Mộ Niệm Đồng có chút chật vật lấy lại tinh thần, hốc mắt có chút ướt át, giống như hơi nước vào hốc mắt.
Tắm xong nhẹ nhàng thỏa mái, quấn bằng khăn tắm, Mộ Niệm Đồng đứng trước gương, gương toàn là hơi nước, mờ ảo không rõ.
Cô nâng tay lên xoa xoa, nhìn về khuôn mặt sưng vù của mình, nhưng ánh mắt nhìn qua, trong gương lại chiếu ra gương mặt lạnh lùng tuấn mĩ!
Đôi mắt lạnh thâm sâu, giờ phút này nhìn thẳng vào cô.
Nhịp tim của cô bỗng nhiên ngừng một nhịp, kinh ngạc xoay người, lưng dán lên tường lạnh như băng!
Trước mặt, người đàn ông đứng thẳng người, cả người áo choàng bằng nhung màu đen, nổi bật dáng người cao quý, đường cong cương nghị, cơ bắp rõ ràng, cao 1m8, khí thế bức người!
Dáng vẻ tuấn tú như điêu khắc, điêu luyện sắc sảo, tuấn mỹ như một vị thần!
“Anh ——” Mộ Niệm Đồng hít sâu một cái, rất nhanh bình tĩnh lại, “Anh vào bằng cách nào?”
Lục Cảnh Kiều nhàn nhạt nói, “Cửa không có khóa.”
Mộ Niệm Đồng giật mình, sau đó lạnh lùng mỉa mai, “Anh có biết nam nữ khác biệt không? Tôi đang tắm rửa, đi ra ngoài!”
Nói xong, cô giữ chặt khăn tắm, đôi mắt không phân trắng đen cảnh giác nhìn anh.
Lục Cảnh Kiều khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, bước đến gần cô.
“Đều ngủ qua, che làm gì!”
Mặt Mộ Niệm Đồng nóng lên, thấy anh lại gần, hai tay không khỏi siết chặt.
“Lục Cảnh Kiều, tôi bảo anh ra ngoài anh nghe thấy không?”
Lục Cảnh Kiều chậm rãi nhếch môi, giống như không nghe thấy, không để ý từng bước ép sát, cho đến khi dồn cô vào góc tường, đôi tay chắm hai bên người cô, chặt đứt hoàn toàn người đi của cô!
Anh cúi đầu, con mắt sâu đến mức muốn rút toàn bộ linh hồn của cô!
Cô mới tắm xong, khăn tắm màu trắng che lấy dáng người quyến rũ của cô, tôn lên da thịt trắng nõn mềm mại của cô.
Mái tóc đen nhánh mềm mai như tơ lụa hơi rối, đen như mực, trắng như tuyết, đẹp đẽ và hấp dẫn!
Anh phát hiện, cô gái này, tẩy trang đi, gương mặt có vài phần non nớt, nhưng mà, ngược lại nhiều hơn là quyến rũ.
Anh cong môi, rất hứng thú nói, “Đột nhiên tò mò, em gọi tôi là chú, tôi sẽ có cảm giác gì?”
“Anh là biến thái sao!”
Mộ Niệm Đồng không nhịn được chất vấn anh, “Đùa giỡn tôi như vậy, rất thú vị sao?”
Anh vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gẩy sợi tóc ra, lòng bàn tay xoa vết thương trên bả vai cô, đầu ngón tay lạnh băng không khỏi làm vai cô co rụt lại, da thịt co rúm lại một lúc!
Tim Mộ Niệm Đồng như lỡ một nhị, theo bản năng liền né tránh, một tay anh lại khống chế eo cô, không thể động đậy!
“Chỗ này làm sao?”
Anh đang hỏi vết thương của cô.
“Không cần anh quan tâm!”
Trong lòng cô có chút bực, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt: “Vậy được chưa? Nếu để người khác thấy, không biết sau lưng sẽ xử lý chúng ta như thế nào.”
Nói cô không biết hối lỗi, quyến rũ chú của chồng mình!
Dáng người cao lớn của người đàn ông không động, hai mắt lạnh u ám.
Anh im lặng, không khí trong phòng tắm có chút lạnh.
Mộ Niệm Đồng nhìn cổ áo anh, con mắt tìm kiếm, lại thấy vai của anh, giống như có máu tụ, dùng áo tắm dài che đi, cũng không rõ.
Nhớ tới vừa rồi anh ngăn cản vì cô, cô mím môi, nhàn nhạt hỏi: “Anh có đau không?”
Im lặng ——
Cô không thấy anh nói, lại nói: “Tôi thấy một phát kia rất nặng, gậy cũng gãy, anh…… Có phải rất đau hay không?”