịch Tĩnh thấy cô trầm mặc, cười lạnh hỏi: “Hối hận sao?”
Tịch Bạch bất đắc dĩ nói: “Chị, chúng ta hay là chờ cứu viện trước, nói những việc này sau đi.”
Hiện tại, cả hai chị em đều bị chôn sâu dưới bãi hoang tàn, một chút động đất nhỏ cũng có thể lấy đi mạng sống của cả hai người. Trước tiên, nên giữ được mạng đi đã, vị trí quyền thừa kế hãy để sau.
Tịch Bạch cuối cùng cũng lấy ra được chiếc điện thoại di động từ trong đống đá vụn. Màn hình tuy rằng đã bể nát nhưng vẫn còn hoạt động bình thường, cô hưng phấn mở ra nhưng lại phát hiện hiện một chút sóng cũng không có.
Vốn đường truyền trong thôn không tốt lắm, hiện tại phát sinh động đất nên việc mất sóng cũng là điều hiển nhiên.
Tịch Tĩnh đã tĩnh táo lại, chị ta nói: “Nơi này quá tối, em mở đèn pin đi, xem thử hoàn cảnh chung quanh như thế nào.”
Tịch Bạch mở đèn trêи điện thoại, chiếu đến trêи người Tịch Tĩnh, Tịch Tĩnh bị ánh đèn pin làm cho loá mắt, chị ta còn chưa phản ứng kịp thì bỗng nhiên Tịch Bạch đã vội tắt hẳn đèn pin đi.
“Làm sao vậy?”
“Không, không sao cả, em cảm thấy vẫn là nên tiết kiệm pin thì hơn.”
Tịch Bạch cố gắng ức chế giọng nói đang run rẩy của mình: “Không biết còn ở đây ngây ngốc bao lâu nữa, tiết kiệm pin một chút, nói không chừng ở thời điểm mấu chốt, có thể cứu mạng của chúng ta.”
May mà Tịch Tĩnh không có phản đối.
Toàn thân Tịch Bạch run rẩy, cô ngồi xuống sát vách tường, tay nắm chặt thành quyền, đặt ở trêи môi mà cắn, làm cho bản thân không khóc lên thành tiếng...
Khoảnh khắc vừa mới mở đèn pin lên, cô đã nhìn thấy hai chân và đầu gối của Tịch Tĩnh đều bị đè bên dưới tảng xi măng, cốt thép, máu tươi lan tràn đầy đất.
…